Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 19:Đoạt xá

Chương 19:Đoạt xá


Hư ảnh mặt đen đó chậm rãi lên tiếng:

Ngươi muốn báo thù? Muốn ngay lập tức g·iết c·hết kẻ đã hại ngươi, cho hắn biết ngươi không phải là người dễ bắt nạt.

Tiếng nói lẩn quẩn bên tai, rất chậm, chậm đến mức Thiên Vân căn bản không phát giác ra, nhưng nghe thấy những lời này, Thiên Vân lại mơ hồ không tự chủ được, gật đầu nói

"Muốn"

"Ta muốn".

Trong lòng ngươi có thù hận, chôn giấu rất sâu, người khác không thể nhìn ra! Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn g·i·ế·t sạch những kẻ xem thường mình, có đúng không?

Nét mặt Thiên Vân hơi quằn quại, biến đổi liên tục, lông mày nhíu chặt, trên trán nổi rõ gân xanh.

Tuy vẫn thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng hắn lại không biết có chỗ nào không đúng, hư ảnh lại khiến Thiên Vân có cảm giác tán đồng.

"Đúng"...

Giọng nói Thiên Vân khẽ run rẩy.

Ta có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện.

Giúp mong muốn của ngươi trở thành sự thật, ngươi có bằng lòng bái lão phu thành sư phụ không?

Giọng nói đó tiếp tục ôn tồn.

Nếu bằng lòng thì hãy gật đầu, lão phu sẽ mang tất cả của mình tặng cho ngươi!

Đó là một phần cơ duyên lớn lao nhất trong đời ngươi đấy!

Bằng lòng hay không nào?

Chỉ cần gật đầu thôi, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà.

.....

Bỏ qua cơ hội tốt này ngươi sẽ phải hối hận đấy.

Từng lời từng lời một, tựa như mưa phùn rả rích, lại tựa như gió xuân ấm áp thoảng qua tai, ùa vào đầu óc Thiên Vân, mang đầy sức mê hoặc không gì sánh bằng.

Ánh mắt Thiên Vân có hơi mơ màng trống rỗng, đầu óc cũng khẽ dao động, môi thì khép mở liên hồi, trông như muốn đồng ý yêu cầu của giọng nói.

Nhưng thình lình, ánh mắt Thiên Vân chợt khôi phục, trên mặt còn thoáng hiện nỗi sợ hãi, mồ hôi thấm ướt hết quần áo.

"Ạch".

Hư ảnh có vẻ kinh ngạc.

Không rõ vừa rồi đối phương đã thi triển thủ đoạn gì, khiến hắn suýt nữa thì đồng ý.

"Hừ"...

Rốt cuộc ngươi là ai, vừa rồi ngươi đã dùng cách gì để mê hoặc thần trí của ta?

Tại sao không g·i·ế·t ta.

Thiên Vân lạnh lùng hỏi.

Không ngờ ngươi lại phát giác ra điều này, chàng trai trẻ khá lắm! Về phần lão phu là ai...

Lão phu là ai đây? Đến ta cũng không biết.

Ngươi không nói ta cũng biết, ta là chính ta.

Thiên Vân nhìn chằm chằm về phía hư ảnh trước mặt, ánh mắt đầy kiêng dè, chậm rãi nói:

Ta nghe nói, cao thủ khi đạt đến một cảnh giới cực cao, chỉ cần linh hồn bất diệt, thì dù cơ thể có thối rữa, chỉ cần linh hồn không bị tiêu diệt thì có thể tìm một thân xác khác chiếm giữ.

Ngươi ắt hẳn là cao thủ ở đây từ nhiều năm trước, giờ muốn chiếm lấy cơ thể ta đúng không?

Ngươi mê hoặc tâm thần ta cũng chính vì mục đích này?.

Tại sao lại chọn ta mà không chọn những người khác.

Lời này của Thiên Vân vừa nói ra, giọng nói đó đột nhiên im bặt, phải một lúc sau mới bật cười ngạo mạn:

"Tốt Tốt"...

