Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mặc Vấn Quy Kỳ
Unknown
Chương 27:Lôi hải
Gần một canh giờ sau, Thiên Vân mới đến gần nơi có tia ánh sáng xẹt qua.
Đây là một nơi vô cùng xa lạ, nhìn thấy khung cảnh trước mặt, Thiên Vân cả người tê dại, mắt đứng tròn, lông tóc dựng ngược.
Đó chính là một vùng lôi hải, nơi này tụ tập linh khí rất nồng đậm.
"Ầm Ầm!"
Không gian tối đen vì lôi hải mênh mông vô tận phủ rộng khắp nơi, những tia thần lôi như điện long vờn qua vờn lại, sấm sét vang động, khiến cho hắn tim đập chân run.
Thiên Vân cảm thán nhìn lôi hải đen ngòm kia, dù rằng trước kia cũng từng độ lôi kiếp kinh khủng, độ hung hiểm khi độ lôi kiếp ra sao hắn vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng so sánh giữa lôi kiếp hắn độ, với những tia thần lôi trong cái lôi hải này thì chỉ như là trò trẻ con.
Áp lực đáng sợ khiến tim đập thình thịch không giữ nổi bình tĩnh, không gian chỉ toàn một màu đen, cứ như thứ gì chui vào đó sẽ hoàn toàn bị nó nuốt mất vậy.
Thiên Vân ánh mắt hướng xa xa nhìn xung quanh lôi hải, phát hiện có hai bóng người đang xếp bằng quanh viền lôi hải. Cũng không phải xa lạ gì, một người trong đó chính là Vương Thịnh cùng với Cát Hùng, cả hai người đều thuộc Thanh Long viện.
Khi nhìn thấy hắn, Vương Thịnh cũng thật sự bất ngờ, ánh mắt đỏ ngàu chú ý tới Thiên Vân, hắn nào sao quên được khi bị Thiên Vân lừa gạt mất 10 triệu linh thạch, để hắn mất hết mặt mũi trước đồng môn, ngoài ra còn gánh một khoản nợ khổng lồ.
Thiên Vân cũng chỉ cười cười nhìn hắn, môi còn mấp máy nói:
"Đồ Ngu".
"Đồ ăn hại"..
Như đọc được khẩu miệng của Thiên Vân, Vương Thịnh càng điên tiết hơn, nếu không phải có những tia thần lôi ngăn trở, hắn đã bổ nhào về phía Thiên Vân rồi.
"Ha Ha"
Thấy kẻ thù tức điên Thiên Vân cười khoái trá:
Không làm gì được Thiên Vân, Vương Thịnh cũng chỉ đành chằm chằm nhìn hắn, nếu ánh mắt mà có thể g·i·ế·t được người, có lẽ Thiên Vân đã bị hắn g·i·ế·t hàng vạn lần.
Vừa bước vào ven rìa lôi hải, Thiên Vân đã rụng rời cả chân tay, nhanh chóng vận chuyển" Ngũ hành chân quyết" .
Những tia thần lôi khủng bố ra sao hắn đã từng nếm thử, lần trước độ kiếp hắn sít nữa góp cả cái mạng nhỏ vào, còn bây giờ hắn lại tự nguyện có vẻ như đưa dê vào miệng cọp.
Thực lực hiện tại tuy có mạnh hơn xưa nhiều, nhưng đối với những tia thần lôi đáng sợ kia thì cũng chẳng khác nhau mấy. Thiên Vân cũng chỉ định ở ven rìa bên ngoài tu luyện mà thôi.
Trong lôi hải ngưng tụ vô số hắc thần lôi lực, dùng để rèn luyện thể rất thích hợp. Nhưng đáng tiếc hắn không có công pháp luyện thể.
Lúc ban đầu Thiên Vân chỉ dám hấp thu những tia sét bé bằng đầu ngón tay, nhưng lâu dần hắn cảm thấy những tia sét đó đã không đủ với sự hấp thu nghịch thiên của "Ngũ hành chân quyết".
Hắn đánh bạo dần mon men đến trung tâm, càng đến gần vùng trung tâm mật độ những tia sét càng dày đặc, mức độ dày đặc của linh khí thì càng không cần bàn, chốc chốc cứ tầm 2 canh giờ hắn lại di chuyển một lần.
Thấy hắn liên tục di chuyển về gần trung tâm, Cát Hùng cũng phải há hốc mồm quan sát, còn Vương Thịnh trong lòng đang thầm khinh bỉ Thiên Vân không biết tự lượng sức mình, hắn càng ước gì Thiên Vân bị hắc lôi đánh c·h·ế·t.
Rầm!"
Sấm sét vang rên, hắc lôi ra sức hạ xuống người Thiên Vân.
"Xẹt xẹt!"
Hắc thần lôi chấn tan lôi điện quanh người Thiên Vân, trên người hắn bây giờ tóc tai dựng đứng, mơ hồ có thể ngửi lấy mùi khét.
Hắn hoàn toàn vẫn có thể chịu đựng công kích của nhưng tia hắc thần lôi này.
Dù vậy Thiên Vân cũng không ngu ngốc mà coi thường, hắn biết hắc thần lôi khủng bố thật sự còn ở trong kia.
Bỗng Thiên Vân có cảm giác quái quái, như có đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn, hắn vẫn luôn tin vào trực giác của mình, đang định rút ra phía ngoài.
"Ầm Ầm"
Trong vùng lôi hải đen kịt kia, một con Lôi Linh hung tợn xuất hiện, cả người con Lôi Linh đó bao quanh rất nhiều tia thần lôi khủng bố.
