Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17:Nhật Nguyệt Thần Giáo

Chương 17:Nhật Nguyệt Thần Giáo


"Nhật Nguyệt Thần Giáo" thành lập trên dãy núi, chỗ đó thiên địa linh khí cực kỳ tràn đầy, hoàn cảnh cũng hợp lòng người.

Từ xa nhìn lại, nó giống như tiên cung hùng vĩ mờ ảo với lầu các san sát, khiến người ta cảm thán.

Trong một toà cung điện cổ xưa, một người trung niên đang ngồi trên vương toạ như đang quan sát chúng sinh, bên cạnh là thiếu niên mặt trắng vẫn phe phẩy chiếc quạt trên tay.

Một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên bên tai Thiên Vân.

Thiên Vân ngươi có từng nghe qua "Nhật Nguyệt Thần Giáo".

Diệp Vấn Thiên lên tiếng.

Thiên Vân lắc đầu, hắn chưa từng nghe qua Nhật Nguyệt thần giáo.

"Nguyện ra nhập giáo ta, vì nó mà chiến không ?.

Diệp Vấn Thiên uy nghiêm hỏi, đỉnh đầu buông xuống từng sợi khí hỗn độn, chân thân tựa như muốn thiên địa này nổ tung, còn như là chúa tể của các vị thần.

Thiên Vân cũng đã phần nào đoán được ý định của những ngừoi này, nhưng vẫn có phần ngạc nhiên.

Hắn biết việc có gia nhập thần giáo hay không, thì sự việc đã được quyết định rồi.

Trong mắt những đại nhân vật, một con kiếm như hắn có đồng ý hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ có 1 kết cục, gia nhập hoặc c·hết.

Không chút nào do dự.

Thiên Vân lên tiếng đáp.

"Ta đồng ý gia nhập."

Nhưng trong lòng hắn vẫn âm thầm hỏi thăm tổ tông 18 đời của những người này, lần đầu tiên xuất hiện kích động muốn đánh người.

"Con mẹ nó, ngươi muốn ta gia nhập cũng thôi đi, sao phải cho ta ăn hành, chịu biết bao nhiêu khổ sở."

Vẻ mặt Thiên Vân vẫn tỏ ra bình thản, không có biểu hiện gì khác thường.

Tốt..

Tốt.

Cơ trưởng lão liên tục gật đầu, dáng vẻ trang nghiêm, có một lại đại khí phách ta vô địch khắp nhân gian, nói: "Nhớ kỹ, ngươi là đệ tử của thần giáo ta.

"Sống là người của thần giáo, c·hết cũng là ma của thần giáo".

Cùng ta lập xuống lời thề ngay nơi này thôi." Ômg trưởng lão trịnh trọng nói.

Còn muốn lập lời thề nữa à, việc này sao ràng buộc quá vậy? Thiên Vân âm thầm bĩu môi.

"Cùng tuyên thề cùng với ta, nào!"

Một đoạn không dài, thế nhưng lại là một đoạn lời thề vô cùng nghiêm khắc, sau đó ông lão nói Thiên Vân phun ra một chút tinh huyết vào đoạn văn vừa thề kia, và rồi đốt lên.

Làm vậy để làm gì?" Thiên Vân không rõ.

"Đây chính là đoạn văn nguyền rủa, một phi phản giáo thì sẽ bị thiên phạt, vĩnh viễn rơi xuống âm giới, gặp phải các loại đau khổ cho tới c·hết." Ông trưởng lão hờ hững nói.

Cái gì? Lại ác độc như thế, tàn nhẫn như vậy?!" Thiên Vân ngẩn người, cảm giác tựa như mình rơi vào thuyền của k·ẻ t·rộm c·ướp, rồi lại bắt hạ xuống lời thề để ràng buộc.

"Chưa gì mà đã muốn phản giáo hả?" Ông lão cười mỉm nhắc nhở: "Lời nguyền này rất lợi hại đấy."

Thiên Vân trợn tròn mắt nhìn lão, cảm thấy ông lão thâm trầm, rùng mình một cái, lão già này nhìn thì hiền lành, tiên phong đại cốt thế nhưng lại nguy hiểm tột độ.

"Được rồi, vừa gia nhập giáo ta, cần phải tuân theo lời thề." Ông lão nói.

"Không biết tiền bối xưng hô thế nào?" Thiên Vân hỏi.

"Cơ Phong." Ông lão mỉm cười nhìn hắn, nói: "Nghe qua cái tên này chưa?"

Thiên Vân lúng túng, hắn mới đến thế giới này không bao lâu, hiểu biết về những đại nhân vật thì vô cùng ít ỏi, thế nhưng vẫn che giấu sự ngu dốt, nói: "Ngưỡng mộ đại danh của tiền bối đã lâu, như sấm bên tai."

Ông lão lộ vẻ khác thường, nói: "Thật sao?"

Hiển nhiên, lão cảm thấy Thiên Vân không hề biết, chưa hề nghe qua cái tên này.

