Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 164: Thành phố sương mù (2)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Thành phố sương mù (2)


Chương 164: Thành phố sương mù (2)

"Sợ? ngươi nghĩ bọn ta là người lương thiện chắc?"

Anthony chưa đi được bao xa đã bị chặn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng nhiên, một giọng nói có chút rụt rè vang lên từ cuối ngõ.

Anthony vẫn lãnh đạm đáp.

Bartender định lên tiếng nhắc nhở, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

"Tiểu đệ đệ, có ngươi ở đây đúng là may mắn! Lần này đặt cái gì?"

Tên số 2 nhặt điện thoại lên, nhíu mày:

Anthony cảnh giác nhìn đám người trước mặt, khóe mắt giật giật.

Bang! Bang!

Anthony cười nhạt: "Cường ca, ta chỉ đến mua hàng thôi. Vừa rồi ngài đã đồng ý rồi."

"Còn làm sao nữa? Dám báo cảnh sát thì phải chịu phạt chứ sao! Mang thằng nhãi này đánh gẫy chân rồi ném một góc, còn thằng nhóc kia thì đem đến khách sạn, để chúng ta 'chăm sóc' chúng nó thật tốt!"

"Mẹ nó! Dám làm thương huynh đệ chúng ta?!"

Theo lẽ thường, nếu là người khác vào tìm Cường ca mua hàng, e rằng sẽ bị đày đọa đến nửa ngày, sau đó thất bại quay về.

Nhanh gọn, không thừa động tác.

Anthony ném mảnh chai còn dính máu xuống, bàn tay chậm rãi đưa vào trong ba lô, giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút tiếc nuối: (đọc tại Qidian-VP.com)

---

Bartender nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt có chút phức tạp.

Hắn nhếch mép cười đầy ác ý, giơ gậy lên cao, nhắm thẳng về phía cái chân của Jemis định đập xuống.

Ngay khi bầu không khí sắp bùng nổ, xúc xắc lăn xong, kết quả hiện ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chưa đầy ba giây đã b·ị b·ắt lại!

Ba tên nhìn nhau cười cợt, ánh mắt dần trở nên âm u hơn.

Hai tiếng s·ú·n·g vang lên trong ngõ hẻm chật hẹp.

"Được lắm, Tiểu đệ đệ! Vận khí không tồi đâu!"

Dù muốn làm anh hùng, nhưng bản năng sinh tồn vẫn quan trọng hơn.

Bọn họ chỉ là lưu manh vặt, cùng lắm chỉ đánh lộn, c·ướp b·óc, chưa từng g·iết người. Nhưng trước mặt bọn họ lúc này…

BỐP!

Cường ca khựng lại một chút, nhớ ra lời mình vừa hứa, bèn ra lệnh cho đàn em đi lấy hàng. Nhưng thắng tiền làm tâm trạng hắn hưng phấn, lại cao hứng đặt cược tiếp.

Tên côn đồ vừa giơ gậy lên đã đứng sững như trời trồng.

Phanh!

Đàn em nhanh chóng mang theo một chiếc túi lớn quay về. Cường ca tâm tình vui vẻ, phất tay ném túi đồ cho Anthony, hào phóng nói:

Anthony cũng không chịu yếu thế, tay chầm chậm mò vào trong áo khoác, nơi đó giấu một cái búa nhỏ chuyên dụng.

"Đặt ô lớn đi."

CMN, mới ngày đầu tiên đã đụng phải đám GAY LỌ.

Xúc xắc mở ra—

Cường ca xoay phắt lại, nhìn chằm chằm vào bàn cược, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ồ? Tiểu đệ đệ nóng tính đấy."

Một dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống từ đỉnh đầu hắn, hòa vào mảnh vỡ của chai rượu trên nền đất.

Hắn lắp bắp cầu xin:

Muốn ra đến đường lớn phải băng qua hai con hẻm nhỏ, tối tăm và vắng vẻ.

Thấy Anthony nhìn mình, Jemis như sực tỉnh, vội vàng cố lết đến điện thoại trên đất, run run bấm số báo cảnh sát.

Trong giây lát, ánh mắt hắn nhìn Anthony sáng bừng lên, đầy phấn khích:

Nhổ cỏ tận gốc, không bao giờ để lại hậu họa.

"Mẹ nó! Già rồi mà cũng dám đến đây làm anh hùng?"

Một bóng người trung niên khoảng tầm 40,50 tuổi cầm điện thoại giơ lên, màn hình sáng rực trong bóng tối, giọng nói run run nhưng vẫn cố gắng kiên định.

Mới đặt một ván đã bị lật kèo, từ thắng quay về thua.

"Mẹ nó!"

Ba tên lưu manh nghe vậy, cười ha ha đầy chế giễu.

Thừa dịp chờ đàn em đi lấy hàng, hắn cứ thế để Anthony chỉ đường, lần lượt đánh thêm vài ván. Không ngờ vận khí của tiểu tử này này cứ như thần tài, giúp hắn thắng liên tục!

hắn đang run rẩy, ánh mắt hoảng loạn đến cực độ.

"Tiểu đệ đệ… tha cho ta đi! Chúng ta chỉ c·ướp chút tiền, chưa từng làm chuyện gì quá đáng…"

Cường ca trợn mắt, bật cười sảng khoái:

Vừa rồi hắn thua suốt cả buổi chiều, không ngờ chỉ một ván này đã thắng trở lại toàn bộ!