Chỉ là một tên nhãi nhép, tu vi mới chỉ Huyền Nguyên cảnh vậy mà có thể nhìn thấu được điều này, đúng là giang sơn đời nào cũng có anh hùng, lão phu khâm phục.

Nói xong, giọng nói này đột nhiên trở nên ảm đạm:

Ngươi đã phát giác ra, lẽ nào ngươi không sợ sao?

Thiên Vân cười khinh bỉ nói:

Sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự có khả năng gạt trừ tâm thần ta, chiếm dụng cơ thể ta, thì còn phí lời với ta như vậy để làm gì?

Lại còn mê hoặc ta, khiến ta rơi vào lời nói cạm bẫy của ngươi? Ngươi là cao thủ không sai, có lẽ ngươi cũng có thủ đoạn cao cường, song đó là chuyện của quá khứ.

Bây giờ ngươi chỉ có thể giả thần giả quỷ thôi!

Ngươi nói xem...

Tại sao ta phải sợ ngươi? Thiên Vân cười khẩy.

Trái lại ngươi phải sợ ta mới đúng, nếu ngươi muốn g·i·ế·t ta thì ta đã c·h·ế·t từ lâu, sao ta còn có thể đứng ở đây.

Chứng tỏ ngươi có việc cần nhờ đến ta, tuy nói vậy nhưng trong lòng Thiên Vân đang cầu mong suy nghĩ của hắn là đúng.

Chàng trai trẻ, ngươi quá tự tin rồi. Hư ảnh lạnh lùng nói:

"Ha ha"

Ngươi cho là ngươi thông minh ư, ba sợi thần thức của lão phu đã ngấm vào trong trí óc ngươi, bây giờ ngươi có muốn phản kháng cũng vô ích.

Ngươi không giúp ta thì ngươi chỉ còn một con đường c·h·ế·t.

"Ha Ha"..

Nghe vậy, Thiên Vân chợt biến sắc, âm thầm lén kiểm tra trên người một lượt, không phát hiện được gì mới yên tâm, không chút cân nhắc, hắn tung ra một quyền đánh thẳng vào hư ảnh.

"Hoả Vân chưởng".

Dưới một quyền đánh đến, hư ảnh chỉ lách sang một bên tránh né.

Sắc mặt Thiên Vân không những không nhẹ nhõm hơn, ngược lại càng thêm nặng nề.

Đủ quyết đoán, nhưng ngươi chọn không đúng mục tiêu!

Đã như vậy ta cũng chỉ có thể đoạt xá ngươi.

Lão đắc ý nói, hạt huyết châu kia đột nhiên phả ra ánh sáng âm u. Ngay lập tức, Thiên Vân nhìn thấy một biển máu xuất hiện trước mặt.

Khuôn mặt hắn tái mét, cảm giác buồn nôn, chân tay run rẩy.

Lấy hết dũng cảm định ra tay tiếp thì từ trong biển máu tươi tuôn ra hình thành một con Huyết Long bổ nhào về phía hắn.

Không kịp né tránh Thiên Vân bị con Huyết Long quấn chặt trên không trung.

Thiên Vân ra sức vẫy nhưng vô ích.

Nhân cơ hội này, hư ảnh đó cười lớn rồi len vào trong cơ thể Thiên Vân.

Cả thân người giật bắn, toàn thân Thiên Vân cứng đờ, đến cử động mí mắt cũng không được, hệt như đã mất đi quyền kiểm soát cơ thể.

Giọng nói đó vọng ra từ bên trong:

"Ha ha ha"..

Tên tiểu tử ngu dốt, muốn phản kháng lão phu à! Xem lão phu gạt hết ý thức của ngươi, độc chiếm cơ thể ngươi đi này.

Thần sắc Thiên Vân hoang mang, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia bất khuất.

Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi sao, ngươi chiếm cơ thể ta, ta sao có thể còn giúp đỡ ngươi.

Vừa nói Thiên Vân vừa suy nghĩ đối sách.

