Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Ghen
“Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì sao?”
“Man Vũ đệ đệ. Ngươi đang ghen sao?!”
“Sao?” Tiêu Man Vũ nhìn Nhã Phi đang huơ huơ tay trước mặt, cảm thấy nàng làm ra hành động thật ngốc ngếch.
“Man Vũ đệ đệ, thật trùng hợp a. Ta đến Tiêu gia, không nhìn thấy ngươi đâu.”
“Không trùng hợp lắm.” Tiêu Man Vũ chậm rãi đáp: “Ta vừa mới ở bên ngoài trở về.”
Nhã Phi nghiêng mắt nhìn Tiêu Man Vũ. Lần đầu tiên nàng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, không hề bỡn cợt vì tính cách nhút nhát lúc trước của hắn.
Khi chạy tới nơi, Tiêu Viêm lúc này đang ở trong một cái đình viện. Bên cạnh hắn còn có một nữ nhân khác. Mà người cạnh Tiêu Viêm lúc này trùng hợp lại là Nhã Phi.
“Thích ngươi? Ta nghĩ hỏi khắp Ô Thản thành này, không ai là không thích Nhã Phi tiểu thư ngươi cả.”
Thanh âm con rùa đen vang lên liên hồi, nhưng khác hẳn với bộ dáng vô sỉ của nó mọi hôm. Hiển nhiên nó chỉ nghiêm túc lúc ban phát nhiệm vụ mà thôi.
Ngồi đối diện giai nhân, vẻ mặt Tiêu Man Vũ cũng không xuất hiện sự xấu hổ hay mất tự nhiên như mọi hôm. Hắn còn đang bận nghĩ cách cua nàng tới tay, đồng thời đẩy tên Tiêu Viêm kia cách xa nàng ra.
Tiêu Man Vũ nhớ lại, Tiêu Viêm thường xuyên mặc hắc y tới phòng đấu giá bán đồ. Mà trong một lần sơ ý lộ ra bàn tay trắng nõn đeo hắc sắc giới chỉ. Hiện tại ở cùng với Nhã Phi, hình như là do nàng vạch trần thân phận.
Tiêu Man Vũ nói xong cũng không thả chậm cước bộ, cứ thế một đường đi về gian phòng của mình, dường như cố ý ngó lơ Nhã Phi.
Tiêu Man Vũ hơi giật mình, giống như nội tâm bị Nhã Phi đọc thấu. Nhưng hắn vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh, không nhanh không chậm nói:
“Hử?”
Hai người rời khỏi Tiêu gia, sau đó dọc theo phố phường Ô Thản thành, đi quanh các ngõ đông người, khiến cho ai nấy có cảm giác không chân thực.
Thủ tịch đấu giá sư phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ hôm nay ra ngoài chơi với nam nhân sao? Đó không phải ai khác, lại là Tiêu Man Vũ, một cái tên tương đối nổi danh ở Tiêu gia. Thiên tài trẻ tuổi, suốt mười sáu năm không có một tiếng vang, nhưng khi xuất đầu lộ diện, thực lực so với đồng trang lứa thuộc hàng đầu, cũng chỉ có thiên tài quật khởi như Tiêu Viêm mới có thể so sánh.
Tiêu Man Vũ nhìn Nhã Phi từ đầu đến chân, khiến cho nàng không khỏi đỏ mặt, trợn trắng mắt, bày ra vẻ giận dỗi.
Đấu kỹ hắn luyện cấp bậc hoàng giai cao cấp, gọi là Lôi Kích. Tuy chỉ là hoàng giai, nhưng hắn luyện tập chiêu này vô cùng thuần thục. Cái gọi là không sợ kẻ địch có một vạn chiêu thức, chỉ sợ kẻ địch luyện tập một chiêu thức một vạn lần. Tiêu Man Vũ hắn đối với chiêu Lôi Kích kia quả thật đã luyện tập rất nhiều. Phối hợp với đấu khí lôi thuộc tính của mình, một kích đánh ra có thể ngang với huyền giai đấu kỹ.
“Ting! Nhiệm vụ: Nhận một trăm lần sét đánh, tiến độ năm mươi phần trăm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Man Vũ khẽ lẩm nhẩm, sau đó liền trở về gia tộc, quyết định làm nhiệm vụ tỷ võ với Tiêu Viêm.
“Đột nhiên nổi hứng muốn dạo chơi Ô Thản thành, phụng bồi ta đi một vòng.” Nhã Phi cười nói.
Tiêu Man Vũ lẩm nhẩm, nhưng phần thưởng của nhiệm vụ thì lại làm cho hắn có chút kích động. Năm mươi điểm hệ thống, đây không phải con số nhỏ, lại còn có hộp quà bí ẩn, thật không biết mở ra sẽ có gì.
“Con rùa đen thật hắc ám…”
Nàng đứng yên một lúc, sau đó nhíu mày, lập tức đuổi theo thân ảnh Tiêu Man Vũ.
“Ồ…hình như là Nhã Phi phát hiện ra thân phận của Tiêu Viêm.”
Hai người ở đình viện, lúc này nhìn chằm chằm lấy nhau, dường như là đang nói chuyện gì đó, vẻ mặt Nhã Phi có cảm giác hơi dè chừng.
