Đời người ai cũng phải nhiều lúc đối mặt với khó khăn trắc trở. Nó là một phần của cuộc sống, là một ngọn lửa giúp ta thui rèn ý chí.
Nhưng sẽ có lúc, ngọn lửa mà chúng ta đối mặt là một ngọn lửa bùng c·háy d·ữ d·ội, không thể dập tắt mà thiêu đốt linh hồn và ý chí chúng ta. Nó đại biểu cho một thách thức không thể vượt qua, chỉ có thể cam chịu chấp nhận.
Và bây giờ Mặc Long đang phải đối mặt với một ngọn lửa như vậy. Ngọn lửa mang tên Số mệnh. Ngay lúc Mặc Long tỉnh khỏi cơn hôn mê nghe được lời thông báo của bà lão, khoảnh khắc đó ngọn lửa đã bùng lên thiêu đốt cậu.
Một cậu bé chỉ mới mười bốn tuổi đã phải đối mặt với một trong những trở ngại lớn nhất cuộc đời. Huống hồ, Mặc Long không phải một đứa trẻ bình thường, sự già dặn trước tuổi trong suy nghĩ càng làm cậu hiểu rõ hơn hoàn cảnh hiện tại.
Cậu.. không thể tu luyện!
Cậu đã không thể thực hiện ước muốn của bản thân là đặt chân lên con đường của tu sĩ, trở nên mạnh mẽ như các Săn Nhân. Không thể bước lên con đường ấy dù chỉ là một bước. Cậu không chấp nhận được!
Không chỉ riêng Mặc Long không tin vào điều mình vừa nghe. Tất cả mọi người trong căn phòng này đều khó hiểu trước lời nói của bà lão Vu. Một người chỉ mới cách đây ít phút làm ra cảnh tượng chấn động, người được cho rằng có khả năng sẽ vượt qua cả đội trưởng đội trưởng đội Tuyệt Săn trong tương lai thì giờ đây lại không thể thông qua nghi thức.
Nhất là Mặc Sơn, người hiểu Mặc Long nhất. Người chứng kiến đồng hành cùng Mặc Long từng ngày tập luyện không ngừng nghỉ cũng suy sụp không thua kém gì Mặc Long.
"Mặc Long ca ca.." Giọng nói của Mặc Sơn run run như sắp khóc.
Còn Mặc Long lúc này đã đi xuống phía phải bên phải bà lão Vu, khuôn mặt vô hồn, khó tin. Dù vậy nghi thức vẫn phải được tiếp tục.
Hàng người của Mặc Sơn đã bắt đầu tiến hành nghi thức. Trong hàng người đầu tiên của Mặc Long, chỉ có bốn tộc nhân là thông qua nghi thức. Điều này làm bà lão Vu thấy không vừa ý với tư chất của các tộc nhân trẻ tuổi lần này.
Mặc Sơn đứng thứ tư trong hàng, trước cậu có ba đứa trẻ không đứa nào quá mười tuổi đã tiến hành xong nghi thức. Không ngờ cả ba đều thông qua được, làm mọi người có chút để ý.
Đến lượt Mặc Sơn, cậu tiến lên một cách chậm chạp. Tâm trí của cậu vẫn đang rối bời và nuối tiếc thay cho Mặc Long. Ca ca của cậu không thể thực hiện được ước muốn của bản thân mình, vậy cho dù cậu có thông qua nghi thức cũng có ý nghĩa gì chứ?
Tuy vậy giờ phút này cậu đã đứng trước mặt bà lão Vu. Không đợi bà lão yêu cầu, tay Mặc Sơn từ từ nâng lên chạm vào hạt châu đỏ.
Ngay lập tức thân thể Mặc Sơn run nhẹ lên, ý thức cậu bị hút vào bên trong hạt châu. Không mấy ngạc nhiên khi Mặc Sơn cũng đã rơi vào hôn mê, ngất đi ngay khoảnh khác tiến vào không gian bên trong như bao người khác.
Con rắn lúc này đã hoàn toàn trở về trạng thái bình thường, ổn định thần sắc. Sử dụng thần thông của đôi mắt kiểm tra Không linh của đứa trẻ trước mặt.
Mặc Sơn đúng thật có sỡ hữu Không linh, đó là một Không linh không tồi. Không gian của nó lớn hơn bình thường, màu sắc cũng hiếm thấy. Đó là lớp linh khí màu vàng kim óng ánh tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt.
"Tên nhóc được lắm, sỡ hữu Không linh này nếu được bộ lạc chú tâm bồi dưỡng tận tình thì nhất định tiền đồ sẽ vô cùng sáng lạng ." Con rắn thu lại thần thông, bắt đầu thông báo cho bà lão bên ngoài nhờ vào ánh sáng của hạt châu.
