Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Chương 16:Thiên bảo trì
Cha, sao cha có thể đồng ý cho tên khốn đó tiến vào Thiên Bảo trì chứ.
Thiên Bảo trì của thần giáo chúng ta chỉ có những người trên "Hồng Trần Bảng" mới có tư cách tiến vào, cha làm như vậy làm sao phục giáo chúng cơ chứ.
Một giọng nói đầy hờn dỗi của thiếu nữ, vang lên bên tai nam trung niên:
Diệp Vấn Thiên nhìn thiếu nữ, ánh mắt nhu hoà đầy yêu thương, thở dài một hơi lên tiếng.
Minh Nguyệt ta làm như vậy chẳng phải vì con ư.
Tu vi của tiểu tử đó quá thấp, nếu trong vòng một tháng, tu vi của hắn không đột phá ít nhất là Địa Vũ cảnh thì thần giáo cũng chỉ đành vận dụng bí pháp hạ thấp tu vi của con xuống, nhưng đều đó sẽ ảnh hưởng căn cơ, người làm cha như ta làm sao nhẫn tâm.
Chúng ta đã sắp không còn thời gian nữa đành phải đặt hết hy vọng vào hắn, là giáo chủ ta cũng rất là khổ tâm.
Ngoài ra, đây cũng là ý của Cơ trưởng lão.
Diệp Minh Nguyệt vuốt ngực, trên mặt có chút hơi ngượng đỏ, lầm bầm nói.
Nhưng tên khốn đó cũng thật bỉ ổi, đê tiện, đáng ghét.
Dám đánh lén con.
"Ha ha"..
Không phải con vẫn giận giữ việc đó chứ, con kinh thường hắn, không để hắn ở trong mắt, nên hắn mới có cơ hội ra tay.
Việc này do con chủ quan mà ra, cũng không thể trách hắn.
Thánh nữ của "Nhật Nguyệt Thần Giáo" ta lại bị một tên tiểu tử chỉ tu vi Huyền Nguyên cảnh đánh lén.
"Hắc Hắc"..
Đúng là chuyện buồn cười không biết những lão quái trong thần giáo mà biết được chuyện này, không cười rớt quai hàm mới lạ.
Cha, cha còn cười con, tại hắn quá đáng ghét.
....
Từ sau lưng Diệp Vấn Thiên, ông lão bỗng nhiên xuất hiện.
Diệp Vấn Thiên cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, dường như đã biết trước lên tiếng nói:
Cơ trưởng lão, liệu tên tiểu tử đó chịu được bao lâu.
Cơ trưởng lão trầm chậm, âm thanh khàn khàn lên tiếng:
Ta cũng không rõ, nhưng các ngươi yên tâm được Nhật Nguyệt kính hỗ trợ hắn sẽ không quá kém,ít nhất cũng chịu đựng được một canh giờ.
Hắn vậy mà được Nhật Nguyệt kính hỗ trợ, hai cha con Diệp Vấn Thiên tràn đầy kinh ngạc giọng đầy nghi vấn hỏi:
" E hèm".
Hắn không những được Nhật Nguyệt kính hỗ trợ mà lần này, ta có thêm một ít tinh huyết của chân long vào trong đó, tên tiểu tử đó chắc bây giờ đang từ từ tận hưởng.
Cha con Diệp Vấn Thiên há hốc mồm, vẻ mặt tràn đầy kh·iếp sợ, còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra.
Trong giáo Cơ trưởng lão nổi tiếng keo kiệt, không chịu thiệt bao giờ, nhớ năm xưa Diệp Vấn Thiên hắn cũng từng yêu cầu một ít tinh huyết chân long cho chính bản thân mình dùng.
Cơ trưởng lão cũng chỉ đáp lại hắn một câu:
Cho ngươi dùng chỉ có phí, làm hắn mất mặt ê trề, từ sau mỗi khi nhớ lại truyện cũ, mặt hắn vẫn nóng ran lên tràn đầy xấu hổ.
