Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28:Tranh chấp

Chương 28:Tranh chấp


Rất nhanh Thiên Vân đã đến rất gần nơi có tiếng nước, nơi đây có một màn kết giới rất mỏng, hắn cảm tưởng chỉ cần bước qua một bước là sẽ sang một thế giới khác.

Quay lại đằng sau thấy con Lôi Linh đang dữ tợn xông tới, không có chút nào do dự, Thiên Vân tiến vào kết giới.

....

Đây là một cái hồ nước cực lớn, xunh quanh cái hồ có vài hòn đảo nhỏ.

"Rầm Rầm"

Từng cột nước bắn tung toé xunh quanh, một viên ngọc châu màu xanh đang không ngừng chạy trốn, theo sau đó là một đám người.

Trong đám người đó có cả Thanh Hải, hắn đang là người có khoảng cách gần nhất với viên ngọc châu kia.

Lúc này cả người Thiên Vân be bét máu, lục phủ ngũ tạng như lệch khỏi vị trí, cảm giác suy yếu sau kho thiêu đốt tinh huyết bắt đầu lan toả, mặc kệ đám người kia Thiên Vân tìm chỗ khoanh chân ngồi xuống.

Từ trong nhẫn lấy ra một cây linh dược cố gắng nhét bỏ vào miệng, dần dần những vết thương từ những tia thần lôi kia khép lại, linh khí trong cơ thể cũng dần dần khôi phục.

"Thật không hổ là linh dược"

Qua lần trong lôi hải này, Thiên Vân nhận được lợi ích to lớn, kinh mạch toàn thân được mở rộng hết sức, linh lực trong cơ thể dồi rào, hắn cảm giác chỉ cần tiến thêm một chút nữa là đã có thể phá tan màn chướng tiến vào Huyền Nguyên Cảnh hậu kỳ.

"Ong"

Một luồng sáng quang mang xuất hiện, sau có hai bóng người lần lượt nổi lên.

Là một nam, một nữ. Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp.

Hai người này chỉ tuỳ ý đứng, nhưng trên người lại tản mắt ra một cỗ vô thượng áp lực, loại áp lực kia như một toà núi vạn cân đè ép đám người trong lòng, hô hấp không thoả mái.

"Thật mạnh"

Thiên Vân ánh mắt ngưng tụ, hai người này cho người ta áp lực ở phía xa Vương Thịnh mà tên Vương Thịnh kia đã là Địa Vũ cảnh viên mãn rồi, nói cách khác hai người này đều siêu việt Địa Vũ cảnh tồn tại.

Hai cái thanh niên nam nữ ánh mắt liếc nhìn xung quanh, ánh mắt mang theo một tia hiếu kỳ, nhưng càng nhiều cao ngạo, còn có khinh thường liền tựa như là cao cao tại thượng Hoàng đế ở đối mặt là một đám ăn mày một dạng.

Bỗng nam thiếu niên tế ra một pháp bảo, hình dạng giống như một cái tháp xung quang toả ra ánh sáng chói mắt, nó có một lực hút vô hình khiến viên ngọc châu màu xanh dần dần bị hút vào trong cái tháp.

Thấy vậy, cả đám người đuổi theo viên ngọc châu tỏ ra giận dữ, nhưng khi nhìn thấy hai thiếu niên nam nữ đành im lặng, không dám ý kiến gì.

Người của Bạch Hổ viện, trong đám đông có người hô lên.

Thiên Vân hơi có chút ngạc nhiên, song cũng di chuyển ánh mắt sang hướng khác.

...

Chiết Nhan sư huynh, Bạch Chân sư tỷ.

Tốt quá gặp các người tại nơi này.

Một thiếu nữ xinh đẹp, có phần hơi non nớt chạy tới, xum xoe bên cạnh hai thiếu niên nam nữ kia.

Sư huynh, bên này.

Thanh Hải vui vẻ vẫy tay ra hiệu với Thiên Vân.

Thấy vậy, hắn cũng mỉm cười đáp lại, xong tiến đến gần đến Thanh Hải.

Hàn huyên một lúc, Thiên Vân cũng đã hiểu ra chuyện gì.

Toà bảo tháp này tên là Thất Tuyệt, là nơi tu hành tuyệt hảo của các tu sĩ, trong toà tháp có 7 nơi tu luyện, ứng với 7 cái lối vào, các nơi tu luyện này đều thông với nhau qua một màn kết giới.

Thất Tuyệt tháp đã tồn tại vô số năm, không thể ngược dòng lịch sử mà khám phá ra lai lịch, chỉ biết là lần thí luyện này nó mới xuất hiện, những lần khác không có.

Ngoài ra trong những nơi tu luyện này còn có những vật chất do tích tụ linh khí, pháp tắc lâu ngày mà trở thành bảo vật. Điểm hình như là viên ngọc châu màu xanh kia.

Không biết thiếu nữ non nớt kia đã thì thầm gì với đôi nam nữ mà Thiên Vân cảm thấy ánh mắt của ba người toả ra hàn ý mãnh liệt đang theo dõi bọn hắn, như có dự cảm không lành, Thiên Vân đang định kéo Thanh Hải rời đi.

"Vút".

Một luồng kiếm khí sắc bén đã chặn đường hắn cùng với nó là tiếng nói đầy bá đạo đã vang bên tai.

Đứng lại.

Người lên tiếng là Chiết Bạch, đôi mắt hắn khoá chặt Thanh Hải, khi quan sát sang đến Thiên Vân, không nhìn thấy trên tay Thiên Vân có ấn ký gì, trên khuôn mặt hắn lúc này mới có hơi nhíu mày, xong rất nhanh đã hồi phục.

