Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Chương 18:Thung lũng quỷ dị
Bạch Hổ lập tức dựng ngược lông mình phi lên không trung bỏ chạy.
"Vút v·út".
Thấy con Bạch Hổ bỏ chạy, Thiên Vân cũng lập tức vận chuyển linh lực theo sau.
Màn khói đen lan dần đến, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiên Vân không dám toả thần thức quan sát, điên cuồng dùng hết sức phi hành.
"Vèo".
Một tiếng rít bay qua Thiên Vân, một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn trong tay mang theo một thanh kiếm màu đỏ tươi, khuôn mặt nhếch nhép quay lại cười với Thiên Vân.
Thiên Vân có linh cảm chẳng lành, đang định đổi hướng nhưng không kịp, tên thanh niên kia đã vung một chưởng, lực lượng rất nhẹ như một cơn gió thoảng qua ập đến người Thiên Vân.
Vội vàng né sang một bên, tốc độ Thiên Vân chậm lại, hắn tức giận đỏ bừng mặt chửi ầm lên.
"Con mẹ nó, ngươi là đồ mất dạy, cả nhà ngươi sẽ bị trời phạt, c·hết không được siêu sinh."
Làn khói đen lan tràn đến người hắn, cả ngừoi Thiên Vân cảm giác uể oả, trong đầu xuất hiện cảm giác đau đớn dẫy rụa, trước khi mất đi ý thức hắn cũng kịp tiến vào trong "Ngũ hành châu".
Không biết qua bao lâu Thiên Vân mới tỉnh lại, cảm giác đau đớn trong đầu đã biến mất nhưng cả người hắn vẫn mệt mỏi, hắn mơ hồ cảm thấy vẫn có một thứ gì đó không sạch sẽ bám lên trên người .
Lập tức ngồi dậy vận chuyển "Ngũ hành chân quyết" một luồng linh lực tinh thuần chạy dọc các kinh mạch trong người, dần dần làn khói đen bám trên người Thiên Vân thoát ra.
Giờ đây Thiên Vân mới có an tâm, thở phào một hơi.
Lén toả ra một tia thần thức quan sát, bên ngoài "Ngũ hành châu" là một thung lũng đen mênh mông, mặt đất dường như là trầm tích núi lửa, cây cối cháy đen. Nhưng cái khiến cho Thiên Vân biến sắc chính là xương trắng phủ đầy khắp nơi.
Những bộ xương đó, xét thể hình chắc hẳn là yêu thú và con người, tất cả các tư thế đều như đang điên cuồng bỏ trốn khỏi một thứ gì đó kinh khủng, khiến bản thân không thể kiềm chế nỗi sợ hãi.
Thiên Vân nhìn chằm chằm vào mặt đất phủ đầy xương trắng, cũng bồn chồn hít một ngụm khí lạnh. Chỗ này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có nhiều ngừoi c·hết hàng loạt như thế....
Thung lũng hắc ám, mang theo gió nhẹ lành lạnh thổi qua, những bộ xương khẽ nhúc nhích, phát ra những tiếng lách cách rợn người.
Phóng tia thần thức xa hơn, trung tâm thung lũng xuất hiện một miệng núi lửa hắc ám, trên đỉnh núi lõm xuống một cái trũng đen ngòm, nhìn qua ác quỷ há miệng, đang muốn cắn nuốt cả trời đất.
Thiên Vân vội rùng mình sợ hãi, thu lại tia thần thức, hắn sợ sẽ có thứ gì đó phát hiện ra .
Một ngày sau Thiên Vân mới đánh bạo phóng ra một tia thần thức ra bên ngoài, cảnh tượng bên ngoài vẫn y chang như lần trước không có gì thay đổi.
Chờ đợi thêm một lưc nữa, Thiên Vân mới quyết đi ra khỏi "Ngũ hành châu" hắn muốn tìm đường thoát khỏi nơi đây.
Vị trí của hắn hẳn là đoạn giữa của thung lũng này, vì hai bên trái phải đều có thể qua lại. Lắng tai nghe tiếng gió, Thiên Vân đoán ra bên trái chắc là thông đến lối ra, vì gió lùa vào từ phía đó, còn bên phải thì thông vào bên trong thung lũng.
Vừa rồi thời gian quá vội vàng, hắn chỉ mới xem xét sơ qua, bây giờ dĩ nhiên là phải tìm tòi cho kỹ càng.