Ánh sáng hạt châu tỏa ra lúc này sáng hơn tất cả những lần của tộc nhân khác trừ Mặc Long ra, làm bà lão cũng phần nào an ủi trong nghi lễ này.
"Được." Bà lão lên tiếng. Mặc Sơn đã tỉnh lại, nghe thấy lời thông báo đó cậu lập tức quay sang bên phải nhìn xuống Mặc Long. Mặc Long cũng đang nhìn cậu, nét mặt xuất hiện một tia vui mừng, gật đầu nhẹ.
Mặc Sơn thấy vậy, cũng mỉm cười nhẹ gật đầu đáp lại Mặc Long. Việc được thông qua không làm cậu cảm thấy vui sướng chút nào, đi từng bước ra sau lưng bà lão Vu.
Trong mắt mọi người tại căn phòng này kể cả bà lão Vu hay chính bản thân con rắn bên trong hạt châu, không có một chút nghi ngờ gì với Mặc Sơn. Họ chỉ thấy Mặc Sơn có chút tư chất hơn người, sau này cuộc đời nhất định sẽ được bộ lạc chú tâm bồi dưỡng.
Họ sẽ không bao giờ biết được, kể cả con rắn trực tiếp nhìn và linh hồn Mặc Sơn. Cậu bé trước mặt sẽ là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ của vô số kỷ nguyên sau này. Làm bùng lên ngọn lửa c·hiến t·ranh ác liệt nhất trong dòng chảy của thời gian, trực tiếp khiến khung trời bị hủy diệt không còn phân biệt rõ trời đất!
Sau khi Mặc Sơn hoàn thành xong nghi thức, những người còn lại cũng lần lượt tiến lên. Nhưng cho đến tận người cuối cùng tiến hành xong nghi thức, cũng chỉ có mười một tộc nhân là thông qua, được xác định có Không linh bên trong cơ thể. Tất cả những người khác kể cả những người bên hàng của Mặc Long, hoặc là không có Không linh hoặc Không linh nhỏ đến mức không thể tu luyện.
Điều này đã chọc giận bà lão Vu, lần đầu tiên trong đời bà sau nhiều lần chủ trì nghi thức lại gặp phải chuyện như vậy. Nếu việc này bị lan truyền ra ngoài, các bộ tộc khác sẽ nhận thấy được sự suy yếu của Sơn Long bộ lạc, từ đó việc bộ lạc bị t·ấn c·ông là điều không thể tránh khỏi.
Trước đây, số lượng người thông qua một lần là rất nhiều. Điều đó thể hiện tiềm năng, sự vững mạnh của bộ lạc trong tương lai. Quan trọng hơn là, phải có số lượng nhất định tộc nhân thông qua nghi thức mới đảm bảo có nhiều người Khai linh thành công.
Vì sỡ hữu thông linh là một chuyện, còn Khai linh được hay không lại là chuyện khác. Điều đó có nghĩa cho dù lần này có đủ mười hai người thông qua nghi thức vừa đủ với số lượng thú linh trên các cột đá, không có gì đảm bảo cả mười hai người đều sẽ Khai linh thành công, chứ đừng nói đến trường hợp số lượng còn không đủ như hiện tại.
Việc này quá hệ trọng không chỉ đối với mặt mũi của bộ lạc, mà còn ảnh hưởng đến tương lai bộ lạc sau này. Bà lão Vu chỉ có thể quyết định thông báo nghi thức đã kết thúc, nhưng kết quả thì sẽ được công bố sau bảy ngày nữa. Việc này hiển nhiên cũng không theo lẽ thường, nhưng không có ai phàn nàn mà chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng.
Một lúc sau dòng người đi hết, căn phòng lại trở nên tĩnh lặng như vẻ vốn có của nó, chỉ có một mình bà lão bên trong. Bà lão ngồi xuống xếp bằng, nhìn vào hạt châu đỏ từ từ hạ xuống ngang với tầm mắt của bà. Bà lão giơ tay ấn pháp quyết, lập từ những sợi máu hạt châu đã hấp thụ khi trước từ từ thoát ra tạo thành một vòng xoáy, chui vào mi tâm của bà lão.
Màu đỏ trên hạt nhạt dần rồi theo nguồn sinh cơ từ các sợi máu đang chảy ngược vào trong thân thể bà lão đến cuối cùng màu đỏ biến mất hoàn toàn, hạt châu trở về màu trắng với hoa văn đám mây ban đầu.
Chưa kết thúc, khi sới máu cuối cùng cũng chui vào người bà lão thì thân ảnh của con mãng xà khổng lồ từ hạt châu bay ra, xuất hiện trước mặt bà lão. Một lúc sau bà lão mở mắt nhìn thẳng vào con rắn, truyền thần niệm đến nó:
"Giờ thì ngươi nên nói rồi chứ?"
