Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3:Cơ duyên

Chương 3:Cơ duyên


Thiên tộc.

Trong một gian mật thất, tất cả linh khí đang điên cuồng tràn vào cơ thể của một thiếu niên anh tuấn.

Đứng bên cạnh vị thiếu niên là một vị lão già có mái tóc màu xám, khuôn mặt nhăn nheo.

Chúc mừng thiếu chủ đột phá Địa Vũ Cảnh hậu kỳ.

Thiếu niên chậm rãi mở đôi mắt có phần tà dị.

Thiên Vân mất tích.

Là ai làm, thiếu niên lên tiếng.

Lão nô chưa rõ, hắn đi vào U Nguyên lĩnh đã ba ngày chưa trở lại, có lẽ đã bị yêu thú ăn thịt.

Tra cho ta, sống phải thấy ngừoi c·h·ế·t phải thấy xác, hắn là một quân cờ quan trọng trong kế hoạch của ta.

Vâng, thưa thiếu chủ.

Trong một trang viên lộng lẫy, đình đài lầu các, hồ nước những con Linh Hạc đang bơi lội, hoa thơm chim hót.

Lúc này hai thiếu nữ tầm 16, 17 đang đứng trong một đài lầu. Một ngừoi mặc một bộ váy nhung màu trắng, tóc đen nhẹ bay, lông mi thật dài, đôi mắt huyền ảo mông lung như giọt nước, môi hồng, ngũ quan xinh xắn.

Ngọc Tố, tỷ thực sự muốn gả cho cái tên Thiên Vân gì gì đó sao ?.

Người nói là một thiếu nữ mặc váy vàng đứng cạnh, tuy rằng cũng là một mỹ nhân yêu kiều nhưng nếu so với thiếu nữ váy trắng kia thì kém cỏi không ít.

Thiếu nữ váy trắng đưa ánh mắt nhìn khung cảnh bên hồ, nơi có mấy con Linh Hạc đang bơi lội yên nặng không nói gì. Dường như hết thảy đều không quan hệ tới nàng.

Ngọc Tố, muội biết tỷ vốn không muốn gả cho tên phế vật Thiên Vân kia, có thể nói trên Huyền Nguyên đại lục này không có ai xứng với tỷ.

Muội biết, tỷ trước mặt ở trước mặt trưởng lão nói muốn gả cho Thiên Vân cũng chỉ là nói nhảm mà thôi hoặc là nói muốn lấy một tên phế vật làm cái bia mà thôi.

Chúng ta sinh ở Dương gia, hôn nhân đại sự sớm đã không phải do chính chúng ta có thể làm chủ, tất cả đều phải lấy lợi ích gia tộc lên đầu, cản được một lần còn có rất nhiều lần nữa.

Nếu mỗi lần đều lấy tên phế vật kia làm bia, thì với thủ đoạn của mấy vị công tử, thánh tử những thế gia kia sẽ khiến tên phế vật kia vĩnh viễn biến mất, như vậy thì không còn viện cớ.

Thiếu nữ áo trắng nhíu mày nói:

Tỷ không sai ngừoi khác đi g·i·ế·t hắn, hơn nữa sống c·h·ế·t của hắn cũng đâu có quan hệ gì đến tỷ, khi tỷ cùng hắn có hôn ước tỷ cũng không biết hắn thế nào, tất cả là do gia tộc quyết định. Nếu hắn thật sự bị g·i·ế·t cũng chỉ trách hắn yếu kém thôi, muội không phải nói hắn đang sống một cuộc sống khó khăn sao.

Trong chiếc nhẫn này có 5 triệu linh thạch thượng phẩm, một bộ địa cấp công pháp, một địa cấp pháp bảo phi hành đưa cho hắn, coi như trả thù lao cho việc tỷ lấy hắn làm bia, về sau không cần nhắc đến ngừoi này, tỷ và hắn không có quan hệ nào hết.

Được rồi, muội đi làm đi, tỷ không muốn phiền phức về vấn đề này.

Ánh mặt trời chiếu xen qua tán lá rậm rạp của khu rừng cây tạo nên vô vàn cột sáng . Bên trong những cột sáng ấy lại có những hại bụi nhỏ lượn lờ cùng với những hạt sương đọng lại trên những lá cây tạo thành khung cảnh vô cùng đẹp mắt.

Thiên Vân mở mắt ngơ ngác nhìn thấy cảnh vật xung quanh, một lúc lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần.

Chuyện gì xảy ra, mình không phải đã nhảy xuống vực sao? Nơi đây không lẽ là âm phủ? Nhìn có vẻ không giống cho lắm?

Một cỗ đau mãnh liệt xung quanh khắp ngừoi truyền đến, hắn cố lết ngừoi đến một gốc cây.

"Má nó"....

