Mãi Ở Trong Lòng Anh
Thư Ngu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 71: Lại Đây.
Không ngờ Dịch Yên lại hiểu anh đến vậy, chỉ cần một câu là đoán đúng.
Ngay khoảnh khắc được ôm, Dịch Yên giơ tay ôm chặt cổ anh.
“Buồn ngủ rồi.” Cô nói.
Mới vừa khóc không lâu, sống mũi cô lại cay cay: “Anh nói xem, sao em lại như vậy được, đến cả gọi bà ấy là mẹ, em cũng chẳng gọi được mấy tiếng.”
Vài phút trước còn đang căng như dây đàn, sau khi đọc thư của Dịch Mông, cảm xúc bùng nổ. Một khi đã bộc phát, tinh thần cũng rã rời, cơn buồn ngủ kéo tới.
Cô không nói gì, cơn buồn ngủ như đè nặng, mi mắt cũng khẽ khép.
“Tại sao không nói với tớ một tiếng?”
Cô cúi đầu, đầu ngón tay cầm tờ giấy mà không hề dùng sức.
Tô Ngạn không nói một lời, đi tới rút tờ giấy khỏi tay cô. Anh không nhìn xem trên đó viết gì, chỉ kéo ngăn tủ rồi cất vào.
Mặt đất nghĩa trang ướt nhẹp, trong không khí đầy hơi lạnh.
Chữ xấu đến vậy, thế mà cô lại chẳng nỡ làm hỏng một chút nào.
Trời tờ mờ sáng, vừa nói xong, Dịch Yên nhìn thấy Tô Ngạn dựa vào cửa xe.
“Tạm thời không bận.”
_____
Dịch Yên ngồi ở ghế lái, nhìn những vệt nước mưa lượn lờ trên kính chắn gió: “Vừa rời khỏi nghĩa trang.”
Tô Ngạn cúi người ôm lấy cô sau vài giây nhìn cô từ trên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hôm nay cô lại đến thăm mẹ thêm một lần nữa.
Ngoài trời mưa vẫn không có dấu hiệu dừng, mưa rơi nghiêng nghiêng. Dịch Yên nói: “Thôi, vậy đi, tớ phải đi làm rồi.”
“Cô nghỉ vài ngày rồi nên trưa nào cũng không có ai ăn cơm cùng tôi.” Sầm Tuệ Bình nói.
Cho đến khi nhìn thấy bức thư, nét chữ nghiêm túc nhưng nguệch ngoạc ấy.
“Lại đây, để anh ôm một cái.”
“Tan làm chưa?”
“Sao lại đến đón em vậy,” Dịch Yên hỏi, “Không bận à?”
Dịch Yên: “Anh đến đón em à?”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Đường yêu đương! Hơn nữa, lại là người mình thích.
Khi kết thúc ca làm việc vào khuya, Dịch Yên nhận được email, chuyến công tác về quê sẽ bắt đầu vào những ngày sau, không trùng vào mấy ngày cô xin nghỉ phép.
Trong ánh mắt của anh, sự mệt mỏi rất nhẹ nhưng vẫn có thể nhận ra.
So với Kỷ Đường, Dịch Yên bình tĩnh hơn nhiều: “Ừ.”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
“Không.”
Ánh đèn đường phủ một lớp sương mỏng.
Hai người ánh mắt gặp nhau, Dịch Yên nói: “Thấy không? Vợ anh đây này.”
Dịch Yên gật đầu: “Được, cậu gọi tớ chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Dù từ khi sinh ra, Dịch Yên đã phải đối mặt với bao bất công của số phận, nhưng cô chưa từng oán trách ai, thậm chí trước mặt Dịch Mông cũng chưa bao giờ nhắc đến.
“Anh không sợ à?” cô hỏi.
Dịch Yên cười: “Không có gì.”
Quả nhiên Tô Ngạn không hiểu: “Cái gì?”
“Em đã gọi rồi.”
Sầm Tuệ Bình nói: “Không sao là tốt rồi, sinh tử vô thường, phải buông bỏ mà nhìn thoáng.”
Dịch Yên nhìn anh mấy giây: “Em còn có thể nghĩ gì vớ vẩn nữa? Anh hiểu rõ em từ trong ra ngoài, em có chạy cũng không thoát.”
Anh chắc chắn lại thức đêm, đầu hơi cúi, điện thoại đặt bên tai.
Cô nằm lại lên giường, ngước mắt nhìn Tô Ngạn: “Anh cũng ngủ à?”