Nó như mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thấy kẻ xâm nhập lãnh thổ lập tức như phát cuồng lên bổ nhào về phía Thiên Vân.
"A"...
Thiên Vân điên cuồng mà chạy, hắn muốn mau chóng thoát khỏi con Lôi Linh, nếu để con Lôi Linh đến gần, một ngụm của con nó cũng có thể đập Thiên Vân thành cám.
Vương Thịnh và Cát Hùng cũng tê dại cả người mà nhìn con Lôi Linh.
Ầm ầm!"
Con Lôi Linh kia như điều khiển được những tia hắc thần lôi, lôi hải cuồn cuộn, như điên nện vào thân thể bé nhỏ của Thiên Vân.
"Đùng!"
Thân ảnh nhỏ nhoi của hắn bị đánh văng lên cao cả mấy chục mét, lôi điện bên ngoài cơ thể nát tan, hộc máu, nhưng chưa kịp rơi xuống đã bị cái đuôi của con Lôi Linh quật bay sang một bên.
Vương Thịnh cũng choáng váng, trong lòng thầm nghĩ không biết tên này đã trộm bảo vật gì của con quái vật kia.
Thiên Vân ôm ngực, mặt mày tái mét, cơ thể run lên bần bật, đau đớn vô cùng, nhưng hắn không có thời gian, Thiên Vân bật dậy mặc kệ những đau đớn điên cuồng chạy.
Con Lôi Linh kia dường như đã phát điên rồi, ra sức mà đuổi theo hắn.
Thiên Vân lập tức đổi hướng chạy về phía hai người, vừa chạy hắn vừa hét to:
"Các vị huynh đệ"
"Cứu"
"Cứu ta với"
"Ta sẽ báo đáp".
Vương Thịnh biến sắc, hắn không nghĩ đến tên khốn kia lại chạy về chỗ bọn hắn, con ngươi long sòng sòng, chửi ầm lên:
"C·h·ó má"
"Tên khốn khiếp"
" Ta sẽ không tha cho ngươi"
Vừa chửi Vương Thịnh cùng Cát Hùng nhanh chóng lui về phía sau, do có những tia thần lôi cản trở, bọn hắn di chuyển tương đối khó khăn.
Con Lôi Linh thấy con mồi điên cuồng chạy trốn thì càng hưng phấn mà gia tăng tốc độ.
Đến nước này rồi thì Thiên Vân chỉ có còn cách thiêu đốt tinh huyết, thoáng chốc đã vượt qua đám Vương Thịnh, chỉ cần hắn chậm một bước, cũng sẽ có nguy hiểm, kết cục bi thảm khiến Thiên Vân không dám hình dung.
"Bị con Lôi Linh ghi hận quả là một chuyện nguy hiểm".
Thiên Vân vừa chạy trốn, vừa ngoảnh cổ ngoái nhìn lại phía sau, chỉ thấy phía sau là Vương Thịnh, Cát Hùng không biết sử dụng bí pháp gì cũng nhanh chóng sắp đuổi kịp hắn.
"Á".
"Con bà nó"
Các ngươi ăn gì mà chạy nhanh vậy.
Thiên Vân gào lên, hắn điên cuồng thiêu đốt tinh huyết gia tăng tốc độ.
Một tiếng hét vang lên thảm thiết:
"A"
Ta không cam tâm.
"Tại sao ".
Cát Hùng trúng một tia thần lôi từ con Lôi Linh cả người dần tan biến.
Thấy Cát Hùng bị đánh c·h·ế·t, không biết Vương Thịnh từ đâu lấy ra một miếng phù chú màu đen như mực, miệng lập bẩm một câu, lập tức hắn biến mất khỏi vùng lôi hải này.
Trước khi biến mất, ánh mắt thù hận của hắn còn gim chặt lấy Thiên Vân.
Thấy con mồi tự nhiên biến mất, con Lôi Linh càng thêm tức giận truy sát hắn.
"Uỳnh!"
Thêm một đòn trời giáng khiến Thiên Vân văng ra vài mét nữa, máu phun ra xối xả.
Thiên Vân liên tiếp chịu những công kích từ Lôi Linh, những tia sét màu đen lan khắp người, làn da cháy xém, máu rỉ rả từ những vết thương đáng sợ.
Càng chịu nhiều hắc thần lôi oanh kích, Thiên Vân càng cảm nhận rõ hương vị tử vong đến gần ra sao.
"Ào ào"
Bên tai Thiên Vân vang lên tiếng nước chảy, chú ý lắng nghe thêm một chút thì hắn cũng biết đó phát ra đâu.
Đôi mắt điên cuồng, Thiên Vân gào lên, hắc thần lôi từ con Lôi Linh khổng lồ giáng xuống.
"Hoả Vân chưởng"
Lần đầu tiên hắn chủ động xông lên, hung hãn công kích hắc thần lôi.
"Uỳnh"
Cuộc chiến không cân sức giữa châu chấu và xe bò, Thiên Vân lại bị đánh bay ngược về.
Tuy đau đớn khắp mình mẩy, nhưng Thiên Vân cảm thấy cốt cách, tinh huyết lúc này tăng trưởng một chút.
" Hoả Vân chưởng"
"Hoả Vân chưởng"
"Hoả Vân chưởng"
Thiên Vân trở nên thêm điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, thân thể đau đớn c·h·ế·t lặng đến mức lại trở ngược thành khoái cảm biến thái, che mờ tâm trí của hắn.
Liên tiếp đánh ra vài chưởng, con Lôi Linh không hề bị thương chút nào, tốc độ chỉ có hơi chậm chạp một lúc, thấy cơ hội đã đến, hắn lách ngừoi nhanh chóng chạy về một phía có tiếng nước chảy.