Con c·h·ó kia đuổi dai thật, may mình có tý kinh nghiệm trêu c·h·ó từ kiếp trước không thì đi tong cái mạng nhỏ này rồi.

Hít thở sâu nhiều lần để lấy lại bình tĩnh, hắn vịn tay vào gốc cây đứng dậy cố những bước đi chậm rãi, đập vào mắt hắn là một sơn cốc khung cảnh thần tiên .

Khắp nơi hoa thơm cỏ ngát, linh khí vô cùng nồng đậm, dường như so với khu vực khác nồng đậm gấp nhiều lần, hắn đến những cái cây thấp hái vài trái cây khôg biết cây gì, cầm trên tay thấy mùi ngào ngạt thơm ngát, cắn thử một lát thấy ngon ngọt lạ thường, hái thêm vài quả cố nhét vào miệng để lấy lại khí lực

Ăn xong vài quả, Thiên vân mới bắt đầu dò xét xung quanh, bất chợt hắn thấy một tấm bia đá bên trên khắc "Cấm không được đi vào".

Đã "Cấm rồi lại còn không "

"Hắc hắc"...

Theo kinh nghiệm 6 năm đại học của ta thì phủ định của phủ định là khẳng định . Cấm không được đi vào là được đi vào định chơi chữ với ta a .

"Còn non và xanh lắm".

Thiên Vân tiến tới sơn cốc dò xét hắn nhìn thấy có một hang động lấp loé ánh sáng, hắn bước không nhanh không chậm tiến đến đi vào trong hang động.

Cố mở to mắt, hắn nhìn xung quanh hang động, chính giữa hang động có một tấm bia đá, trên bia đá có một cái ngọc giản .

Thiên Vân cầm lấy ngọc giản dùng thần thức quét vào, bên trong rõ ràng có một quyển sách bên trên viết" Đan Giải Chân Quyết".

Lật những trang đầu "Đan Giải Chân Quyết "những lời đầu.

Lão phu "Nhiên Đăng" may mắn có được Ngũ Hành Châu, nhưng với thiên tư của lão phu cũng không thể khiến "Ngũ Hành Châu" nhận chủ.

Lão phu cưỡng ép khiến "Ngũ Hành Châu" nhận chủ, tưởng nhân định thắng thiên nhưng gặp vào phản vệ, thân thể điêu tàn. Lão phu rất ân hận, dùng tất cả tinh lực còn sót lại viết ra những kiến thức và lý giải về đan đạo, hy vọng tìm được ngừoi hữu duyên tiếp nối truyền thừa.

Ngũ Hành Châu này thật ra là do trời đất sinh ra. Ngừoi hữu duyên nhận được nó, lại căn cứ theo ấn ký lão phu để lại trên" Đan Giải Chân Quyết" tu luyện

Mấy năm sau có thể làm nên nghiệp lớn...

Thiên Vân nhìn khắp xung quanh cũng không thấy có hạt châu nào cả, thậm chí hắn tự hỏi có hạt châu do trời đất sinh ra ư? Nó lợi hại đến mức nào? Sao mình không thấy?

Lão già c·h·ế·t bầm này, c·h·ế·t rồi còn có ý lừa ta, làm mừng hụt, hay lão muốn chơi chữ nhỉ ?

Cố nhìn lại một lượt cũng chỉ thấy mỗi tấm bia đá, suy nghĩ một lúc, đưa tay đặt lên tấm bia đá.

Oong một tiếng, ngay lập tức thấy một hạt châu hoá thành một đạo thanh quang, trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể hắn.

Thiên Vân cảm giác khắp người mình đau buốt từng cơn. Đã xảy ra truyện gì vậy.

"Mẹ kiếp"...

Lão già thất đức, c·h·ế·t rồi còn ám hại ta.

Thiên vân chửi ầm lên hắn đau đớn quằn quại trên mặt đất ngất đi.

Lúc tỉnh lại hắn thấy mình đang ở trong một thế giới mờ mịt, chỉ thấy có một tia ánh sáng nhỏ le lói, bất chợt một đạo tin tức khổng lồ tự động in vào trong hắn, hồng hoang vũ trụ, hỗn độn sơ khai, pháp tắc thiên địa .........

Không biết qua bao lâu Thiên Vân rốt cuộc hiểu rõ chuyện gì xảy ra với mình.

Hạt châu này tên là Ngũ Hành Châu, là bảo vật có từ thời khai thiên tích địa kinh lịch qua vô vàn thiên kiếp mà hình thành. Ngũ Hành Châu là nhất phương thế giới, ẩn chứa linh khí ngũ hành tinh thuần nhất, ở trong đây tu luyện có thể tái tạo linh căn gột rửa linh căn, có thể tự động tu chỉnh công pháp sai lầm, không chỉ như thế tốc độ tu luyện còn hơn người khác gấp mấy lần, thậm chí hơn trăm lần .