Đây chính là thần giáo à, nó lớn như thế nào?" Thiên Vân hỏi.

Cơ Phong mỉm cười, nói: "Tâm lớn bao nhiêu thì thế giới liền lớn bấy nhiêu, thần giáo của chúng ta cũng sẽ lớn như vậy."

Từ trong nhẫn trữ vật, Diệp Vấn Thiên lấy ra một lệnh hình bán nguyệt, cất cao giọng nói:

Đây là lệnh bài đặc trưng cho thân phận của ngươi ngoài ra nó còn một số công dụng khác.

Còn danh hào sẽ là ngươi chọn, nhỏ máu là có thể nhận chủ.

Minh Nguyệt ánh mắt bốc hoả nhìn chằm chằm vào lệnh bài trong tay Thiên Vân không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thiên Vân chưa vội đem cất lệnh bài vào trong nhẫn, hắn vẫn còn rất nhiều nghi vấn, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của tên thiếu niên, hắn cũng đành im lặng rụt cổ, bất giác sờ lên khuôn mặt mới lành lặn của mình.

Bỗng từ đâu xẹt một tiếng, từ trong đại điện xuất hiện một cái hư không mơ hồ, Diệp Vấn Thiên sau đó ấn tay một cái, Thiên Vân từ trong đại điện bị hút vào, hắn chưa kịp kêu lên thì đã xuất hiện tại một nơi xa lạ, bên tai vẫn còn vang vảng âm thanh của Diệp Vấn Thiên.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của thần giáo giao cho ngươi, chinh phục Địa Linh hoả chủng.

....

Minh Nguyệt con cũng đi đi, hãy giúp hắn thu phục Địa Linh hoả, nếu không được cũng không cần gắng sức, an toàn trở về là được.

Trong đại điện Cơ trưởng lão thở dài, vạch một vết rách hư không biến mất, trước khi đi còn để lại một câu.

"Là long hay là trùng, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn, giáo ta đã làm hết sức".

Hy vọng người được Nhật Nguyệt kính chọn sẽ không để chúng ta thất vọng.

...

Huyền Hoàng thánh địa.

Trong một dãy quần thể cung điện trôi nổi trên đỉnh núi chìm trong mây.

Ô...ô...ô...n...g!

Trên một cái vòng tròn màu cam to lớn, bỗng nhiên xuất hiện một thông đạo trắng xóa, như ẩn như hiện, xen lẫn giữa thực thể và hư vô.

Không Gian Thông Đạo, kết nối thành công rồi.

Một thanh âm to lớn, vang vọng trong hư không thiên địa, ngay cả hơn mười vị lão già ở phụ cận, cũng đều cảm thấy run sợ.

Người cầm đầu, là một thiếu nữ thanh nhã như tiên, da thịt toàn thân như hạo ngọc bạch tuyết, trong suốt nhàn nhạt, giống như một bức tượng tiên nữ bằng ngọc được chạm khắc tinh tế, thoạt nhìn có chút ngại ngùng.

Thế nhưng.

Người này lại khiến cho mấy vạn đệ tử và tinh anh tại “Huyền Hoàng thánh địa” đều không dám khinh thị, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ sùng bái, mến mộ, yêu thương sâu sắc.

Phía sau Lâm Ỷ Vân là hai gã đệ tử một nam một nữ, đều là Thiên Nguyên Cảnh.

Các vị sư huynh muội,Ỷ Vân đi trước một bước.

Lâm Ỷ Vân mỉm cười nho nhã lễ độ, có vài phần ngại ngùng, sau đó ôm quyền hành lễ với mọi người..

Sư tôn, ta sẽ không khiến ngài thất vọng đâu.

Cuối cùng, nàng liếc nhìn lên bầu trời cao một cái, đó là một lão giả mặc trang phục màu đen, cả người chỉ lộ ra đôi mắt huyền bí, không biết là nam hay nữ.

Khí tức của lão giả này, bình thường không có gì đặc biệt, thậm chí còn không khác gì một phàm phu tục tử.

Sau Lâm Ỷ Vân đoàn người lũ lượt tiến vào thông đạo.

Trong vòng tròn vĩ đại màu cam, một vài vị lão già bắt đầu âm thầm thảo luận.

Kiến lão lần này không biết có đệ tử nào may mắn thu phục được Địa Linh Hoả hay không.

Một lão già thân hình gầy gò, đôi mắt thâm thuý đưa mắt nhìn lên bầu trời hướng lão già áo đen lên tiếng.

Tất cả những người ở đây đều chăm chú im lặng quan sát, tất cả đều mong đợi câu trả lời.

Lão già áo đen nghĩ một lúc thở dài lên tiếng.

"Khó ".

" Rất khó".

Lâm nha đầu có cơ hội lớn nhất, nhưng đáng tiếc không phải thuộc tính Hoả, ngoài ra cũng không phù hợp với tính bạo liệt của Địa Linh Hoả.