Đến gần đây, khi nhìn thấy Minh Nguyệt mới cấp cho 5 giọt. Vậy mà giờ đây lại nỡ mang cả một bình cho tiểu tử không quen biết.
Cơ trưởng lão làm việc cũng thật kỳ quái, không theo lẽ thường.
Như đọc được ý nghĩ của hai người, Cơ trưởng lão lên tiếng giải thích.
Ta cũng chỉ vì đại sự của thần giáo, tu vi của hắn quá kém so với Minh Nguyệt, đề phòng bất chắc xảy ra ta mới bất đắc dĩ thêm tinh huyết chân long để hắn củng cố căn cơ vững chắc, chỉ mong chờ, hắn không làm ta thất vọng.
Cả ba lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau Diệp Vấn Thiên lên tiếng:
Chỉ dựa vào Thiên Bảo trì e là không có khả năng làm cho hắn thăng cấp lên Địa Vũ cảnh.
Ngoài ra hắn không phải người của thần giáo ta.
Ngươi yên tâm, điều này ta đã suy xét tới.
Hắn không những gia nhập thần giáo ta, còn tình nguyện là đằng khác.
"Hắc hắc"
Cơ trưởng lão híp mắt cười nói:
Còn về tu vi, chẳng phải bí cảnh Huyền Hoàng thánh địa đang mở ra hay sao, ta sẽ dùng Nhật Nguyệt kính hỗ trợ mở ra một lỗ hỏng không gian cho hắn tiến vào lịch duyệt, còn đạt đến mức độ nào thì phải dựa vào tạo hoá của hắn.
Trong bí cảnh đó 10 ngày thì bên ngoài mới chỉ 1 ngày, đây cơ duyên của hắn. Tên tiểu tử đó thật có phúc.
Ngoài ra bí cảnh đó rất khó lường, cơ duyên vô số, bên trong đó còn có một loại hoả diễm tên là Địa Linh hoả xếp thứ 3 trên "Địa Hoả bảng" đến các lão quái vật còn thèm nhỏ rãi.
Đáng tiếc bí cảnh đó hạn chế tu sĩ dưới 30 tuổi mới được tiến vào.
Bất quá Minh Nguyệt lần này con cũng phải tiến vào, một phần vì bảo vệ hắn, một phần trong đó cũng có cơ duyên cho con, nhớ kỹ là khi nào hắn thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay.
Minh Nguyệt cau mày, khuôn mặt tỏ vẻ oán giận nhìn Cơ trưởng lão nói:
Con không thèm bảo vệ tên khốn nạn đó, mặc xác hắn.
Thấy Minh Nguyệt không nguyện ý, Cơ trưởng lão lên tiếng khuyên giải:
Minh Nguyệt con nên phải cảm tạ hắn mới phải, nếu lần này không phải là hắn ra tay đánh lén mà là một tu sĩ ngang bằng thực lực, thì con đã m·ất m·ạng rồi.
Con thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, con sẽ làm thế nào, lựa chọn tin tưởng một kẻ xa lạ ư.
Tên tiểu tử đó rất cảnh giác và cơ trí, hắn chỉ tin vào thực lực bản thân hắn, điều này con nên học tập hắn.
Minh Nguyệt ánh mắt khẽ biến đổi, âm thầm ghi nhớ.
...
Lúc này Thiên Vân đang đau khổ trong Thiên Bảo trì, hắn cảm nhận rõ ràng được các huyệt vị toàn thân mình và lỗ chân lông mở ra có chút năng lượng tràn vào, năng lượng này tiến vào cơ thể, cả người trở nên vô cùng đau đớn.
Nhưng ngay sau đó cảm giác đau đớn này đột nhiên biến mất, năng lượng này tiến vào trong kinh mạch.