"Đồ ngon,đồ ngon"...

"Ha ha "....

Cuối cùng cũng được trời độ..

Ta Thiên vân anh tuấn, ngọc thụ lâm phong cuối cùng ông trời cũng có mắt, cũng độ cho ta quả bảo vật ra gì và này nọ, không uổng công ta đen đủi suốt bao nhiêu năm trời, hắn vui mừng phát điên.

Có lẽ đây là ngày hắn cảm thấy may mắn nhất trên đời.

Có bảo vật xịn rồi thì phải có công pháp đi kèm chứ nhỉ ?

Mình nghèo rớt mùng tơi, bây giờ mà không có công pháp xịn nữa thì vẫn phế.

Thiên vân thầm nghĩ:

Theo như hiểu biết của hắn về đại lục này thì công pháp mà hắn đang tu luyện là Huyền cấp trung kỳ, là công pháp tu luyện của Thiên Huyền Tông, trước đây hắn là thiếu gia của Thiên tộc nhưng Thiên Vân chỉ là tạp linh căn, theo tộc quy thì hắn không được phép tiếp xúc đến mặc cho cha hắn làm ra mọi cống hiến cho tộc để cầu công pháp cho hắn.

Công pháp của tông môn tất nhiên không đủ hài lòng hắn, có lẽ thông qua "Ngũ Hành Châu" hắn có thể tìm kiếm công pháp cao cấp và toàn diện hơn.

Đã đỏ thì đỏ cho chót, hắn lẩm bẩm.

Thiên Vân bắt đầu ở trong đầu rậm rịt tìm kiếm tin tức xem có công pháp nào thích hợp với hắn. Một lúc lâu sau hắn bỗng vui mừng thấy 4 chữ châm ngôn "Ngũ Hành Chân Quyết"

"Ngũ Hành Chân Quyết "công pháp không rõ cấp bậc, thích hợp cho ngừoi có 5 linh căn kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ

"Trúng mánh a trúng mánh"...

Ta có hẳn 7 linh căn hẳn hoi, thừa yêu cầu phù hợp luôn, công pháp này sinh ra là để dành cho Thiên Vân ta .

Nét vui mừng hiện rõ trên khuôn mặt, Thiên Vân cười khoái trá.

"Ha ha "...

Ngũ hành, quy nạp 5 loại thuộc tính trong thiên nhiên vào trong cơ thể con người. Một âm, một dương tạo nên đại đạo. Một dương sinh ra chính khí, dùng hô hấp tụ ở đan điền, bổ sung ngũ tạng, tán ở bách hội, khí chạm ba cửa ải vận hành một chu thiên.

Âm dương điều hoà, cương nhu trung hoà bổ sung cho nhau, thúc đẩy vận động không ngừng bằng cách tương sinh, tương khắc .

Từng đạo khẩu quyết xuất hiện không ngừng trong đầu Thiên Vân hắn thử vận một chu thiên, linh khí trong thiên địa bỗng chốc ùn ùn thi nhau kéo vào trong cơ thể hắn.

Hiện tại tốc độ hấp thu linh khí để hắn

rất hài lòng.

Nếu bây giờ mà thêm một viên linh thạch thì tốc độ hấp thu sẽ tăng lên một mảng lớn.

Có tu sĩ nào mà nhìn thấy cảnh này chắc cũng phải trợn tròn mắt mà thốt lên lên hai từ quái vật.

Không biết qua bao lâu, Thiên Vân thở ra một hơi dài ngừng vận chuyển công pháp.

Bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến "Thối Thể Cảnh " viên mãn.

Một mùi hôi thối phát ra từ cơ thể giống như mùi ở nhà xí khiến bản thân hắn cảm thấy kinh ngạc .

Lúc này Thiên Vân cảm nhận, trong cơ thể mình có dòng khí đang lưu chuyển trong đan điền của mình chỉ có thể dùng hai chữ tinh thuần để hình dung, trong đầu hắn cảm nhận rõ hơn một chút, một cảm giác huyền diệu lan tràn trong cơ thể, dường như tất cả các giác quan của hắn đều trở nên tinh tường hơn bao giờ hết

Coi như không tệ. Cái chỗ này làm sao ra ngoài ?. Thiên Vân vừa mới muốn đi ra ngoài, sau một khắc hắn đã đứng trong hang động

Thì ra là vậy, chỉ cần hắn động ý niệm là được. Hắn nhìn xung quanh hang động, xác định không còn gì nữa, đưa tay cầm lấy" Đan GIải Chân Quyết " bước ra khỏi hang đi qua phía Tây thêm 500 m thấy từ trên vách cao đổ xuống một dòng thác, bên cạnh thác nước là một cái núi lửa.

