Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Chương 41
"Đã cột rồi, rất chặt đấy!" Thiết Trụ sờ sờ eo thô to.
Sắc trời dần dần tối, Thịnh Quân khoác ánh trăng, cũng dự định nhắm mắt dưỡng thần nghỉ ngơi một đêm.
Giai đoạn tiếp theo cần đạt tới 800 điểm năng lượng, còn kém rất xa, cho nên tạm thời cũng không có mở khóa sản phẩm mới gì, chủng loại vẫn là những thứ kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiết Trụ vội vàng giải thích: "Thật xin lỗi, giọng của người huynh đệ này của ta hỏng rồi, nói chuyện cũng không phát ra tiếng..."
Xe bò lật, đó hẳn không phải là kẻ xấu cản đường gì, Tảo Nhi hơi yên lòng, tiếp tục đi về phía trước.
Thịnh Quân nhìn động tác của nó, vậy mà kỳ dị toát ra một tia buồn ngủ, dần dần nhắm mắt ngủ.
Chẳng được bao lâu, Thiết Trụ vươn tay, kéo ba người phía dưới lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người nọ đỡ lưng, vẻ mặt đau khổ nói:
Thiết Trụ luống cuống nhìn Tảo Nhi.
Tảo Nhi nói: "Đến rồi lại xem, chúng ta lúc này nghĩ đông nghĩ tây cũng vô dụng. Đúng rồi, đồ vật của ngươi đều đã cột xong chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Chất lượng cũng không tệ, ngã xuống mương cũng không hỏng, mấy người hợp lực đẩy xe lên hẳn là không có vấn đề.
Nàng ấy lớn lên vốn anh khí, sau khi thay nam trang đã là một binh sĩ gầy gò.
Mặc dù Tảo Nhi mặc nam trang, nhưng dù sao giọng nói cũng nhỏ nhẹ, liền giả bộ như người câm đứng ở phía sau, âm thầm chọc Thiết Trụ một cái, ý bảo hắn tới nói chuyện.
Tảo Nhi tranh thủ thời gian đi tìm Phương Tiên Nhi một chuyến, cho nàng ăn một ít tạo mễ và nấm khô trước kia.
Thiết Trụ nhìn về phía huyện thành, mở miệng than thở: "Cũng không biết cha ta bọn họ thế nào rồi, cứu cô mẫu ra được không."
Thấy đã ra khỏi núi, Tảo Nhi liền thúc giục nói: "Nhị Sơn thúc, các thúc mau trở về đi, chúng ta đi đây!"
Hắn rất nhanh liền nhìn ra đại khái: "Hình như là chiếc xe bò lật vào trong mương rồi!"
Cũng may các cổ nhân có miếng ăn đã rất thỏa mãn rồi, không có một chút dấu hiệu chán ăn.
"Hiểu rồi, các ngươi nhấc lên đi!"
Nói xong lời tạm biệt, hai người Tảo Nhi lên đường, đám người Lưu Nhị Sơn đưa mắt nhìn bóng lưng các nàng biến mất, mới yên lặng xoay người rời đi.
Sóc con chạy tới chạy lui bận rộn cả đêm, rốt cục trước khi trời sáng đã chuyển sạch đồ vật.
Con bò này độ tuổi giữa nghé và bò trưởng thành, hẳn là cũng có thể kéo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 41: Chương 41
"Tiểu huynh đệ, đợi lát nữa động tác nhanh một chút, bằng không chúng ta sẽ phải trút lực!"
Tảo Nhi còn gỡ ống trúc bên hông xuống, uống mấy ngụm nước đường bổ sung khí lực.
Tuy hai người Thiết Trụ thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, thân thể cũng gầy, nhưng bọn họ thực sự không có cách nào, chỉ có thể tới xin giúp đỡ.
Cảnh giác quét hình một phen, Thịnh Quân phát hiện là con sóc lúc trước chạy mất đã trở lại, đang ở trên đất trống xa xa chuyển đồ ăn mà bọn nhỏ đã đặt cho nó.