"Các ca ca lại thích mấy con mèo nhỏ thích cào người như ngươi đây…"

Trong đầu còn chưa kịp tiêu hóa tình huống, hai gã đàn ông đã lao đến.

"Các người muốn làm gì? Không sợ cảnh sát sao?"

Hắn chỉ có thể thở dài một hơi, lắc đầu tiếc nuối.

Bartender thấy hắn quay lại, không khỏi giật mình:

Dưới chân hắn giẫm phải một vỏ chai bia lăn lộc cộc trên mặt đất, tạo ra âm thanh chói tai.

Quán bar nằm ở vị trí khá hẻo lánh.

Anthony đứng bên cạnh, giọng điệu nhàn nhạt nhưng phóng ra đầy uy áp:

Tên côn đồ số 1 chửi tục, nhấc chân đạp mạnh lên người Jemis.

"Bốn, năm, sáu, lớn!"

Nói xong, hắn khoác balo rời khỏi quán bar.

Jemis sững sờ.

"Bên trong có thêm vài bộ linh kiện, coi như tặng ngươi."

Đáng tiếc, dáng người mập mạp chạy làm sao thoát được hai tên côn đồ cao to vạm vỡ?

Tên còn lại – gã vừa bị đập vỡ đầu – run lẩy bẩy, nhìn chằm chằm vào khẩu s·ú·n·g trong tay Anthony, mặt mũi trắng bệch.

Nghe vậy, Jemis run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Một tiếng kinh hô vang lên—

Thay vào đó, là âm thanh của thuỷ tinh vỡ.

Một tiểu bạch kiểm ngây thơ như vậy, sao có thể an toàn rời khỏi nơi hang hùm hố sói này?

Anthony chậm rãi buông s·ú·n·g, ánh mắt lạnh như băng.

Anthony mỉm cười nhẹ: "Cảm ơn đã chỉ đường."

Ba tên lưu manh đồng loạt quay đầu.

"Giỏi thật, nhanh như vậy đã ra rồi?"

Ba tên đàn ông đứng chắn ở đầu hẻm, ánh mắt đục ngầu đầy ý đồ xấu xa.

Chỉ trong thời gian ngắn, số tiền thua trận ban nãy đã hoàn toàn gỡ lại.

Ba tên nhìn nhau, sau đó phá lên cười.

"Các vị đại ca, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên tiến thêm bước nào."

Anthony nhận lấy, nhét vào balo, rồi không chần chừ rời đi theo lối cũ, trở lại quán bar ban đầu.

Lại thắng!

Hắn đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên…

Hai tên đàn ông còn chưa kịp chạm vào áo Anthony đã đổ gục xuống đất, máu lan thành vệt dài.

Ở nơi này, phá hỏng "hứng thú" của khách hàng chính là tự tìm đường c·hết.

Một viên đ·ạ·n xuyên qua hộp sọ.

Đại ca tâm trạng tốt, làm gì cũng dễ nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có tiếng hét thảm nào vang lên.

---

Tên số 3 cười khẩy, ánh mắt đầy tà khí:

"Tiểu muội muội, lần này đặt cái gì?" Cường ca dần nghiện, vừa hỏi vừa nắm chặt tiền cược, chờ câu trả lời của Anthony.

Chuyện này... sao lại không giống trong TV?!

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan.

"Không có hứng thú. Lăn đi."

"Mẹ nó! Quả nhiên là báo!"

"G·i·ế·t, g·iết người… g·iết người rồi!"

"Ta mà tàn nhẫn lên, chính mình cũng sợ."

Chạy!

"Đã bảo đừng chọc ta, giờ thì c·hết chắc rồi."

Kính cận b·ị đ·ánh bay, quần áo xộc xệch, tay chân bị trói chặt, cả người bị ném xuống nền đất bẩn thỉu.

Tất nhiên mấy việc như này hắn làm cũng đã quen tay rồi.

Sau lưng Anthony, có ít nhất ba tên đàn ông đang lặng lẽ bám theo.

Chúng nhìn nhau, lập tức chia nhau hành động. Một tên giữ chặt Anthony, hai tên còn lại thì lao thẳng về phía trung niên nam nhân kia.

"Tiểu đệ đệ, vội đi đâu thế?"

"Các ngươi bốn tên, ta đã báo cảnh sát!"

"Phải không? Vậy ca đây muốn xem thử đệ đệ tàn nhẫn lên là thế nào!"

Xoay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đang bị trói dưới đất.

Một tên trong bọn nhếch mép cười đểu: "Ở đây có trò vui lắm, có muốn chơi cùng các ca ca không?"

Anthony không thèm nhìn bọn hắn, chỉ lạnh nhạt đáp:

"Đại ca, giờ làm sao?"

Không khí trong hẻm nhỏ im bặt trong một giây.

Tiếc là vận khí hắn không khá hơn là bao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai tên còn lại trợn tròn mắt, quát lên giận dữ, vung gậy sắt lao về phía Anthony.

Tên số 3 dần dần đến gần, trong miệng còn phát ra tiếng cười đầy biến thái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 164: Thành phố sương mù (2)