Dòng thác đó chảy vào một hồ nước trong vắt, một lúc sau hắn lại dạo quanh sơn cốc vài vòng xác định không còn đường ra. Thẫn thờ một lúc lâu, nghĩ bâng quâ các truyện xảy ra .

Thiên Vân định hình lại các suy nghĩ chạy trong đầu, việc đầu tiên bây giờ hắn cần làm là tu luyện, chỉ có tu luyện mạnh lên thì mới tồn tại được .

Thiên Vân đến gần núi lửa, hắn muốn dựa vào" Ngũ Hành Châu "để cô đọng linh khí hoả hệ trở nên nhanh hơn. Ngày ngày ngoài những lúc tu luyện Thiên Vân còn nghiêm cứu "Đan Giải Chân Quyết"hắn muốn trở thành luyện đan sư, một chức nghiệp cao quý của thế giới đầy mới lạ này.

Hắn nhìn thấy từng loại thảo mộc quý hiếm được ghi chép trong 'Đan Giải Chân Quyết" xuất hiện trong sơn cốc .

Thiên Hoàng diệp,Thuỷ la thảo,Dưỡng hồn mộc,Hàm dương quả....

Để được lão già "Nhiên Đăng "kia ghi vào đây chắc cũng không phải hàng đại trà .

"Hắc hắc"...

Chỉ béo bở ta, lão già "Nhiên Đăng " kia đúng là phúc tinh của hắn.

Điều kiện để trở thành Luyện dược sư 'đầu tiên tự thân thuộc tính phải là Hoả, tại trong Hoả thể còn xen lẫn một ít Mộc thuộc tính có hiệu quả trung hoà khi luyện dược.

Yếu tố nữa là thần thức, thần thức càng mạnh thì quyết định cho khả năng khống hoả càng tốt, tạo tiền đề trong quá trình luyện đan dễ dàng hơn.

Sở hữu một loại hoả diễm cũng tăng khả năng trong quá trình luyện đan, hoả diễm là một loại hoả do thiên địa thai nghén hình thành, loại bảo vật này rất hiếm, Thiên Vân chưa từng nghĩ tới thu phục nên hắn bỏ qua. Điều làm Thiên Vân buồn phiền nhất là hắn lại không có lò luyện đan.

"Hài zz "...

Lão già "Nhiên Đăng " kia không để lại cho ta cái gì, thế này thì làm sao mà làm lên nghiệp lớn cơ chứ.

"Nghiệp lớn cái rắm"...

Nếu "Nhiên Đăng " đạo nhân mà còn sống chắc sẽ hỏi thăm ba đời nhà hắn có phúc phận gì để đến đời thằng khốn Thiên Vân đạt được cơ duyên thế này.

Đã hơn một tháng qua đi, linh khí trong cốc đã loãng dần. Ngoài củng cố cảnh giới ra, tu vi của Thiên Vân vẫn chưa có dấu hiệu đột phá lên Hoàng Cực Cảnh.

Hắn biết dù có ở trong cốc tu luyện thêm một năm nữa cũng không tấn cấp lên Hoàng Cực Cảnh được lượng linh khí mà hắn cần quá mức khổng lồ, có lẽ tốc độ tu luyện của hắn cùng thời gian tu luyện có quan hệ đến linh khí.

Thiên Vân không khỏi âm thầm cảm thán "Ngũ Hành Chân Quyết" thật sự là công pháp hao tốn. Cái hắn cần nhất bây giờ là linh thạch và đan dược, nhưng bây giờ một xu hắn cũng không có.

Đúng là nghèo là một cái tội mà !

Phải tìm cách thoát khỏi đây thôi, trước khi đi hắn tốn hao năm ngày ròng rã chuyển hết linh dược vào trong "Ngũ Hành Châu" lấy thêm vài viên đá ngũ sắc lấp lánh, linh cảm hắn mách bảo mấy viên đá này khó lường.

Hắn đi xung quanh sơn cốc, thần thức toả ra mọi ngóc ngách tìm kiếm, sau một lúc lâu lại thất vọng.

Chẳng lẽ ta cả đời lại bị nhốt ở nơi khỉ ho cò gáy này sao.

"Ào ào"

Đang định bước đi, bỗng hắn nhớ ra còn một chỗ mà chưa dò xét bao giờ, tiến đến thác nước Thiên Vân hít vào thật sâu nhanh chóng lao xuống hồ nước liền cảm thấy trắc trở, dưới hồ có một lực hút vô hình khiến hắn bị hút về một cái hố đen, cảm nhận được sự nguy hiểm, Thiên vân không cần suy nghĩ liền trực tiếp tiến vào "Ngũ Hành Châu" để Ngũ Hành Châu chìm vào hố đen.

Chương 3:Cơ duyên