Đúng lúc này, nàng chợt nghe được động tĩnh xi xi xu xu xột soạt.
Thiết Trụ và Tảo Nhi nhanh chóng cầm c.h.ặ.t t.a.y lái, hợp lực cắn răng kéo lên trên, ba người phía dưới cũng thừa cơ nhấc lên, cuối cùng cũng đem xe lên được.
Thiết Trụ nghe xong, không vội lên tiếng, trước tiên đi nhìn thoáng qua xe trong mương.
Gặp Phương Tiên Nhi xong, trong lòng Tảo Nhi an tâm không ít, rất nhanh đã trở về sơn động thu dọn nghỉ ngơi.
Xe này là xe gỗ cỡ lớn, dùng để kéo đồ, bên trên tạm thời còn chưa có hàng.
Thấy xe và bò đều được cứu ra, tảng đá lớn trong lòng mọi người dồn dập rơi xuống đất, từng người ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
Lại nói dài dòng về chuyện các nàng muốn rời núi tìm người, hi vọng Phương Tiên Nhi bảo hộ các nàng gặp may mắn.
Đáng tiếc Thịnh Quân cũng không có cách nào cho nàng ấy may mắn, chỉ có thể làm thương nhân trung gian, vụng trộm thay nàng ấy bái thần phật khác một chút.
Nói xong liền nhét tay vào trong ngực, lấy đồng tiền ra.
"Được, vậy chúng ta cùng thử một chút đi, các ngươi xuống dưới dùng lực đẩy, hai ta ở trên kéo!"
Lưu Nhị Sơn hất hất cằm: "Được, vậy chúng ta đi về trước, các ngươi phải cẩn thận một chút, gặp chuyện gì thì mau mau trở về, đừng để mọi người lo lắng quá lâu."
Hai người đi được một đoạn đường, cũng không nhìn thấy mấy người.
Lần này ra ngoài cũng không mang theo thứ gì khác, chỉ là đựng nhiều đồ ăn hơn, cũng giống như mang tiền theo.
Ngược lại Thịnh Quân đã gặm chán rau quả khô và xúc xích hun khói, gần đây lúc xem phim cũng không ăn gì.
Thiết Trụ phất phất tay với hắn: "Hai ta đã nhớ kỹ!"
Nàng nhớ con sóc là sinh vật thích hoạt động vào ban ngày, vì trữ đồ ăn cũng không dễ dàng, bị ép hy sinh thời gian ngủ.
Có lẽ là muốn giấu đồ ăn ở những nơi khác nhau.
"Được được được!"
"Đại ca, thấy các ngươi hẳn là từ huyện thành tới phải không? Chúng ta không cần tiền, liền muốn hỏi thăm ngươi một chút tin tức trong thành."
Nếu muốn đợi thêm người sống khác, không biết phải chờ tới khi nào!
"Ba, hai, một, lên!"
Mấy người ở ven đường rất nhanh đã chú ý tới các nàng, một người trong đó lập tức chào đón: "Hai vị tiểu huynh đệ, có thể giúp chúng ta một chuyện được không?"
Thiết Trụ cười ngu ngơ, gãi đầu, nhìn giống như một người thành thật chất phác: "Đại ca khách khí rồi, muốn chúng ta giúp huynh làm gì?"
Người phía dưới mừng rỡ: "Thật tốt quá, tuổi còn trẻ khí lực đã lớn như vậy, ngày sau các ngươi nhất định sẽ trở thành hai hảo hán oai hùng!"
Người nọ lập tức đồng ý, đi qua chào hỏi đồng bạn, mấy người lại nhảy vào trong mương, rất nhanh trước tiên dựng đầu xe, đưa tay nắm phía trước lên, thuận tiện cho bọn Thiết Trụ nắm chặt.
Xem xong xe, hắn lại đánh giá con bò kia.
Đối phương lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Lại rơi thêm chút đồ vật cho một ít vật chất ủng hộ.
Sáng sớm hôm sau.