Có gì chỉ giáo.

Thiên Vân bình tĩnh hờ hững nói, hắn thật không tin giữa đông đảo đồng môn như vậy, tên Chiết Bạch kia có thể làm gì bọn hắn.

Không phải chuyện của ngươi, đứng sang một bên.

Thanh Hải ngươi đánh lén sư muội ta, chẳng lẽ còn muốn đi như vậy sao.

Biết điều mau chóng quỳ xuống xin lỗi Du sư muội, nể tình cùng là đồng môn ta sẽ tha cho ngươi một mạng sống.

Chiết Bạch thản nhiên nói:

Thanh Hải có hơi chút biến sắc, hắn đã hiểu lý do tại sao Chiết Bạch lại nhằm vào hắn, nhịn không được tức giận nói.

Chẳng lẽ vì tranh chấp nhỏ nhoi đó mà ngươi muốn ta quỳ xuống xin lỗi.

"Ha Ha"..

Ta ở "Huyền Hoàng thánh địa" cũng chưa thấy ai bá đạo như ngươi.

Lúc này Thiên Vân cũng đã hiểu ra chuyện gì, hắn tiến lên đứng song song với Thanh Hải lớn tiếng nói:

Các vị đồng môn sư huynh, sư tỷ, bảo vật là vật vô chủ, người nào có duyên người đó được, trong quá trình tranh đoạt tuy có xảy ra tranh chấp nhưng cũng là chuyện rất bình thường.

Vị sư huynh này lại muốn đồng môn quỳ xuống xin lỗi, chẳng lẽ khi nhìn thấy bảo vật, chúng ta cũng chỉ có thể giương mắt từ xa nhìn để vị sư huynh này đoạt được sao.

Như vậy thánh địa để chúng ta vào trong bí cảnh này lịch duyệt còn có ý nghĩa gì nữa.

Thiên Vân lời nói lẫm liệt, vang vọng khắp chốn.

Tuy lời nói của hắn theo lẽ phải, nhưng nhìn thấy phản ứng cúi mặt của tất cả mọi người nơi đây, Thiên Vân cũng đành thở dài thất vọng.

Lẽ phải là theo kẻ mạnh, kẻ mạnh chi phối tất cả, nếu không có sức mạnh thì có nói gì cũng vô ích.

"Hừ"

Tiểu tử, đừng mơ ngụy biện, bảo vật vốn là sư muội ta nhìn thấy trước, là đồng môn với nhau, đồng bạn của ngươi lại ra tay đánh lén làm sư muội ta bây giờ vẫn còn sợ hãi.

Thiếu nữ họ Bạch hừ lạnh nói.

Nhìn thấy người này không biết xấu hổ tới mức độ này, Thiên Vân giận dữ bật cười, bản lĩnh đổi trắng thay đen của những người này đúng là không nhỏ.

Trong không gian lúc này đã có biến hóa, cũng có người hiểu, hai người Thiên Vân và Thanh Hải chênh lệch quá lớn, họ cũng không quan tâm tới nguyên nhân của chuyện này là gì. Bởi vì ai cũng biết tới sự bá đạo và ngang ngạch của đôi nam nữ kia.

Hôm nay Thiên Vân thân cô thế cô, với tâm tính của đôi nam nữ kia thì chắc chắn sẽ không dừng tay.

Các vị đồng môn, đây là ân oán riêng của ta và hai kẻ này.

Chiết Nhan nhìn về phía Thiên Vân, sau đó quét mắt xung quanh hồ nước.

Hắn không nói tới phần sau, nhưng tất cả mọi người đương nhiên hiểu ý của hắn.

Không nói thêm gì, tất cả chậm rãi rời đi, ý bảo sẽ không nhúng tay.

Đối với hành động của mọi người, Thiên Vân cũng chẳng cảm thấy ngoài ý muốn, những người này không đứng sau lưng đâm hắn một đao là tốt lắm rồi, đợi họ xuất thủ giúp đỡ ư, đúng là nằm mơ đi.

Chiết Nhan, ngươi nói bậy, bảo vật là do Thanh Hải cùng tất cả mọi người nhìn thấy, với lại ai nói hắn đánh nén sư muội ngươi?

Ta có thể làm chứng, lời nói của ngươi chẳng thật chút nào cả.

Đúng lúc mọi người đã chuẩn bị tâm lý xem kịch vui, thì có một tiếng quát vang lên, người đang nói chính là một thiếu niên áo đen.

Là Tiêu Phàm sư huynh, Thanh Hải vui mừng ra mặt.

Người này Thiên Vân cũng biết, chính là thiếu niên đã hấp dẫn ma khí để hắn cùng đám Mặc Vũ rời đi.

Nhìn thấy Tiêu Phàm không biết từ đâu xuất hiện, sắc mặt Chiết Nhan khẽ biến, Bạch Chân cũng khẽ nhíu chân mày, nàng không ngờ Tiêu Phàm lại bước ra ngăn cản.

Họ không sợ Tiêu Phàm nhưng nếu mà làm lớn chuyện thì sẽ gây ra tranh đấu nội bộ giữa hai viện, cái này hai người thật không muốn.

Dù sao Tiêu Phàm cũng là thiên tài của Huyền Vũ viện, thân phận khác xa so với Thanh Hải.

Nể mặt Tiêu Phàm ta cũng không làm khó các ngươi, như vậy đi chỉ cần các ngươi bồi thường 2 triệu linh thạch thượng phẩm sau đó xin lỗi sư muội ta chuyện này xem như bỏ qua.

Chương 28:Tranh chấp