Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Dạo qua âm phủ
“Khụ…coi như bản vương chưa nói gì.”
Chỉ đáng thương cho Man Vũ, tốt xấu gì cũng mang theo một mảnh ý tốt muốn giúp người ta, nhưng không ngờ người ta lại diễn một vở kịch đâm người giữa đường để c·ướp c·ủa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Man Vũ bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, lông tóc dựng đứng. Không lẽ là g·iết người c·ướp c·ủa? Hoặc là do hắn mải suy nghĩ về tình tiết truyện nhiều quá sinh ra ảo giác?
Sụt!!!
“Aaa”
Diêm La Vương bật ngửa, vỗ vỗ trán, tỏ ra bất lực với bản thân mình.
Tách!!!
“Ngươi làm ăn kiểu gì mà ghi nhầm tên thế này? Tiểu tử này thọ nguyên còn mấy chục năm, thế mà lại đánh hắn c·hết.”
Hóa ra dạo này công việc âm phủ rảnh rỗi, n·gười c·hết ít đi cho nên Diêm La Vương buồn chán rủ Ngưu Đầu, Mã Diện đi uống rượu giải sầu.
Xã hội này thật loạn!
Trên thực tế, c·hết thì cũng được thôi, theo suy nghĩ điên rồ của hắn do viết truyện thường xuyên thì không c·hết làm sao mà xuyên không? Chỉ là, người ta xuyên không đều có c·ái c·hết không quá oan uổng. Chí ít cũng là bị t·ai n·ạn c·hết, đuối nước c·hết, ngã lầu c·hết…
“Điện hạ, là tiểu thần.”
Hắn trừng mắt nhìn Man Vũ, cảm thấy không nên đôi co chuyện này nữa. Kỳ thực, vụ này nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, muốn to muốn nhỏ đều được. Sổ sách sai sót, tìm tên nào giỏi giang sửa lại một chút chắc là ổn. Vì thế hắn hướng tới Mã Diện, nói:
Hắn nhận ra bản thân lỡ lời!
Man Vũ hơi kinh hãi, nhưng lại càng kích động. Hắn thế mà trong lúc vẫn còn duy trì được ý thức, lại được nhìn thấy chúa tể của âm tào địa phủ.
Phía trước là một cô gái ăn mặc vô cùng gợi cảm đang hớt hải chạy về phía mình. Man Vũ chỉ cảm thấy yết hầu khô nóng, bởi vì cô gái kia ăn mặc quá mức gợi cảm, song phong hùng vĩ theo nhịp chạy của nàng lắc lư lên xuống, quả thật là sinh động.
Mã Diện trừng mắt khiến cho Man Vũ sợ hãi, lập tức im re. Hắn thì chạy tới, nói:
Hiện hắn cũng đã có việc làm, nhưng công việc cũng không hẳn là ổn định. Tốt nghiệp trường đại học công nghệ hàng đầu cả nước nhưng ra ngoài lại muốn theo đuổi đam mê viết lách, trở thành tiểu thuyết gia viết về thể loại huyền huyễn. Lương tháng ... tạm, cũng không thể nói rõ.
Không nghĩ đến, loại địa phương này hóa ra lại có thật!
“Ách! Đại vương, vừa rồi ngươi cũng nói là do ghi nhầm sổ sách khiến cho ta bị c·hết oan a.” Man Vũ ngửa đầu, kêu lên oan uổng.
Ngay khi Man Vũ còn đang nghĩ ngợi miên man về tình tiết truyện tiếp theo của mình thì bỗng có tiếng la hoảng đâu đó ...
Man Vũ liếc mắt nhìn lên. Kẻ đang mắng chửi kia mặt đen như than, dáng người cao lớn, nhìn qua rất hung dữ, bặm trợn.
“Dạ, thần uống với…”
Thậm chí là c·hết ... không kịp ngáp.
“Nói!”
“Hừ, hôm đó giao nhiệm vụ cho ngươi thay bản vương ghi sổ, thế mà còn dám uống. Uống với tên nào? Để bản vương xử luôn một thể.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một tiếng kêu thảm phát ra từ miệng Man Vũ, sau đó trước mắt hắn xuất hiện một mảnh tối đen, ý thức trở nên mơ hồ…
Đương nhiên đó không phải do hắn dốt nát mà do hắn cảm thấy việc học tập ở trường quá nhàm chán. Mà là trường đại học hắn học cũng quá hắc ám, không chỉ có hắn mà rất nhiều người bằng thậm chí hơn tuổi hắn cũng chưa tốt nghiệp.
Bình thường một n·gười c·hết đi, nghe nói xuống âm phủ sẽ phải lần lượt qua mười điện Diêm La xét xử. Tùy vào công tội trên trần thế mà sẽ nhận được thời hạn lưu lại nơi này khác nhau. Đại khái tội càng nhiều thì ở càng lâu. Ở đến khi nào hết tội thì được đưa đến Chuyển Luân Điện, luân hồi đầu thai.