Ngẫm nghĩ một chút, Thiên Vân đi về phía bên trái, dù gì hắn cũng chỉ muốn thoát khỏi thung lũng này.
Đi chưa được một lúc, Thiên Vân thình lình ngửi thấy có mùi thuốc, ngóng về phía luồng ánh sáng mờ tối thì phát hiện hai bên thung lũng này có không ít kỳ hoa dị thảo.
Mấy thứ này vừa nhìn là biết phẩm chất không tầm thường.
Tất cả những loại linh thảo này đều có màu đen tuyền óng ánh, dù đã đọc qua "Đan giải chân quyết" nhưng Thiên Vân cũng không biết đây là loại linh thảo nào.
Tạm thời không động đến chúng, một là vì Thiên Vân không biết dùng cách nào để hái, hai là hắn cũng không biết có độc hay không.
Vừa đi vừa quan sát, Thiên Vân phát hiện nơi này có không ít bảo bối, đều là những cây cỏ chưa từng nhìn thấy bao giờ, và cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.
Đi được tròn một canh giờ, mãi vẫn chưa thấy đầu ra, Thiên Vân chợt nhận ra phía trước thấp thoáng có hào quang nhấp nháy, hai bên tai văng vẳng tiếng hô hoán mờ ảo.
Thầm cảnh giác, Thiên Vân tiến về phía nơi tỏa ra luồng hào quang đó.
Một chốc sau, hắn đã bước đến phía trước luồng hào quang.
Đó là một hạt ngọc châu màu đỏ tươi như máu lớn to bằng nắm tay, đang tỏa ra hào quang êm dịu, chiếu sáng một vùng xung quanh.
Quan sát xung quanh, đồng tử Thiên Vân không khỏi co rụt lại.
Cả người căng thẳng, linh lực trong người thầm vận chuyển bất cứ khi nào cũng có thể lập tức tiến vào "Ngũ hành châu".
Hắn phát hiện nơi này là trung tâm thung lũng, đã rất gần với miệng núi lửa rồi, hơn nữa cách đó không xa, có một bộ luồng khí màu đen vô cùng đậm đặc đang xoay tròn. Luồng khí màu đen này khiến người ta có một cảm giác quỷ dị mờ ám khó nói.
Hạt huyết châu bỗng nhiên xoay tròn.
"Vù Vù".
Hạt huyết châu tiến vào làn khí màu đen, Thiên Vân cứ có cảm giác tà ác, vì hạt châu này phả ra tà khí và màu máu tươi khiến hắn hoảng sợ bất an.
Những bộ xương trắng nơi này có phải do hạt huyết châu ngưng luyện? Thiên Vân không khỏi liên tưởng đến cảnh vật xung quanh.
Nếu đúng là vậy thì hẳn là một nơi nguy hiểm tột độ?
Thiên Vân cả người ướt đẫm mồ hôi, trong lòng hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh suy nghĩ đối sách.
"Ầm Ầm".
Từ sau lưng vọng lên một tiếng vang dữ dội.
Thiên Vân giật nảy mình, biến sắc quay đầu nhìn hắn phát hiện đường đi đã bị ngăn lại, không biết từ đâu mà một tảng đá lớn rơi xuống chặn hết không gian bên ngoài.
Lúc hắn ngoảnh lại thì hạt huyết châu tỏa hào quang đó bỗng lúc sáng lúc tối, trong không gian phạm vi chưa đến 5 mét này, chợt văng vẳng tiếng gào khóc thảm thương.
Gió tà nổi trùng trùng, tựa như rơi xuống Tu La địa ngục, khắp người rét run, "Ngũ hành chân quyết" trong cơ thể bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Thiên Vân cứng đờ sắc mặt, không nói gì mà chỉ hướng ánh mắt cảnh giác động tĩnh tứ phía.
Âm thanh thê lương này không biết đã kéo dài được bao lâu, liên tục q·uấy n·hiễu tâm thần Thiên Vân.
Thiên Vân trong lòng hắn rất sợ hãi, không biết hắn thầm nguyền rủa tên thiếu niên anh tuấn đã đánh hắn một chưởng bao nhiêu lần.
Nhưng bên ngoài hắn vẫn bình thản như không, vì hắn biết hắn phải đối mặt với thực trạng hiện tại, Thiên Vân không muốn cả đời hắn chỉ có thể sinh sống trong "Ngũ hành châu".
