Giờ phút này bên trong Sơn Long bộ lạc, một nghi thức đang được tiến hành. Bà lão Vu giơ cao cây trượng bằng xương thú lên trời, miệng lầm bầm những chú ngữ phức tạp. Liền đó cái đầu rắn trên thân cây trượng bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ.
Xung quanh cái đầu xuất hiện từng sợi tơ bằng máu bay ra từ khắp thân thể bà lão Vu, từng sợi máu mỏng như những sợi dây sinh mệnh xoay vòng quanh bà lão và cây trượng theo một quy tắc nào đó. Tay trái bà lão lấy ra một hạt châu từ trong lớp áo da thú. Hạt châu có một màu trắng trong suốt, phía trên có những hoa văn hình đám mây phảng phất màu hồng nhạt.
Ngay khi hạt châu được lấy ra khỏi người, bà lão vận linh huyết từ cơ thể truyền vào trong hạt châu, các sợi máu đang xoay quanh cũng ngừng lại bắt đầu bị hạt châu hấp thụ.
Màu trắng của hạt châu dần dần chuyển sang màu đỏ nhàn nhạt, đến khi các sợi máu đã chui vào trong nó hết rồi thì màu đỏ mới bao phủ toàn bộ hạt châu. Lúc này nét mặt bà lão âm trầm nói lớn:
"Chưa đủ!" Bà lão cắn mạnh chóp lưỡi, phun ngụm máu về phía hạt châu đỏ. Ngay lập tức, một luôn sinh cơ tràn đầy được hạt châu hấp thụ làm màu đỏ trên viên châu đã đỏ hoàn toàn.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, bà lão thả hạt châu ra khỏi tay, nó không rơi xuống mà bay ra xa cách bà lão Vu hai mét, phát ra từng ánh sáng đỏ nhàn nhạt. Bà lão đưa cây trượng hướng về phía hạt châu, cái đầu rắn loé lên ánh sáng, một tàn ảnh hình dạng một con mãng xà khổng lồ trong suốt lao nhanh chui vào phía hạt châu. Con rắn to đến mức, chỉ riêng hai chiếc nanh độc của nó đã ngang nửa người bà lão.
Đến lúc này, bà lão mới bình ổn trở lại, nét mặt trở về bình thường. Bà dùng linh thức liên kết với con mãng xà kia kiểm tra bên trong hạt châu. Bên trong là một không gian rộng lớn vô tận, chổ con mãng xà nằm là một mảnh đất vừa đủ chứa thân hình to lớn của nó.
Xung quan chỉ là một màu đỏ, nhìn như một đại dương mênh mông toàn là máu chỉ đơn độc một phần đất nơi của mãng xà. Sự vô biên vô tận làm người ta có cảm giác áp bức đến tột cùng.
Bên ngoài, có một đội Săn Nhân đã tập hợp lại các đứa trẻ tham gia nghi thức lần này. Đó là những đứa trẻ từ sáu đến mười sáu tuổi. Chúng được dẫn xuống bên dưới tế đàn thông qua một cái cầu thang bằng đá được chạm dính vào tế đàn. Hai anh em Mặc Long đi ở cuối hàng, những tiếng nói chuyện trao đổi ồn ào cũng dần xuất hiện trong dòng người:
"Ngươi nói xem, nghi thức Khai linh đến cùng là cái quái quỷ gì chứ?" Một cậu bé khoảng chừng mười hai tuổi, dáng người mập mạp nói với Mặc Long, người đang đi ngay bên cạnh.
"Ta nghĩ, nghi thức này sẽ kiểm tra thứ liên quan đến cái gọi là tư chất." Mặc Long trả lời cậu bé mập đó xong thì bắt đầu trầm ngâm. Không để ý đến đứa bé đó nữa, vừa đi vừa suy xét về những việc sắp xảy ra sau khi cậu phân tích lời nói của bà lão Vu:
"Không linh, Khai linh, cường giả.. Những thứ này chắc là đang nói đến cái gọi là căn cơ của tu sĩ." Mặc Long tiếp tục vắt óc của mình mà suy đoán:
"Nếu có Không linh thì sẽ được chọn thứ thuộc về mình, thứ đó là một trong mười hai thú linh trên cột đá, còn nói là sẽ được Khai linh, vậy chẳng phải là đang kiểm tư chất của chúng ta sao? Xem chúng ta có khả năng tu luyện hay không?" Mặc Long mắt chợt lóe cậu hiểu ra mục đích của thứ được gọi là nghi thức Khai linh này.
Tên mập kế bên cậu vẫn không ngừng than vãn:
"Cha ta là một Săn Nhân lợi hại, có tài bắn cung điêu luyện thì đương nhiên ta cũng sẽ như thế rồi, cần gì cái nghi thức phiền phức này chứ." Tên mập kêu khổ, lếch đi xuống dưới một cách chậm chạp.
Một lát sau, bọn họ đã đến nơi. Trước mặt là một cánh cửa bằng đá khổng lồ, bên trên được điêu khắc hình hai con hổ dữ tợn. Một Săn Nhân tiến lên đẩy mạnh cánh cửa đá, tiếng rầm rầm làm chấn động mọi người.
Khi cánh cửa được mở ra, bên trong rất yên tĩnh. Chỉ có một tế đàn đá hình tròn nhỏ hơn nằm chính giữa phòng. Hai bên thì trống trơn, trên vách tường có treo nhiều ngọn nến đang loe loét cháy.
Bà lão Vu đang nhắm mắt đứng trên đó, trước mặt là một viên châu đỏ đang lơ lửng giữa không trung. Từ viên châu có thể ngửi được mùi máu tanh phảng phất khắp căn phòng.