“Dạ, điện hạ.”
“Vãi chưởng! Tình huống gì đây?”
Ngưu Đầu khựng lại, sau đó lắp bắp:
Ban đầu Man Vũ không hề biết đây là đâu, chẳng qua sau khi bị hai tên ngưu đầu mã diện, hình thù quái dị kẹp vào nách sau đó dắt đi lòng vòng, hắn đại khái hiểu được. Đây là âm phủ, bản thân đ·ã c·hết, không thể cứu vãn được nữa.
“Làm nhanh gọn, nhớ kỹ không được ghi vào sổ sinh, bị phía trên tra ra thì phiền phức lắm.”
“Điện hạ, xử lý hắn…cụ thể là xử thế nào?”
“Vâng vâng!” Ngưu Đầu như được ân xá, vội vàng xách cổ Man Vũ, cùng với Mã Diện rời đi.
Man Vũ có mối quan hệ xã hội tương đối thưa thớt, hắn cũng không có nổi một cô bạn gái, mặc dù đã trải qua chuyện yêu đương từ lúc học trung học phổ thông.
Hắn còn đang định nói gì, chợt trông thấy phu nhân lấp ló ở một phía, không ngừng đá lông nheo, thè lưỡi liếm môi câu dẫn hắn.
Qua một đoạn thời gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng vâng! Tiểu thần lĩnh mệnh.”
Quanh điện tĩnh lặng chốc lát. Diêm La Vương xem chừng đang bực bội, lỗ tai ù ù, nghe không được rõ lắm. Lão hắng giọng nhắc lại lần hai:
“Là kẻ nào ngày hôm đó ghi sổ?”
Không có biện pháp! Dù sao thời đại này nhiều nam ít nữ, đàn ông độc thân nhiều như mây, cũng không phải chuyện gì to tát.
Bình thường Man Vũ rất ít để tâm chuyện bao đồng, chủ yếu là vì tâm trí của hắn đặt phần lớn vào việc suy nghĩ diễn biến cho tiểu thuyết. Hơn nữa dạo gần đây, trò kêu cứu l·ừa đ·ảo nhiều như mây, luôn luôn phải cảnh giác một chút. Nhưng là, lần này Man Vũ có một cỗ cảm giác rất chân thật, rõ ràng tiếng kêu cứu kia không phải làm giả là có thể ra được.
Đang lúc Man Vũ còn mơ màng, có tiếng ai đó oang oang vang lên:
Man Vũ tuy rằng khóc không ra nước mắt, bởi vì bản thân đ·ã c·hết, nhưng trong lòng hắn mơ hồ lại có chút kích động. Địa phương tưởng như không có thật này hóa ra lại thực tồn tại. Nếu như có thể đem chuyện này viết vào trong truyện thì thật là tuyệt vời.
Khi Man Vũ nhìn rõ được mọi thứ xung quanh, vẻ mặt hắn liền hiện ra sửng sốt, âm phủ này ngoại trừ chỗ nào cũng là quỷ, mang theo bộ dáng kinh dị, thì không khí lại không đến nỗi âm u đáng sợ, thậm chí còn sáng sủa vô cùng. Hoàn toàn không phải là địa phương âm u, quỷ khóc sói tru như hắn vẫn tưởng tượng.
Thức ăn đến miệng còn để rơi, sau đó còn bị phu nhân mắng cho một trận, hắn nộ khí xung thiên, hiện tại muốn đổ cơn giận này lên đầu thủ hạ.
Man Vũ vội ngẩng đầu nhìn về phía trước, bởi vì chuỗi âm thanh nọ ở ngay trước mặt hắn. Vừa chớp mắt nhìn một cái, Man Vũ liền giật mình kinh hãi.
“Điện hạ là kẻ nào?”
Nhưng không như tưởng tượng của hắn, Diêm La Vương không phải là một người hung ác. Diêm La Vương trước mắt này có vẻ giống một bà thím hàng xóm hơn. Hắn đang mắng chửi hết sức tức giận, nước bọt văng lên khắp bàn làm việc.
Man Vũ nhìn hai kẻ đuổi theo phía sau, nhất thời sợ hãi. Nhưng cảm giác bản thân nhất định không thể đứng nhìn, khỏa nội tâm nhiệt huyết, giúp người làm niềm vui, sẵn sàng xông pha khó khăn nhất thời nổi lên, vì thế liền phóng tới muốn ra tay giúp đỡ cô gái kia.
Trên người kẻ này mặc hắc y, có đính nhiều trang sức kỳ quái, một cái mũ cũng hết sức cồng kềnh trên đầu. Tạo hình này rõ ràng là Diêm La Vương rồi.