Đã sáu ngày kể từ khi nghi thức kết thúc. Sau khi đám người Mặc Long đi ra khỏi trung tâm tế đàn, nghi lễ chính mới được thông báo bắt đầu. Mọi người trong bộ lạc dừng làm việc trong sáu ngày để cùng tổ chức nghi lễ, không khí sáu ngày này trong bộ lạc rất náo nhiệt.
Nhưng trong khoảng thời gian tất cả tộc nhân cùng tham gia sôi động thì duy nhất chỉ thiếu một người. Từ lúc nghi thức kết thúc, không một ai trong bộ có thể bắt gặp hình bóng ấy. Đó chính là Mặc Long!
Những chuyện xảy ra ở bên trong căn phòng hiển nhiên mọi người đều đã biết, nên việc Mặc Long không có mặt các tộc nhân khác cũng không làm phiền cậu vì họ biết, như vậy với cậu là tốt nhất.
Mặc Long lúc này đang ngồi dưới gốc Cổ thụ. Cậu đã ngồi được sáu ngày rồi, không ăn không uống càng không một lần chợp mắt. Môi của cậu vì thiếu nước đã khô khốc, bắt đầu có những vết nứt nẻ. Mắt cậu sưng vù, hiển nhiên ngồi một mình ở Mặc Long đã khóc, khóc rất nhiều.
Cũng không trách được, sau cùng Mặc Long còn rất trẻ chịu đả kích lớn như vậy không giữ được tinh thần là điều bình thường. Cậu cứ ngồi đó mãi, lá phong đỏ đã rơi đây quanh chổ cậu ngồi xen kẽ là những lá cây khổng lồ của Cổ thụ.
Vào giữa giờ trưa ngày thứ sáu, Mặc Sơn sau sáu ngày không gặp đã tìm thấy Mặc Long. Không phải cậu không biết Mặc Long ở đâu, nhưng để Mặc Long một mình là điều tốt nhất đối với cậu ấy rồi. Thời gian hai người gặp nhau không dài, Mặc Sơn không hề đề cập đến những việc đã xảy ra, gượng ép cư xử như bình thường chính điều đó làm cho cuộc gặp mặt nhanh chóng kết thúc.
Sau khi Mặc Sơn rời đi, Mặc Long cuối cùng cũng đã nằm sấp xuống một cái nhánh rễ của cổ thụ. Dù đã ở đây được hơn mười năm, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nằm ở chổ này. Ngày trước cậu chỉ mãi mê đến đây tập luyện cả ngày, sau đó trở về chưa một lần nằm xuống tận hưởng khung cảnh nơi đây.
Mặc Long nhắm mắt, những làn gió mùa thu mang hương thơm của khu rừng lá phong lan đến mũi Mặc Long, làm cậu thấy dễ chịu. Ngay lúc Mặc Long sắp chìm vào giấc ngủ thì có một giọng nói vang lên:
'Ta cuối cùng cũng đợi được rồi!" Mặc Long lập tức đứng phắt dậy. Ánh mắt ngó nghiên xung quanh đầy cảnh giác. Cậu biết đó không phải mơ, cậu chưa hề chìm vào giấc ngủ.
"Tiền bối tha tội, vãn bối không biết đã vô tình làm phiền đến tiền bối, xin tiền bối tha cho ta một con đường sống." Mặc Long ôm quyền, cúi đầu vào khoảng không trước mặt mà nói. Giọng nói lúc nãy vang trong đầu cậu mang một vẻ t·ang t·hương của năm tháng. Một cổ áp lực không thể hình dung phát ra từ thanh âm già nua ấy, khiến Mặc Long chắc chắn đó chính là một vị tuyệt thế cường giả. Nên ngay khi hắn lấy lại được một chút ý chí thì lập tức xin người đó tha mạng.
Không có tiếng đáp lại, Mặc Long ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Cậu tiến lại gần rễ cây lúc nãy mình vừa nằm, tay phải từ từ nâng lên đặt trên rễ cây nhắm mắt lại. Ngay tức khắc, giọng nói đó lại vang lên trong đầu Mặc Long:
'Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi!" Giọng nói t·ang t·hương đó lúc này có nỗi niềm kích động mạnh mẽ, sau đó một giọng cười sảng khoái vang lên.
"Tiền bối là ai? Tại sao lại đợi ta ở nơi này?" Giọng Mặc Long run rẩy, hiển nhiên cậu đang vô cùng chấn động. Giọng cười lúc này im bặt, một âm thanh đầy vẻ hùng hồn và uy áp lần nữa vang lên như muốn nổ tung đầu óc Mặc Long:
'Ta tên tên là Tuế Nguyệt!"
---------------------
Cảm ơn mọi người đã đọc. Hy vọng được mọi người yêu thích và ủng hộ, góp ý để mình ngày càng hoàn thiện bộ truyện hơn nữa. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
0