"Đã đến lúc rồi, các ngươi chuẩn bị đi, ta sẽ tiến hành nghi thức lên từng người một." Giọng bà lão vang lên trong căn phòng kín dội liên hồi vào tai mọi người, làm họ có cảm giác uy nghiêm.
Các đứa trẻ được chia thành hai hàng không theo lớn bé gì cả, chỉ đơn giản là ổn định tụi nhóc trong một khuôn khổ có trật tự. Có khoảng hơn ba mươi đứa trẻ ở đây. Mặc Long và Mặc Sơn đứng ở hai hàng khác nhau, dựa theo vị trí thì Mặc Long nghĩ hàng mình sẽ lên trước. Tên mập lúc nãy bây giờ đang đứng trước mặt Mặc Long, vẻ mặt hắn lo lắng và có chút sợ hãi không còn nhớ đến những lời than vãn nữa.
Nghi thức bắt đầu, đúng như dự đoán hàng của Mặc Long sẽ lên trước. Người đầu tiên là một cô bé chín tuổi, tóc thắt bím có dây thừng màu đỏ buộc lại phía sau, trông rất dễ thương.
Cô bé tiến lên đi tới trước mặt bà lão, hạt châu đỏ nằm giữa hai người.
"Đặt tay lên nó đi." Bà lão nói trong khi vẫn đang nhắm mắt. Cô bé sợ sệt, từ từ nâng lên tay phải đặt lên hạt châu. Khi vừa chạm vào người của cô bé run nhẹ lên, hạt châu phát ra ánh sáng đỏ dịu nhẹ rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Cô mở mắt ra nhìn bả lão với vẻ lo sợ:
"Không được." Bà lão lạnh lùng nói ngắn gọn kết quả kiểm tra của cô bé. Thất vọng, cô được hướng dẫn đi hướng bên phải bà lão đang đứng.
Người thứ hai là một cậu bé độ chừng mười một tuổi dáng người mảnh khảnh, cao hơn Mặc Long một cái đầu. Giống như trước đó, cậu được yêu cầu đặt tay lên hạt châu. Thân thể cậu cũng run nhẹ lên, ánh sáng loé lên ảm đạm rồi nhanh chóng biến mất.
"Không được." Vẫn như lần trước, cậu bé được thông báo kết quả xong đi về phía cô bé trước đó đứng sau lưng cô.
Người thứ ba là một cậu nhóc nhí nhảnh, hoạt bát. Tay cậu đặt lên hạt châu, khiến nó tỏa sáng một màu đỏ thẩm yêu dị, sáng hơn hai lần trước đó nhiều, nó còn lắc lư nhẹ ở giữa không trung.
"Được." Bà lão nói, cậu bé liên hưng chạy ra đứng sau lưng bà lão.
Tiếp theo sau đó người thứ tư, thứ năm.. Mãi đến người thứ mười hai, là tên mập trước mặt Mặc Long đi lên. Hắn với vẻ mặt không bằng lòng cùng với một sự lo sợ, tiến lên phía trước. Hắn định nói cái gì đó với bà lão Vu nhưng lại thôi, vì đây là hành động bị cấm trong nghi thức.
Trong cả quá trình diễn ra, sẽ chỉ có một mình người chủ trì được phép lên tiếng. Tên mập đưa ra cái tay run run đặt lên hạt châu. Không ngờ ánh sáng hạt châu lại tỏa sáng ngoài mong đợi của cậu, nó còn sáng hơn cả người thứ ba.
Mặc dù lúc này đây ý thức của cậu đã mơ hồ nhưng khi mở mắt ra, lời nói của bà lão đã làm cậu vô cùng vui sướng chạy ngay ra sau lưng bà lão.
Đến lượt Mặc Long. Từ nãy đến giờ không ngừng quan sát, cậu đã rút ra được kết luận dựa trên các suy đoán của mình:
"Mỗi khi chạm tay vào hạt châu, ý thức sẽ bị nó hút vào trong hoặc ít nhất nó sẽ làm mình mất đi ý thức." Mặc Long từ từ tiến lên:
"Tiếp theo đó, nó sẽ bằng một cách nào đó kiểm tra cơ thể mình có Không linh hay không. Tùy vào từng trường hợp mà nó sẽ phát ra mức độ ánh sáng khác nhau biểu thị mình sẽ thông qua, hoặc bị loại ." Lúc này Mặc Long đã đứng đối diện bà lão Vu.
"Đặt tay lên đi." Bà lão bây giờ vẫn nhắm mắt mà nói. Tay phải Mặc Long từ từ giơ lên không trung, khoảng cách với hạt châu ngày càng gần. Ngay cả lúc này đây Mặc Long vẫn không ngừng suy nghĩ các tình huống xảy ra nhầm tìm biện pháp đối phó.
'Rốt cuộc là ý thức của mình sẽ bị hút đến đâu chứ? Liệu mình sẽ còn tỉnh táo khi chỉ còn là một lũ ý thức hay không?"Tay của Mặc Long bây giờ chỉ cách hạt châu đúng một phân.
Ngay lúc này, một cảm giác mạnh mẽ đập vào ý thức của Mặc Long, muốn kéo nó ra khỏi thân thể. Mặc Long dần cảm thấy mơ hồ, xung quanh dần trở nên hư ảo. Đúng lúc này, Mặc Long căn mạng đầu lưỡi dùng cơn đau để tăng sức mạnh cho ý thức của bản thân.
Dù không thể ngăn cản việc bị hút đi ý thức nhưng nhờ đó ý thức của Mặc Long đã trở nên mạnh mẽ nhất trong trạng của nó mà tiến vào trong hạt châu.
-----------------
Cảm ơn mọi người đã đọc. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
0