Mách Trước, Yêu Sau - Khứ Bì Lệ Chi
Khứ Bì Lệ Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Tiếng giảng bài từ phía sau vang lên, còn có những lời bàn tán của các bạn học đi ngang qua, tất cả đều mờ nhạt như thể bị ngăn cách bởi một màn nước dày đặc.
Đáp lại cậu ta là tiếng bước chân của tôi, tôi lao ra từ cửa sau, vừa hay lướt qua thầy giáo đang bước vào.
"Nhẹ tay chút!"
Chương 1
Tôi cúi đầu làm theo yêu cầu của thầy, đứng ở cửa để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tôi.
Thầy giáo làm ngơ trước mọi hành động của Chu Kỳ, thế nhưng lại không chút nương tay quở trách lỗi của tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mạnh Noãn, tôi muốn…”
2
Cậu ta quá cao, tôi có nhón chân thế nào cũng không tới.
"Trả sách cho tôi mau…"
Tôi đơ cả người, không lâu sau tiếng chuông vào học đã vang lên, tất cả mọi người đều đã ngồi vào chỗ, chỉ còn tôi và Chu Kỳ đứng sững ở lối đi.
Năm phút trước khi vào học, tôi phát hiện sách của mình biến mất. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn lại là do Chu Kỳ làm.
Buổi chiều tan học, tôi là người trực nhật, dọn dẹp xong thì đi đổ rác.
Còn tôi… vì thứ hạng giảm sút mà bị thầy giáo phê bình là không chuyên tâm, không lo lắng gì đến chuyện học hành.
"Đúng đấy, đừng làm phiền tôi."
Hình như thầy quên mất, chính thầy đã xếp tôi ngồi cùng bàn với Chu Kỳ, để tôi kèm cặp cậu ta học tập.
Chu Kỳ biết chuyện này thì cười đến lộ cả răng khểnh.
Nhưng điều này dưới ảnh hưởng của hai yếu tố trên cũng chẳng đáng là bao.
"Hửm?"
"Lên lớp mà không tập trung gì cả, mau ra ngoài đứng cho tôi!"
Lúc trở về thấy cửa khép hờ, tôi cũng không nghĩ gì nhiều.
Chu Kỳ nhướng mày, "Cậu nói gì, tôi không nghe rõ."
"Tiểu Noãn nhanh lên, thầy giáo sắp tới rồi!"
Dưới ánh mặt trời… chịu phạt công khai.
"Vừa hay cậu ngồi đây, hai ta cùng xem một quyển sách."
Tôi x- ót xa lên tiếng ngăn cản: "Nhẹ nhàng với nó thôi, đây là sách của tôi."
Tôi chỉ tò mò không hiểu sao cậu ta lại sống thoải mái đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầy cô và bạn học đều thiên vị và khoan dung với cậu ta.
Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, tôi nghiến răng, đang định nhảy lên để bắt lấy quyển sạch thì nghe thấy bạn cùng bàn gọi tôi.
Kết quả là bị một xô nước dội cho ướt từ đầu đến chân.
Điều duy nhất rõ ràng đó là lòng tự tôn của tôi bị treo lơ lửng thật cao.
"Làm gì đấy làm gì đấy, không thấy anh Kỳ đang học à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hậu quả là tôi bị muộn học, lại còn không có sách.
Gia thế của cậu ta tốt, vẻ ngoài hay vóc dáng gì cũng đều xuất chúng, điểm duy nhất thiếu sót có lẽ là… thành tích học tập hơi kém. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này cậu ta đang ngồi vắt vẻo ở hàng ghế cuối cùng, lấy cuốn sách úp lên mặt mà ngủ.
Trong giờ thể d·ụ·c, tôi bị Chu Kỳ cố ý trêu chọc, đến mức phải bước ra khỏi đội hình đang chỉnh tề để né tránh.
Tôi nào còn để ý đến sách vở nữa, thầy giáo dạy tiết này rất chú trọng kỷ luật, tôi không dám làm càn đâu.
Dù nằm ngoài dự đoán nhưng tôi chẳng hề tức giận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi đám đông ùa vào lớp, xung quanh ồn ào náo nhiệt khiến Chu Kỳ ngồi thẳng dậy, giơ tay đón lấy quyển sách rơi xuống, đôi mắt lộ ra vẻ tỉnh táo sắc bén.
Quyển sách úp trên mặt cậu ta thế mà lại là sách của tôi!!
Tôi đang định vươn tay ra thì bỗng nhiên Chu Kỳ đứng dậy.
Không ngờ Chu Kỳ còn nhanh hơn một bước, trực tiếp chắn ngang đường tôi.
Tôi đi tới định lấy lại nhưng cậu ta đã sớm chuẩn bị trước nên tránh được.
Kết quả là thầy giáo phạt tôi chạy vòng quanh sân, nhưng chỉ liếc mắt cảnh cáo cậu ta một cái.
1
Rõ ràng là giả vờ ngủ.
Cũng quên mất đã mấy lần tôi đề nghị đổi chỗ nhưng đều bị thầy dùng câu "Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau" mà gạt phắt đi.
Đám đàn em nịnh bợ bên cạnh cậu ta lên tiếng gây khó dễ, Chu Kỳ giả bộ lật sách, phụ họa:
"Chạy cái gì mà chạy, không cần sách nữa à?"
Chu Kỳ chậc một tiếng, chỉ về phía cuối lớp nói:
Về điểm thi giữa kỳ, Chu Kỳ cầm bài thi có tiến bộ hơn mười điểm và nhận được cơn mưa lời khen ngợi.
Cậu ta nói: "Mạnh Noãn, cậu ngoan ngoãn một chút thì tôi đây sẽ không bắt nạt cậu nữa."
"Cầm cả cặp sách theo, đặt lên trên đầu ấy, nghĩ cho kỹ xem mình đến trường để làm gì."
Tôi bị dáng vẻ vô lại này làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn cậu ta động tay động chân làm nhàu không ít góc trang sách của tôi.
"Chẳng phải chỗ ngồi của cậu ở đây à?"
Tôi lập tức đứng thẳng người lùi lại, quay đầu bỏ chạy.
"Cậu mau tránh ra đi, tôi phải về chỗ ngồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.