"Kết quả nơi này rất tà môn, hoang vu vô cùng, đợi nửa ngày cũng không thấy một cọng lông gà, ngay cả bò trong mương cũng sắp ngất, rốt cuộc mới trông mong được hai vị thần tiên sống các ngươi!"
"Phù, đa tạ hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi đã giúp đỡ rất nhiều. Thời đại này tích lũy chút sức lực cũng không dễ dàng gì, các ngươi cầm số tiền này đi coi như tạ lễ, đừng chê ta đây cho ít nhé!"
Thuận lợi khiêng xe xong, sĩ khí mấy người tăng lên rất nhiều, rất nhanh lại nâng hai chân trước của bò lên, nhấc lên vách mương, hai người Tảo Nhi ngồi xổm người xuống, thuận lợi túm lấy móng trước của con bò.
Nhãn lực của Thiết Trụ tốt, tập trung nhìn vào, quả thật có ba người đứng ở bên đường, hoặc ngồi xổm hoặc đứng, nhìn cách ăn mặc không giống như là người trong thôn, cũng không phú quý, hẳn là tiểu thương hoặc là người làm công trong huyện thành.
Bọn Lưu Nhị Sơn đưa hai người Tảo Nhi xuống núi, lần này vòng càng xa, sau khi rời khỏi vừa vặn là con đường nhỏ đi huyện thành.
Hai nhóm người trên dưới đều dốc hết sức lực, vừa nhấc vừa kéo, mặt đỏ lên, cuối cùng cũng kéo được bò từ trong mương ra!
Sau khi đi lên, mấy người lại ngã xuống đất bên cạnh con bò nằm một hồi lâu, chỉ nhìn bộ dạng thở hồng hộc kia, nhất thời đều không phân rõ ai mới là bò.
Rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nam nhân vừa tới bắt chuyện với hai người bọn họ mở miệng:
Đi thêm một lúc, vẫn còn cách huyện thành một đoạn, Tảo Nhi bỗng nhiên dừng bước, nheo mắt kéo tay áo Thiết Trụ: "Ngươi mau nhìn xem, phía trước có phải có mấy người đang đứng hay không?"
Trước khi xuất phát, Tảo Nhi cũng nghĩ đến chuyện đồ ăn sẽ gây chú ý, sớm đã bảo Thiết Trụ cột đồ vào trong quần áo giấu kỹ.
Ngẫm lại mấy ngày trước, khi bọn họ còn chưa gặp được Phương Tiên Nhi, đừng nói nâng xe, ngay cả lột vỏ cây cũng có thể phí hêt sức.
Chỉ có điều nàng ấy lại bôi đen mặt một chút, ngược lại là một bộ dáng có vẻ dân chạy nạn rất tiêu chuẩn.
"Ai, đừng nói nữa, chúng ta vừa mới rẽ xe bò ngã vào trong mương, ngã gần c.h.ế.t không nói, bò và xe cũng vớt không lên được, vẫn đứng ở đây chính là muốn chờ mấy người giúp đỡ đây!"
"Vậy à, vậy các ngươi cũng không dễ dàng gì." Nam nhân tin là thật, lộ ra biểu cảm đồng tình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có nhét mấy miếng bánh bích quy cất ở trong n.g.ự.c ở chỗ dễ dàng lấy được.
Tảo Nhi nghĩ nghĩ, đẩy bàn tay cầm tiền của nam nhân trở về, chỉ mở miệng, không cần cổ họng phát ra tiếng, nói thầm:
Mấy ngày gần đây mấy người Tảo Nhi thu hoạch cũng không tính nhiều, đồ vật đến dâng lên cũng chỉ là tốp năm tốp ba đồ vật, giá trị năng lượng tăng lên cũng không khả quan.
Tối hôm qua không thấy bóng dáng của nó, Thịnh Quân còn tưởng rằng nó sẽ không tới nữa, không ngờ thằng nhóc này lại rất thông minh, chọn thời gian này lặng lẽ tới đây dọn đồ.
Tảo Nhi nhe răng cười, cũng là đối phương gặp may, gặp phải lúc khí lực các nàng đã khôi phục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.