Cũng chỉ còn tiểu tử Hoàng Thông, tuy thiên phú không bằng Lâm nha đầu nhưng cũng là thiên tài nổi bật nhất nhì Đông vực hy vọng hắn có thể thành công, ta đã dặn dò Ỷ Vân giúp đỡ hắn.

Thành hay bại đành phải dựa theo ý trời vậy.

"Ầm Ầm".

Hư không đột nhiên run rẩy một trận, trong tinh quang trắng xóa, xuất hiện một vết rách

Chuyện gì xảy ra vậy...

"Cạch"

Một lúc lâu sau mới dần ổn định.

....

"Bộp".

Thiên Vân từ trên trời rơi xuống, hắn còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã xuất hiện tại một dãy núi, ngơ ngác đưa mắt nhìn xunh quanh.

Trước khung cảnh của hùng vĩ và nhìn về phía trước, những cảnh tượng nhìn thấy cũng không phải là cả dãy cung điện mà là dãy núi bao la bát ngát, là mây mù mờ ảo, rộng lớn và tự nhiên.

Thiên Vân rời khỏi dãy núi, không bao lâu thì tiến đến một vùng hoang vu.

Mấy ngày sau hắn biết được không ít tình huống, tiến vào một vùng địa vực cỏ cây um tùm.

"Gào"

"Ranh con"

Trên người ngươi có linh dược, bảo vật gì thì giao hết ra đây, như vậy thì có thể cho ngươi đi qua.

Một tiếng rít gào, một con Bạch Hổ thân hình nhỏ bé, đáng yêu, đang dựng ngược mình lên cũng chỉ cao đến hông Thiên Vân chặn ngang đường của hắn.

Thiên Vân có chút buồn cười, đây là lần thứ hai hắn gặp yêu thú, nhớ lại cảnh lần trước Thiên Vân cũng hơi sợ.

Nhưng đứng trước con bạch hổ trước mặt này hắn không thể nào hình dung ra được đây là một con yêu thú cho được, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ giống như một con mèo con.

"Ha Ha"...

Thiên Vân tiến gần đến con bạch hổ, thân hình khom xuống ra vẻ sợ hãi lên tiếng.

"Mãnh hổ đại ca, tiểu đệ nhầm đường đi lạc, trong tay không có bảo vật gì quý hiếm dâng tặng, trong nhẫn còn ít linh thạch xin dâng tặng đại ca.

Vừa nói Thiên Vân vừa dâng nhẫn trữ vật của mình lên, thật ra trong nhẫn Thiên Vân cũng không có gì đáng giá.

Thấy Thiên Vân thành khẩn vẻ mặt sợ hãi, nói những lời ca ngợi, bạch hổ cảm giác nâng nâng, trên mặt gật gù.

"Được"

Ta thấy ngươi cũng có con mắt, biết sự uy vũ, dũng mãnh của ta, làm người đại ca như ta ngươi có vấn đề gì, ta cũng có thể che chở ngươi.

"Ha ha ha"...

Một tiếng cừoi lớn vang vọng.

Thiên Vân nhìn thấy vẻ mặt đê tiện của con bạch hổ, trong lòng cũng thầm buồn cười vui vẻ.

Qua vài ngày Thiên Vân cũng đã hiểu hoàn cảnh của hắn.

Thì ra đây là một bí cảnh của "Huyền Hoàng thánh địa" trong đây vô vàn cơ duyên, nhưng cũng tồn tại rất nhiều những nguy hiểm, ngoài ra còn có những tranh đấu nội bộ tông môn, sơ xảy một chút cũng sẽ đi tong cái mạng.

Bí cảnh này tên là Quần Hùng trục lộc.

Có tin đồn rằng bí cảnh này là một phần của quần hùng chinh chiến, sơ đại tranh bá thời thượng cổ, nay thuộc về "Huyền Hoàng thánh địa" quản lý dùng để bồi dưỡng tông môn đệ tử.

Còn việc Thiên Vân tại sao xuất hiện ở đây, hắn cũng không rõ ràng cho lắm, có lẽ là do lão già làm.

Giờ đây hắn như c·hết đ·uối vớ được cọc phao, ra sức bám víu lấy, có con bạch hổ này dò đường ít nhiều cũng sẽ giảm bớt lo lắng của hắn.

Oong ...

Một thanh âm to lớn, vang vọng trong hư không thiên địa, ngay cả Thiên Vân và bạch hổ ở phụ cận, cũng đều cảm thấy run sợ.

Một làn khói đen không biết từ đâu lan tràn lên bầu trời, những tiếng kêu thảm vang vọng tiếp theo đó là những ánh sáng trắng xoá vụt ngang qua trên đầu Thiên Vân.

Hắn vẫn còn ngơ ngác, nhưng thấy vẻ mặt sợ sệt của con bạch hổ, trong lòng hắn cũng có cảm giác nguy hiểm.

Chương 17:Nhật Nguyệt Thần Giáo