“Ngưu Đầu, ngươi đi hỗ trợ hắn.” Diêm La Vương lại hạ lệnh đuổi người.
Mười giờ tối, một tên thanh niên mặc một bộ đồ thể thao nhăn nhúm, miệng huýt sáo ung dung đi bên đường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn Man Vũ hắn? Vì làm chuyện tốt mà b·ị đ·âm c·hết sao?
“Hừ, bổn vương cũng không bắt ngươi c·hết tiếp.” Diêm La Vương hừ lạnh.
“Dạ, ý thần là uống với điện hạ. Điện hạ đấy ạ.”
Lại phải nói sâu xa một chút. Diêm La Vương hiện tại đang rất bực bội trong người. Số là đêm qua năn nỉ gãy lưỡi, phu nhân mới thử tư thế mới với hắn. Nhưng vừa chuẩn bị đưa quân tiến vào công thành, đại chiến ba trăm hiệp thì lại bị thủ hạ dựng dậy vì sổ sách sai lầm.
Bỏ đi, bây giờ không phải lúc suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì cô gái kia chỉ còn cách hắn một đoạn, mà dựa theo tình huống này, cô ta hẳn là sẽ ngã vào lòng hắn trong vài giây nữa.
“Trả hắn lại nhân gian, cho lên nhà nào đó, coi như trả thọ cho hắn.”
C·hết không lời trăn trối.
“Không! Diêm La đại nhân, ta c·hết oan a.”
Man Vũ trầm mặt, vì phía sau cô gái kia là hai tên bịt mặt đang phóng một chiếc xe máy đuổi theo.
“Tiểu thần tuân mệnh. Thế còn sổ sách…thủ tục?
Hai tên Ngưu Đầu, Mã Diện có cơ hội thân cận đại nhân, vì thế quên hết sự đời, thỏa thích chén chú chén anh với Diêm La Vương. Uống say tới không biết trời đất là gì. Cuối cùng dẫn đến việc đánh sai tên, khiến cho Man Vũ c·hết oan uổng.
Ngưu Đầu chạy tới, mang theo thần sắc nịnh nọt, đấm bóp vai cho Diêm La Vương, cười hề hề nói:
“Được rồi! Tên đang quỳ dưới kia, tên gì, bao nhiêu tuổi, tại sao c·hết?”
“Điện hạ là tên nào, đem nó ra xử chém…”
Nói tới đây, Diêm La Vương dường như nhận thấy không khí có chút không ổn, lập tức khựng lại.
Man Vũ ở dưới nghe thế lập tức sợ xanh mặt. Xử lý? Cho hắn vào vạc dầu sao? Hay xay hắn nát vụn?
...
Chương 1: Dạo qua âm phủ
“Hừ…hừ…bản vương không chịu được nữa rồi. Phu nhân, ta tới đây.”
Tiểu đệ của Diêm La Vương lập tức lấy lại hùng phong. Thầm nghĩ, tư thế đêm qua còn chưa kịp thử, quả thật là đáng chờ mong.
Bên cạnh, một vị đầu trâu chạy ra. Hắn chính là Ngưu Đầu trong truyền thuyết. Gần đó còn có một kẻ mặt ngựa, chính là Mã Diện.
Diêm La Vương vừa cởi đai lưng, vừa chạy về phía phu nhân đang ẩn núp ở xa, trực tiếp bế nàng về phòng, đại chiến ba trăm hiệp.
Ở một gian phòng mờ mờ ảo ảo, nửa tối nửa sáng, đang có một bóng người đang quỳ. Nhìn kỹ thì thấy hắn chính là Man Vũ, kẻ vừa rồi b·ị đ·âm c·hết một cách tức tưởi.
Đó có thể là suy nghĩ cuối cùng trong đầu Man Vũ!
Man Vũ, hai mươi lăm tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Vì sao mãi hai mươi lăm tuổi mới tốt nghiệp? Quá dễ hiểu, hắn nợ môn, học chậm, cuối cùng ra trường muộn.
Một tiếng động vang lên, ánh sáng trắng nhất thời làm chói mắt hắn.
“Mã Diện, qua đây.”
Diêm La Vương cảm giác trong người nóng bừng, phu nhân lại không ngừng kích thích hắn, vì thế hắn vội lắm rồi, liền phẩy tay:
Đáng tiếc lòng tốt hắn đặt sai chỗ! Cô gái kia khi chạy đến thì lộ ra khuôn mặt hung tàn, ánh mắt lóe lên một tia hung ác, một con dao sáng loáng lập tức rút ra sau đó phóng tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đem tên tiểu tử này xử lý cho ổn thỏa.” Diêm La Vương hừ lạnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.