Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 168: Chương 168
Cảnh lão nhanh chóng gọi Vi Thập Bát đến bên cạnh, nói với giọng đầy thành khẩn: "Thập Bát, hiện tại tình hình của lão thái thái ta đã nắm rõ. Tình trạng của bà cụ chắc chắn sẽ dần tốt lên. Nhưng sư phụ đã già rồi, không còn đủ sức nữa. Từ nay về sau thương đội của chúng ta giao lại cho con nhé..."
Nhóm người này đã phách lối thành lập một thương đội mới. Không có gì ngạc nhiên khi Minh Bắc được đẩy lên làm đội trưởng, còn đi liên lạc với nhiều khách hàng cũ.
Nếu không chuẩn bị đầy đủ thì làm sao đối phương có thể dễ dàng rời khỏi thương đội như vậy? Chắc chắn đã nghĩ đến ngày này từ lâu rồi!
"Hả?" Vi Thập Bát nghe vậy, ngơ ngác chỉ vào mình: "Con sao ạ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh lão còn chưa kịp thông báo với Vi Thập Bát nên ông ấy cũng không biết đầu đuôi mọi việc như thế nào.
Cho dù Minh Bắc có dẫn người rời đi, tự thành lập đội riêng thì sao chứ?
Minh Bắc đặt đồ xuống, chu đáo chào tạm biệt. Quay người lại, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi Cảnh gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dầu quả này coi như là vật riêng của Vi Thập Bát. Ông ấy chưa bao giờ tự tiện tiết lộ cho Minh Bắc.
Hừm, chẳng lẽ, tượng Phương Tiên Nhi mà cha ông ấy thờ cúng ở nhà thực sự linh nghiệm đến mức này sao?
Ông cũng phần nào hiểu rõ Minh Bắc.
Ông ấy cũng không hiểu, tại sao thương đội lại giao vào tay ông ấy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Chuyện đã đến nước này, không còn gì để nói nữa.
Tuy nhiên, dù tính toán thế nào, có lẽ Minh Bắc không ngờ đến rằng Vi Thập Bát lại có trong tay bảo vật như dầu quả. Nếu không thì chắc chắn ông ta sẽ không bỏ đi nhanh như vậy.
Ông ấy không hiểu, tại sao sư huynh lại đột nhiên bỏ đi tự lập nghiệp?
Cảnh lão thấy vậy cũng không lấy làm lạ.
Không phải là ông ấy chưa chuẩn bị tâm lý. Chủ yếu là ông ấy cảm thấy mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Ngay cả hũ dầu quả ông ấy đem cho lão thái thái ăn, cũng chưa có hiệu quả rõ ràng mà!
Sau khi ông ta rời đi thì lại có đến một nửa số người đi theo ông ta.
Sau khi nhận được tin nhắn thì ngay lập tức Minh Bắc liền xách đồ đến nhà. Trên mặt ông ta vẫn treo nụ cười thân thiện như thể chưa từng có chuyện không vui gì xảy ra ngày hôm qua vậy.
Minh Bắc nghe xong, nụ cười vẫn không thay đổi chút nào.
"Những năm qua, số tiền con tiết kiệm được, con sẽ để lại phần lớn cho người, coi như tấm lòng hiếu thảo của con đối với người lúc tuổi già. Phần còn lại, con sẽ giữ lại để sinh sống, coi như là phí công sức con đã cống hiến cho thương đội nhiều năm qua."
Ông ấy thực sự đã nghĩ đến việc tranh cử làm đội trưởng, nhưng mấy ngày này vẫn chưa kịp sắp xếp gì cả mà!
Sáng hôm sau.
Qua một ngày nữa.
Cảnh lão cảm thấy đau thắt ở ngực.
Hiện giờ trong lòng ông ấy đang đầy bối rối.
Ông ấy chẳng làm gì cả mà lại được làm đội trưởng rồi!
Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, không nói thêm lời nào. Chỉ phất tay ra hiệu cho Minh Bắc tỏ ý ông ta có thể rời đi.
"Thưa sư phụ, nếu người còn muốn để con gọi người là sư phụ... Thì suốt đời này con mãi mãi coi người là sư phụ."
Dù sao, bao nhiêu năm tình cảm trao gửi, cũng không phải là giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta cúi người thật sâu trước Cảnh lão và nói: "Thưa sư phụ, tất cả những chuyện này cứ xem như con có lỗi với người và lão thái thái. Con nghĩ, lúc này con có nói gì sư phụ cũng sẽ không tin, vậy con xin tự nguyện rời khỏi thương đội."
Giờ phút này, ông cũng không lòng vòng nữa, chỉ bình tĩnh nhắc lại những lời Tú cô đã nói, sau đó hỏi: "Minh Bắc, con nghĩ sao về chuyện này?"
Sắp xếp xong mọi việc thì trời cũng đã tối. Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi.
Không biết ông ta đã làm thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ đây nhìn lại, nó đã trở thành chìa khóa để củng cố vị thế cho thương đội của Cảnh gia.
Cảnh lão nằm trên giường, gần như thức trắng cả đêm.
Ông ta nhanh chóng đến thư phòng của Cảnh lão.
Nhìn dáng vẻ của Minh Bắc, Cảnh lão nghĩ. Rõ ràng là sau cuộc cãi vã hôm qua, khi trở về nhà, ông ta đã suy nghĩ kỹ càng và quyết định rời khỏi thương đội.
Thật đúng là Phương Tiên Nhi phù hộ!
Chương 168: Chương 168
Thương đội mạnh hay yếu, cuối cùng vẫn phải dựa vào hàng hóa!
Những chuyện xảy ra trong những ngày này đã khiến lòng Cảnh lão mệt mỏi rã rời.
Lời nói đẹp đẽ cuối cùng này, cả hai người đều không để vào lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.