Cô hoàn toàn không cần câu trả lời từ Tô Ngạn, tiếp tục nói: “Thật ra có lúc em rất muốn trở thành một cô gái bình thường, bị bố mẹ ép học hành, yêu sớm thì bị phát hiện, rồi khóc vì điểm kém.”
Có lẽ bị bất ngờ, Dịch Yên giải thích: “Mẹ tớ.”
Ấn tượng về mẹ Dịch Yên chỉ có vài mảnh vụn nhỏ như vậy, nhưng dù thế nào, nghe tin này vẫn khiến cậu hoảng hốt.
Dịch Yên nhớ rõ là Tiểu Na từng nói ba mẹ cô ấy đã tìm người cho cô ấy xem mặt, nhưng cô ấy luôn từ chối.
Nói đến Tiểu Na, Sầm Tuệ Bình thở dài: “Cô không biết sao? Tiểu Na cũng xin nghỉ phép rồi, ba mẹ cô ấy muốn cô ấy về đi xem mắt.”
Dịch Yên thu ô, trở lại xe, đúng lúc có điện thoại gọi đến.
Dịch Yên ừ một tiếng.
Tô Ngạn liếc cô một cái lạnh lùng, tay nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
Trời mưa và nhiệt độ giảm khiến nhiều người bị cảm lạnh, hành lang cấp cứu đầy người đến khám khoa nội, sốt và cảm cúm.
Thấy Dịch Yên không muốn nói thêm, Kỷ Đường cũng không hỏi nữa: “Rảnh ra ăn bữa cơm đi.”
Ánh mắt anh không mấy thân thiện, giọng nói trầm thấp mang theo uy h**p: “Đừng có nghĩ vớ vẩn.”
Họ là đồng nghiệp, mọi người đều hiểu lý do tại sao Dịch Yên xin nghỉ phép.
Tô Ngạn có nhiệm vụ vào buổi chiều, không đưa cô đến bệnh viện.
Tô Ngạn không trả lời ngay lập tức, vài giây sau mới ừ một tiếng: “Thấy rồi.”
Cô sẽ không bao giờ còn có mẹ nữa.
Dịch Mông không phải chưa từng thương cô. Trong ký ức xa xôi, cô còn lờ mờ nhớ được cảnh Dịch Mông bế cô ngồi trên đùi, lắc lắc cái lục lạc trêu cô cười.
Nếu không phải có Tô Ngạn, có lẽ Dịch Yên sẽ cứ mãi ở trong trạng thái đó.
Dịch Yên: “Hoa trong nhà kính cũng rất tốt, ai rảnh đâu mà tự đi tìm khổ. Những đau khổ đó đều là bị ép mà ra, còn hoa trong nhà kính là điều rất nhiều người ao ước mà không có được.”
Đêm qua mưa tạnh lúc nửa đêm, nhưng không khí vẫn còn hơi ẩm và lạnh.
“Nhưng mẹ em không đồng ý,” Dịch Yên nói, “Bà ấy đã liều mạng bảo vệ em, còn đưa em trốn đi.”
Quay lại bệnh viện sau vài ngày nghỉ phép, Dịch Yên vào phòng cấp cứu gặp Sầm Tuệ Bình.
Cúp điện thoại, Dịch Yên lái xe đến bệnh viện. Trời u ám, tối sớm hơn thường lệ, trời xám trắng dần chuyển sang xám đen.
Tô Ngạn: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Dịch Yên bật cười: “Làm sao anh biết em đã từng gọi.”
“Không phải chuyện tốt gì, nói làm gì.” Dịch Yên đáp.
Chưa kịp nói gì, Dịch Yên nghe thấy Tô Ngạn nói với cô.
Tô Ngạn lạnh lùng nói: “Đừng đánh trống lảng.”
Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Ngạn mặc chiếc áo ngủ cùng bộ với Dịch Yên. Không cần hỏi nhiều, Tô Ngạn cũng đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô.
Lúc Tô Ngạn nằm xuống, Dịch Yên vẫn không buông anh ra, cả người như dán chặt vào anh.
Tô Ngạn nhìn lại cô, thản nhiên: “Xảy ra thì xảy ra.”
Dịch Yên bật cười trong nước mắt: “Cảnh sát Tô, anh thật chẳng biết dỗ người ta gì cả, có ai thấy bạn gái khóc mà lại mắng bạn gái trước đâu.”
Sầm Tuệ Bình thấy cô thì chào hỏi: “Trở lại rồi à?”