Nếu đổi lại là người tâm chí bất kiên nào khác, chắc chắn sẽ tự đả loạn chân tay, sợ hãi ngất đi.
Thời gian trôi qua, Thiên Vân cảm giác được rõ ràng, tiếng khóc này bắt đầu có phần dữ dội hơn, tuy chỉ là một chút thôi nhưng rõ ràng khác hẳn với lúc nãy.
Sự bình tĩnh ung dung của Thiên Vân dường như khiến tiếng khóc này vô cùng giận dữ, nhưng nó lại không thể làm gì.
Rất lâu sau vẫn chưa xảy ra chuyện gì, phát giác được điều này, Thiên Vân càng thêm bình tĩnh. Tuy không biết rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn dứt khoát khoanh chân xuống ngồi xuống tu luyện.
Âm thanh đó quả nhiên nóng nảy hơn, từng luồng gió lạnh gào rít trong không gian nhỏ hẹp, hào quang trong hạt huyết châu đó lập lòe gấp gáp hơn, khiến nơi này càng lúc càng u ám.
Thiên Vân vẫn tỏ ra bình thản, không dao động, hơi thở đều đều, đến thần sắc cũng không thay đổi hắn vẫn âm thầm động viên bản thân không được sợ hãi.
Khoảng mấy canh giờ sau, âm thanh này đột nhiên biến mất, ánh sáng chớp tắt bất thường của hạt huyết châu trong làn khí màu đen cũng dần ổn định. Ngoài con đường sau lưng bị tảng đá lấp ra, nơi này vẫn không khác gì lúc Thiên Vân đến.
Thiên Vân cười cười, rồi chợt lấy hết sức dũng khí lớn tiếng quát:
Kẻ nào đang giả thần giả quỷ, cút ra đây cho ta!
Tiếng quát vang vọng liên hồi trong không gian chật hẹp, lẩn quẩn không ngừng.
Thình lình, một tràng cười khục khặc vẳng đến. Nghe thấy tiếng cười quái dị này, Thiên Vân nổi hết da gà toàn thân.
Nhiệt độ xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống, hắn có cảm giác chỉ cần hạ thêm một chút nữa thì cảnh vật xung quanh sẽ đóng băng.
Trên mặt Thiên Vân bây giờ rất khó coi, tiếng cười quái dị vọng lên bên tai hắn khiến lục phủ ngũ tạng đều quằn quại kinh khủng,
Thiên Vân vận chuyển "Ngũ hành chân quyết" đến cực hạn chống lại, đôi mắt hắn đỏ rực, xuất hiện nhiều tia máu, trong đầu cũng phảng phất tiếng vù vù.
Nơi này có cổ quái.
Chàng trai trẻ, ý chí của ngươi không tệ, lá gan cũng không nhỏ, dám nói chuyện với lão phu như vậy!
Âm thanh khó nghe đó đột nhiên lên tiếng, lơ lửng bất định, từ trong luồng khói đen, hạt huyết châu bỗng lơ lửng trên bầu trời từ trong xuất hiện một khuôn mặt màu đen dữ tợn.
Ngươi là ai? Thiên Vân nghiêm nghị, một mặt cẩn thận dò xét, một mặt lên tiếng hỏi.
Lại thêm một tràng cười quái đản, cười xong, nó lại nói:
Ta là ai? Lão phu cũng không nhớ nữa, ta là ai nhỉ? Chắc là chủ nhân của nơi này nhỉ.
Ngươi là tác giả của những bộ xương này.
Thiên Vân chợt cao giọng.
Thiên Vân vốn không mong chờ sẽ lấy được gì ở nơi này, hắn vào đây cũng chỉ là do bị hút vào, chỉ muốn tìm đường thoát ra mà thôi.
Bây giờ Thiên Vân đã có được đáp án, kẻ có khuôn mặt đen ở hạt huyết châu này chính là kẻ tạo ra những bộ xương trắng cứng rắn như Thiên Vân cũng có chút sợ hãi.
Khuôn mặt đen đó không trả lời ngay, phải một lúc sau mới nói:
Đúng, chính ta đã g·iết những người này! Chàng trai trẻ, ngươi có muốn biết ta tại sao lại không g·iết ngươi.
Thiên Vân không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày, suy ngẫm độ chân thực trong lời nói này.
Ta thấy hình như ngươi bị một tên thiếu niên kia đánh một chưởng phải không?.