Thiên Vân lấy làm lạ, hình như cái hồ này không chân thực cho lắm, chẳng phải lão già đang t·ra t·ấn hay sao.
Chợt, một ít tạp chất trong người lần lượt bị đẩy ra, nước trong hồ ở khu hắn cũng nhạt dần.
Suy nghĩ hồi lâu, Thiên Vân bừng tỉnh ngộ, thần sắc ngạc nhiên nghi ngờ.
Lão ta không có lý do gì mà lại đi h·ành h·ạ hắn, chỉ cần một kiếm g·iết c·hết hắn là được.
Nếu đoán không sai, ông già đang tẩy kinh phạt tuỷ cho hắn, từ đó cải thiện tư chất.
Biết lão già không có ý định hại hắn, Thiên Vân cũng không có suy nghĩ nhiều lập tức vận chuyển "Ngũ hành chân quyết" hấp thu năng lượng Thiên Bảo trì.
Tốc độ hấp thụ của Thiên Vân rất nhanh, chẳng mấy chốc năng lượng trong Thiên Bảo trì đã phai dần.
Hắn cũng chẳng buồn tu luyện thêm nữa, trong đầu đang vận chuyển suy nghĩ đối sách.
"Cạch Cạch Cạch".
Ông già xuất hiện, nhìn thấy Thiên Vân mặt mũi vẫn còn hồng hào, ông già rất kinh ngạc, vung tay, những xiềng sắt trên người Thiên Vân lần lượt biến mất.
Tiền bối, có gì từ từ nói, chúng ta có thể thương lượng, Thiên Vân khuôn mặt khẩn trương nhìn ông lão nói:
Hắn rất sợ ông lão sẽ không để ý hắn, mà giam lỏng hắn tại đây, điều đó làm hắn khó chịu vô cùng.
Ông lão im lặng, từ trong nhẫn vứt cho hắn một bộ quần áo.
Thiên Vân thân hình nhảy lên, từ trong Thiên Bảo trì bay ra, bắt lấy bộ quần áo nhanh chóng mặc vào.
Ông lão ra hiệu ngoắc tay đi theo, Thiên Vân chầm chậm bước đi sau ông lão, hắn cũng không có tâm trạng quan sát xunh quanh, mà chỉ chằm chằm nhìn xuống mặt đất như suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, Thiên Vân đã xuất hiện ở trong một đại điện nguy nga tráng lệ, trong đại điện chỉ có 2 người 1 nam tử trung niên và thiếu niên mặt trắng.
Nhìn thấy tên thiếu niên mặt trắng, Thiên Vân có hơi rụt cổ lại, nghĩ đến sự khổng bố của hắn, Thiên Vân vô ý sờ lên khuôn mặt mới lành lặn, cố tỏ ra trấn tĩnh.
Trên đường đi tới đây, hắn đã cân nhắc rất kỹ rồi, những người này tu vi đều khủng bố nếu muốn g·iết hắn thì chỉ như bóp c·hết một con kiến vậy, làm gì cần dài dòng chờ đợi, còn tẩy kinh phạt thể cho hắn.
Ngoài ra ông lão vẫn còn cần hắn luyện chế pháp bảo, ít nhất bây giờ hắn vẫn còn chút giá trị, nên Thiên Vân đành bạo gan đánh liều, mong chiếm trước tiên cơ.
Bái kiến tiền bối, gặp mặt huynh đài.
Không biết vãn bối có thể giúp gì được cho tiền bối.
Thiên Vân lên tiếng:
Nam tử trung niên cũng chỉ mỉm cừoi nhìn hắn, còn tên thiếu niên tỏ vẻ khinh thường chế diễu.
Thấy thế Thiên Vân cũng không có tức giận, thản nhiên ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh.
Nhìn thấy hắn thản nhiên, không có bộ dạng sợ hãi, Diệp Vấn Thiên rất là kinh ngạc, không biết tên tiểu tử này gan lớn, hay hắn không biết sợ