“Có chuyện gì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hì hì…” Nhã Phi che miệng cười, song đồng híp thành nguyệt nha, tư thái yểu điệu quyến rũ lúc này thêm phần đáng yêu. Tuy rằng chưa đạt tới cấp độ tiểu muội nhà bên, nhưng so với vẻ phong tình quyến rũ mọi hôm thì đã bị sự trẻ trung thanh thuần thay thế rất nhiều.
“Ngươi cười cái gì?”
Nhã Phi che miệng cười, sóng mắt nhộn nhạo ba quang, dáng cười mị mị, liếc nhìn Tiêu Man Vũ, nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Man Vũ cùng Nhã Phi đi dạo quanh Ô Thản thành, nhưng tuyệt nhiên không nói với nhau nửa lời. Sau đó hai người đi tới một gian trà lầu, bao toàn bộ tầng năm của trà lầu này để ngắm nhìn cảnh vật của Ô Thản thành.
“Ghen? Từ này Nhã Phi tiểu thư dùng sai rồi.” Tiêu Man Vũ cười nhẹ: “Chúng ta làm gì có quan hệ gì để gọi là ghen. Cùng lắm cũng chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn mà thôi.”
Tiêu Man Vũ trở về trong tộc, hỏi thăm một hồi liền biết vị trí của Tiêu Viêm. Vì thế hắn một đường hăm hở đi tìm.
“Man Vũ đệ đệ, hiện tại ngươi có rảnh không?”
Giai nhân khẽ phùng má, sóng mắt lưu chuyển, hiện lên một nét giận dỗi.
Nhã Phi cười cười, có chút tự giễu:
Thời điểm Man Vũ rời đi được một đoạn, Nhã Phi liền phát hiện ra thân ảnh hắn. Động tác đột nhiên khựng lại, sau đó trong lòng lộp bộp, cảm giác giống như b·ị b·ắt gian tại trận.
“Diễn! Ngươi cứ diễn đi!” Nhã Phi khẽ lẩm nhẩm, ngực sữa phập phồng thở hổn hển vì tức giận.
“Hừ…” Sau khi Tiêu Viêm rời đi, thấy Nhã Phi vẫn còn đứng bần thần ở đình viện, Tiêu Man Vũ khẽ hừ lạnh, nhưng cũng không đi tới, lập tức quay đầu rời di.
Nói xong, hắn quay về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa xăm, vừa thưởng thức cảnh đẹp Ô Thản thành, vừa lẩm nhẩm điều gì đó.
“Này!”
“Ting! Nhiệm vụ đột phá đấu giả hoàn thành. Thưởng năm điểm hệ thống.”
“Khách khách…vậy sao? Nhưng bọn họ chỉ thích cỗ thân thể mê người này, chỉ thích chuyện lên giường với ta mà thôi…”
Mặc dù biết hai người kia hiện tại chưa có gì, nhưng trong lòng Tiêu Man Vũ vẫn hiện lên một luồng ghen tuông. Đúng vậy, nhiều lần tiếp xúc như vậy, Tiêu Viêm mới dẫn tới Nhã Phi chú ý, cuối cùng đạt được hảo cảm của giai nhân. Tiêu Man Vũ hắn nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhìn danh sách nhiệm vụ xuất hiện trước mặt, sắc mặt Tiêu Man Vũ không khỏi đen lại. Nhiệm vụ nhận sét đánh không khó lắm, chỉ mưa năm ngày là hắn đã làm được một nửa, nhiệm vụ tỷ võ với Tiêu Viêm, không nói tới thắng thua, cũng đơn giản. Nhưng nhiệm vụ tỏ tình với Nhã Phi thì thật khó. Bây giờ chưa phải lúc. Hiện tại nếu như nói lời yêu, nàng chắc chắn sẽ cười hắn mà coi là chuyện đùa, còn hắn sẽ lâm vào tình huống vô cùng khó xử.
Chờ khoảng mười lăm phút qua đi, hắn mới thấy hai người kia tách ra. Nhưng trước khi tách ra, hai người còn thuận tiện bắt tay một cái. Nhưng khác trong tiểu thuyết, vốn Tiêu Viêm chỉ khẽ chạm tay liền tách ra, nhưng trong mắt Tiêu Man Vũ lúc này, hắn vậy mà nắm lấy tay Nhã Phi, bộ dáng hết sức nâng niu, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không có gì.” Tiêu Man Vũ khẽ nói: “Chỉ là thấy Nhã Phi tiểu thư cùng tam thiếu gia cười nói vui vẻ, tay bắt mặt mừng mà thôi.”
Mặc dù Tiêu Viêm có đấu kỹ lợi hại, nhưng hắn trong thời gian qua cũng luyện tập một môn đấu kỹ không tồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 27: Ghen
Tiêu Man Vũ đứng ở một bên, âm thầm quan sát. Khí tức thu liễm, không để ai phát hiện ra.
Tiêu Man Vũ nói xong liền đổi một cái phương hướng, đi ra khỏi đại môn Tiêu gia. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tốc độ, khiến cho Nhã Phi phải rảo bước theo sau.
“Thật sao? Ta nghĩ rằng Man Vũ đệ đệ ưa thích ta a.”
“Được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.