“Ừ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Với vẻ mặt đáp câu nào cũng có, Dịch Yên cảm thấy Tô Ngạn thật dễ thương, giống như một đứa trẻ bị ép buộc phải nói chuyện với người khác.
Sầm Tuệ Bình nhún vai: “Lần này ba mẹ cô ấy đến tận nơi, Tiểu Na dù có giả vờ không biết cũng không tránh được.”
Đêm qua bận rộn đến giờ, gần như không có thời gian để thở.
Sau khi thay xong chiếc áo blouse trắng, Dịch Yên nhận được cuộc gọi từ Tô Ngạn.
Về sau, khi xử lý hậu sự cho Dịch Mông, Dịch Yên hành động như một cái máy. Bởi vì Dịch Mông ra đi quá đột ngột, suốt quá trình cô hoàn toàn không có cảm giác rằng Dịch Mông đã thật sự không còn nữa.
Dịch Yên vốn không thích tán gẫu, hai người không nói thêm nữa mà mỗi người quay về phòng khám của mình.
Chưa ngủ đủ, cơ thể anh mang vẻ mệt mỏi nhưng vẫn có khí chất lạnh lùng, không dễ gần.
Chưa kịp để cậu suy nghĩ xong, Dịch Yên đã nói thay: “Có phải cậu và cô bé kia thành rồi đúng không?”
Dịch Yên ngước mắt nhìn anh, nước mắt cũng không né tránh.
“Tô Ngạn,” Dịch Yên đột nhiên gọi anh, “Đây là kết cục của việc ở bên em.”
Kỷ Đường chỉ gặp Dịch Mông vài lần. Sau khi về nước, Dịch Mông ở trung tâm cai nghiện nên cậu ấy càng không gặp lại. Nhưng hồi cấp 3 từng gặp vài lần, Dịch Mông còn từng khen cậu dễ thương và cho cậu kẹo.
Cô nhìn thẳng vào anh: “Những ai biết mối quan hệ giữa em và Ánh Sa, những ai có liên quan tới Ánh Sa, không ai có kết cục tốt.”
Anh siết chặt sau gáy cô, buộc cô ngẩng đầu lên.
Ngày ấy, khi hai chị em đứng giữa khu rừng mà chọn thiện hay ác, Dịch Yên đã định sẵn sẽ là người bị bỏ rơi, không được thừa nhận.
Dịch Yên giơ hai tay ra, tay áo ngủ trượt xuống, để lộ cánh tay trắng trẻo, mảnh mai.
“Ừ.”
Dịch Yên khẽ tặc lưỡi: “Chờ xem.”
Trời xám xịt, mưa rơi lất phất.
Tô Ngạn nghe theo và ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Tô Ngạn vẫn dựa vào cửa xe, hai tay mở ra: “Lại đây.”
Có lẽ Dịch Yên thật sự quá mệt, nói xong câu đó, cô đã nhắm mắt ngủ mất.
“Thật ra hồi nhỏ, bố em đã muốn g·i·ế·t em rồi, nói em vô dụng, không nghe lời, lại hay khóc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịch Yên cười và chia sẻ suy nghĩ của mình với anh.
Dịch Yên nghe thấy Tô Ngạn hỏi cô: “Ra chưa?”
Tô Ngạn nói xong thì tắt điện thoại, Dịch Yên nghe thấy tiếng tút tút khi cuộc gọi kết thúc.
“Không thấy bí à?” – Tô Ngạn hỏi.
Dịch Yên gật đầu, Sầm Tuệ Bình hỏi: “Cô không sao chứ?”
Dù giọng Tô Ngạn vẫn lạnh nhạt như thường, trái tim Dịch Yên không thể kiểm soát được mà đập nhanh hơn.
Dịch Yên do dự vài giây rồi hỏi: “Mệt không?”
Cô lập tức ngây người.
Dịch Yên khóc rất lặng lẽ, thậm chí không nghe thấy tiếng hít thở, nước mắt cứ thế rơi xuống từng giọt, từng giọt trong yên lặng.
Dịch Yên tự biết mọi người đều đã biết chuyện của mình, cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Nhưng hôm nay anh lại lười biếng gật đầu một cái.
Trên mặt Dịch Yên vẫn còn vương nước mắt, Tô Ngạn nhìn cô vài giây rồi buông tay khỏi sau gáy, ôm cô vào lòng.
Thông thường khi hỏi kiểu này, Tô Ngạn chắc chắn sẽ không trả lời cô.
