Mang Theo Máy Bán Hàng Tự Động Xuyên Về Cổ Đại
Viên Nguyệt Dữu Tử
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 444: Ngoại truyện 5
[Tín ngưỡng lực không nhất thiết đến từ việc được mọi người tôn thờ như một vị thần. Chỉ cần cô và năng lực của cô có sức ảnh hưởng lớn trong lòng họ, chúng ta sẽ thu thập được tín ngưỡng lực.]
Chương 444: Ngoại truyện 5
“Đợi đã, đây là Tảo Nhi phải không?” Thịnh Quân nhận ra bà ấy.
“Ông chủ, cho tôi một cái bánh bao!”
Hệ thống nhanh chóng phủ định.
“Nói đến đây, tôi vẫn chưa biết mình phải làm gì nữa!”
Thịnh Quân ngạc nhiên: “Hệ thống, Tảo Nhi có thể nhìn thấy tôi sao?”
Hình ảnh nhanh chóng biến mất rồi lại bắt đầu chiếu từng khung hình về những người bạn quen thuộc khác của Thịnh Quân.
Đây đúng là một thế giới tuyệt vời.
“Được rồi hệ thống, kết thúc livestream đi.” Thịnh Quân nói với vẻ tiếc nuối.
Trước khi cô rời đi, nó đã tràn đầy hy vọng và sức sống, sau khi cô rời đi, nó vẫn không hề mất đi sức sống mãnh liệt đó.
Bà cụ mỉm cười trìu mến, không cần suy nghĩ mà mở miệng, kiên nhẫn kể lại câu chuyện đã được kể vô số lần: “Lúc đó chúng ta đang chạy nạn vào núi, trong đêm tuyệt vọng nhất, chúng ta bỗng nghe thấy tiếng sấm vang rền từ bên ngoài, ta cầm rìu và đuốc đi ra xem…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
“Bà ngoại, bà ngoại, bà kể lại cho cháu nghe chuyện lần đầu tiên bà gặp Phương Tiên Nhi đi!” Một cô bé ngồi bên bàn làm nũng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những năm qua chắc bà ấy sống rất tốt, tâm trạng khá tốt, thật tuyệt!
Hình ảnh lại chuyển, trên màn hình xuất hiện một gia đình đang quây quần bên bàn tròn ăn cơm một cách náo nhiệt, ngồi ở vị trí chính là một bà cụ vẫn còn minh mẫn.
…
Đột nhiên hình ảnh tối đi rồi hiện lên con phố của một thị trấn nhỏ nào đó, những ngôi nhà cao bốn, năm tầng mọc lên san sát bên đường, kiểu dáng kiến trúc của ngôi nhà vừa cổ kính vừa kinh điển.
Thịnh Quân nghe hiểu, gật đầu: “Vậy chúng ta phải đặt máy bán hàng tự động khắp nơi để thu thập tín ngưỡng lực sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thu Nương, Tây Nương và Hà Hoa... đều tỏa sáng ở những lĩnh vực khác nhau.
Bắt đầu xuyên không, cơ thể của Thịnh Quân dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất khỏi thế giới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngay cả Tảo Nhi cũng đã đến tuổi có con cháu vây quanh, bà ấy đã trở thành một bà cụ khỏe mạnh.
Các quán ăn bên đường nhiệt tình mời khách, mọi người bước đi vội vã nhưng trên môi đều nở nụ cười hạnh phúc.
Cách ăn mặc của người đi đường không khác mấy so với thời hiện đại, không hiểu sao, trang phục phổ biến nhất vẫn là áo sơ mi trắng và quần jean xanh.
Đại Ngưu và Thúy Thúy dành cả đời ở trong quân đội để bảo vệ đất nước, thậm chí con cháu của họ cũng trở thành quân tình nguyện.
[Vì vậy, để sống tốt hơn, chúng ta phải xuyên qua thời gian và không gian, sử dụng khả năng của cô để thu thập tín ngưỡng lực mới!]
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đột nhiên Tảo Nhi ngừng nói, như có linh cảm nhìn về phía này, ngập ngừng một lúc rồi lẩm bẩm: “Phương Tiên Nhi... Chúng ta ở đây đều ổn, ta hy vọng ngài cũng luôn thuận lợi.”
Sau một đời nghỉ ngơi dưỡng sức, với tư cách là thần của máy bán hàng tự động mới ra đời, đã đến lúc cô phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ của mình.
[Khụ khụ, là như thế này, những sự tồn tại như chúng ta, sống cũng không phải hoàn toàn không mất gì, chúng ta cần tiêu thụ một thứ gọi là tín ngưỡng lực. Mặc dù hiện tại cô có nhiều tín ngưỡng lực nhưng theo thời gian, số người tin tưởng cô sẽ ít đi, đây là quy luật tự nhiên của thế giới.]
Bà cụ ngồi thẳng lưng, khí chất nổi bật, Thịnh Quân chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra bà cụ. Mái tóc trắng xen lẫn vài sợi đen, dù đã trải qua bao thăng trầm của cuộc sống thì vẫn không thể làm lu mờ vẻ đẹp của bà cụ.
Mắt Thịnh Quân sáng lên: “Thú vị đấy, tôi nghĩ ra vài ý tưởng hay ho rồi, chúng ta đi luôn thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nhớ ra đó chính là bộ quần áo mà cô mặc khi gặp mọi người lần cuối, không ngờ nó lại được yêu thích đến vậy!
Dường như cả đời Thiết Trụ chưa từng rời khỏi biên cương, bây giờ ông đã già nhưng vẫn khỏe mạnh, thậm chí ông còn có thể cõng cháu gái trên lưng, dạy cô bé bài hát ‘Cát Tường Tam Bảo’.
Mọi thứ ở nước Phương đều bình thường, mọi người vẫn ổn và có cuộc sống riêng của mình, cô hoàn toàn yên tâm rồi.
Thịnh Quân nhớ lại thì bỗng bật cười.
Vị thần của máy bán hàng tự động mới ra đời chính thức bắt đầu cuộc hành trình kỳ lạ của mình ở những thế giới khác.
“Sữa đậu nành, sữa đậu nành, sữa đậu nành nóng đây!”
[Được, nếu cô đã quyết định thì tôi sẽ bắt đầu dịch chuyển đây!]
[Đúng vậy! Nhưng đó không phải là máy bán hàng tự động bình thường, cô còn có thể tự cài đặt. Ví dụ, nếu chúng ta đến Minh giới thì cô có thể bán hương hỏa, nếu chúng ta đến Tu Chân giới thì có thể bán thiên tài địa bảo...]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.