Ừm, ta muốn ngươi mang ta ra khỏi nơi đây, nhưng giờ ta đã đổi ý, muốn chính mình tự ra khỏi, ta không cần đến ngươi nữa.

"Hắc Hắc".

Thân thể của tiểu tử nhà ngươi quá kém, tu vi cũng kém, nhưng mà thôi, vẫn có thể tạm dùng được.

Chỉ cần mang thuộc tính hắc ám là được.

Đợi sau này thoát khỏi đây rồi ta sẽ tái tạo lại cơ thể ngươi

Ngươi yên tâm, sau khi lão phu chiếm dụng cơ thể này của ngươi, ngươi có thù sâu oán đậm nào, ta sẽ giúp ngươi chấm dứt hết.

"Ngoan"

"Lão phu thương".

Nằm mơ đi.

Thiên Vân quả quyết tiến vào "Ngũ hành châu".

Đã đến lúc sống còn, hắn không còn quan tâm đến việc có bị bại lộ hay không nữa.

Thiên Vân cảm giác cả người mình như sắp sụp đổ đến nơi, ý thức trong trí óc cũng lấp lửng bất định, hệt như ánh nến leo lắt trước gió bão, có thể vụt tắt bất kỳ lúc nào. Nhưng duy chỉ có đôi mắt vẫn tràn đầy khí huyết thì vẫn giữ nguyên sự quật cường và kiên trì.

"Hả".

Đây không phải "Thế giới chân linh"bình thường.

Tiếng nói quái dị phát ra từ trong người Thiên Vân.

Hư ảnh tỏ ra đầy kinh ngạc, thật quái lạ.

Trong khi lão đang nói, Thiên Vân có thể cảm nhận được từ trong ngừoi mình lan tỏa luồng nhiệt nóng rát, luồng nhiệt vừa tản ra, linh hồn đang phiêu diêu bất định chợt yên ổn trở lại, cơn đau cũng giảm bớt.

Thiên Vân nhanh chóng điên cuồng vận chuyển "Ngũ hành chân quyết" một luồng linh lực điên cuồng vận chuyển. Cùng lúc đó, một lực hút khổng lồ truyền thẳng vào trí óc.

Cái gì thế này.

Hư ảnh bỗng thốt lên giọng nói hoang mang chói tai, dường như lão gặp phải chuyện kinh khủng nhất thế gian, thất kinh hồn vía.

Đây là chuyện gì?.

"Đừng, đừng mà"

"Á "...

Hư ảnh không chịu đựng được lực hút vô hình, chỉ đành phải thoát khỏi cơ thể Thiên Vân, trí não Thiên Vân tỉnh táo trở lại.

Như cảm nhận được ý chí của chủ nhân, "Ngũ hành châu" toả ra uy áp, áp chế hư ảnh.

Thân người bỗng nhẹ tênh, Thiên Vân thở hổn hển từng hơi một.

Sự việc vừa rồi xảy đến rất nhanh, từ lúc hư ảnh lẩn vào trong cơ thể đến hiện tại, trước sau thời gian chỉ chớp mắt, nhưng Thiên Vân thấy như đã rất lâu rất lâu rồi.

Hơn nữa, sau khi thành công kháng cự hư ảnh ăn mòn, Thiên Vân nhận thấy ý chí của mình đã mạnh hơn một chút.

Tiếng kêu la thảm thiết của hư ảnh vẫn inh ỏi, nhưng lúc này lão như chuột nhắt gặp mèo, thanh âm run rẩy, liên hồi xin tha.

Dễ dàng thấy ra hư ảnh màu đen kia đang ở trong một góc "Ngũ hành châu".

Công tử, công tử, lão phu sai rồi, ngài thả lão phu ra đi, lão không dám nữa.

Hư ảnh hoảng sợ thốt lên, lão không biết mình đang ở đâu, nhưng lão cảm giác có một áp lực vô hình, bất cứ khi nào cũng có thể đè bẹp lão.

Trong thế giới "Ngũ hành châu" có thể nói nơi đây Thiên Vân chính là bá chủ.

Chương 19:Đoạt xá