Kỷ Đường kinh ngạc hơn nữa: “Dì ấy?! Cậu nói cái gì cơ?”
Nhiều chuyện có nói cũng chẳng ích gì, Dịch Yên nói: “Không có gì đâu.”
Kỷ Đường chửi xong, Dịch Yên lại nói: “Có gì mà không nói được, cậu như vậy là không ổn đâu. Sau này lên giường còn ngại thì làm sao?”
“Cậu sao cứ chọc vào điểm đau của tớ vậy? Cút đi.” Kỷ Đường nói, “Đừng tưởng cậu là người đã kết hôn thì có thể khoe mẽ, sau này trên giường tớ chắc chắn sẽ là tay lái cừ khôi hơn cậu.”
“Tiểu Na đâu?”
Lá thư ấy, cô chỉ đọc một lần, không đọc lại lần thứ hai, cứ thế ngồi bất động trên giường.
Lớp vỏ tê liệt nứt ra một khe nhỏ, cảm xúc lập tức ập đến dữ dội.
[Đến bệnh viện chưa?]
“Đi c·h·ế·t đi.”
Dịch Yên khẽ cười: “Tớ là giun trong bụng cậu mà.”
Cô cười khẽ: “Cuộc sống như vậy thật tốt biết bao.”
“Sẽ không.”
Tô Ngạn: “…”
“Anh biết không?” Dịch Yên nói: “Dùng lời của mấy người trên mạng thì chính là doanh nghiệp cưỡng chế thi hành.”
Dịch Yên mới nhận ra vẻ mặt Tô Ngạn có chút mệt mỏi, mặc dù biểu cảm của anh vẫn lạnh lùng như thường lệ.
Khi đến bãi đậu xe bệnh viện, Dịch Yên nhận được tin nhắn từ Tô Ngạn.
Tô Ngạn biết cô còn muốn nói, nên không ngắt lời.
Là Kỷ Đường gọi, Dịch Yên bắt máy: “Alo.”
Cô ngẩng đầu hôn lên khóe môi Tô Ngạn: “Dám cùng em c·h·ế·t không, cảnh sát Tô?”
Chương 71: Lại Đây.
Kỷ Đường sững người: “Cái quái gì, sao cậu đoán được vậy?”
Đầu dây bên kia Kỷ Đường ấp úng, có lẽ cảm thấy không tiện nói điều mình định nói vào lúc này.
Mấy hôm nay Kỷ Đường bận việc, còn Dịch Yên thì bận những chuyện vặt vãnh, hai người không liên lạc.
Khoa cấp cứu ngoại tổng hợp cũng đông người không kém, Dịch Yên cả ngày không có thời gian rảnh, đeo khẩu trang từ chiều cho đến tận nửa đêm.
Dịch Yên đi qua hành lang cấp cứu ra ngoài: “Tan rồi.”
Mỗi người trong xã hội này đều không dễ dàng gì.
Dịch Yên bỗng nhiên cười, nói: “Nhìn lên đi.”
Một ngày âm u.
“Nếu thực sự xảy ra thì sao?” Cô không buông tha.
Tô Ngạn không trả lời, Dịch Yên cũng không để tâm, ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ.
Cô cuối cùng cũng nhận thức rõ ràng rằng, Dịch Mông đã không còn nữa, mãi mãi không còn nữa.
Dịch Yên cầm ô đen rời khỏi nghĩa trang. Hôm qua tro cốt của Dịch Mông được chôn cất, Tô Ngạn cũng đi cùng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỷ Đường hỏi: “Cậu đang ở đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoài việc cảm thấy không nên kể chuyện vui của mình trong lúc tâm trạng Dịch Yên đang như thế, Kỷ Đường còn thấy hơi ngượng.
Bà là người thân duy nhất của cô.
Tô Ngạn yên lặng nhìn khuôn mặt cô vài giây, kéo chăn đắp cho cả hai, siết cô vào lòng chặt thêm một chút.
Mũi Dịch Yên chạm vào vai anh: “Dù sao thì, anh vẫn ở đây mà, đúng không?”
Có lẽ anh thật sự mệt mỏi.
Như vậy cũng tốt… Cuối cùng cô không còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Dịch Yên định nhắn một chữ “đến” nhưng thấy quá lạnh lùng, nên đã gửi cho Tô Ngạn một tin nhắn thoại trước khi xuống xe.
Đây là lần đầu tiên, cô nói hết lòng mình không giấu giếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.