Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Tàu biển cuồng loạn (18)
“Thúc thúc, v·ết t·hương của ngươi còn ổn chứ?” Emma quan tâm hỏi.
Khi màn hình sáng lại thì cảnh thay đồ đã hoàn tất.
Amery gật đầu, ánh mắt loé lên một chút vẻ mỏi mệt, “Đúng vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.”
Phía trước là một thùng container cao hơn ba lớp, vị trí gần nhất để họ có thể tiến lên tầng cao hơn. Nhưng khoảng cách giữa các thùng lên đến bốn mét, chiếc thang ngắn ngủi hoàn toàn không thể chạm tới độ cao đó.
Trời mưa to như chút nước, càng ngày rơi xuống càng lớn.
“Đây là tài nguyên điểm,” Amery giải thích, bước vào thùng container. “Mỗi vòng trò chơi đều thiết kế vài điểm tài nguyên chờ người chơi phát hiện.”
[[ Ta nguyện lấy hai mươi năm tuổi thọ của người yêu cũ để xim cho cả ba người an toàn. ]]
“Vậy chắc mỗi người được nhắc nhở khác nhau,” Amery kết luận, tiếp tục tìm kiếm bên trong.
[[ A… c·h·ó má hệ thống không cho xem xem! ]]
“Chú ý một chút, ta muốn mở cửa đối diện thùng container,” Amery cất giọng, ánh mắt tập trung vào mục tiêu phía trước.
“Sao ngươi biết?” Emma tò mò hỏi.
[[ Sao ta cảm giác cái mũi cứ chua chua. ]]
Rống!
Không có âm thanh hay động tĩnh gì phát ra từ bên trong.
Emma cầm chiếc đèn pin soi đường phía trước, ánh sáng mờ nhạt rọi lên những thùng container đã hoen gỉ. Đôi mắt nàng chú ý đến những lỗ thủng rải rác trên bề mặt container. Ban đầu những lỗ thủng ấy chỉ nhỏ như ngón út nhưng giờ đây đã mở rộng đủ để một bàn tay chui qua.
Emma ngẩng cao đầu, mỉm cười đầy tự hào rồi nhướng mày với Amery, “Xem đi, vận may của ta vẫn còn tốt.”
Amery nhanh chóng lùi lại, trở về vị trí ban đầu trên thùng container, thu hồi cây thang. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn đàn tang thi như những con cá mòi đồng loạt rơi xuống sàn tàu bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Amery giơ thương, ra hiệu cho Emma, “Mở rộng thêm chút nữa.”
[[ Lầu trên hơi ác nha, ta nguyện lấy năm mươi năm tuổi thọ của người yêu cũ. ]]
[[ Ai vừa nãy nói Amery sẽ không cứu chủ bá đâu ra đây. ]]
Emma gật đầu, ngáp một cái. Nàng gối đầu lên ba lô, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, tạm gác lại mọi lo lắng để chờ ngày mai.
Hiện tại là ngày thứ 25 trên biển, khoảng 4 giờ chiều. Cả hai mất ba giờ để trèo lên đây. Bên ngoài cơn mưa đã dần dịu suống, nhưng quần áo cả ba đều đã ướt sũng.
“Ngươi định thông qua những cánh cửa này để làm điểm tựa leo lên cao hơn?” Emma hỏi, ánh mắt có chút kinh ngạc.
“Thúc thúc, vận may của ngài khi mở thứ gì đó trước giờ không tốt lắm. Ngài không muốn bái trời đất trước khi mở cửa à?” Emma chân thành đề nghị.
“A, được rồi. Có gì cần thì gọi ta dậy nhé.”
“Nó bảo ta rằng: nhiều khi con người còn nguy hiểm hơn cả trò chơi, mong người chơi cẩn thận sống sót,” Emma nhớ lại.
Cơn mưa không ngớt, từng hạt mưa như đang nhảy múa, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bầu trời xám xịt. Bốn phía xung quanh, mặt đất đã biến thành những vũng nước lớn hoà quyện lấy huyết cùng mủ dịch làm tăng thêm vẻ u ám cùng lạnh lẽo cho khung cảnh.
Amery trải một lớp áo xuống sàn, nhẹ nhàng đặt Anthony lên. Thương tích của Anthony giờ chỉ còn lại những vết bầm tím, cùng vài vết xước nhẹ.
Emma khẽ rùng mình, lẩm bẩm, “Tang thi bây giờ... sức lực càng ngày càng mạnh hơn.”
Amery quay lại nhìn nàng, vẻ khó hiểu, “Ban đầu trò chơi không nói với ngươi sao?”
Dữa trưa.
Emma gật đầu, chậm rãi kéo cửa mở hoàn toàn. Khi ánh sáng chiếu vào bên trong, cả hai người cùng nhìn rõ thứ chứa trong thùng.
[[ Chúng ta có thể trả phí để xem. ]]
Hai người vượt qua vô số trắc trở, cuối cùng cũng leo được lên thùng container cao nhất.
Những chiếc rương không chiếm hết không gian thùng container, chỉ chiếm khoảng hai phần ba diện tích bên trong.
Amery xua tay, giọng không mấy để ý, “Không sao cả, tí ta tự băng bó là được. Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Amery ngồi tựa lưng vào vách container, mệt mỏi thở hổn hển. Emma thì cẩn thận đặt Anthony nằm xuống, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh. Tiếng gào rú xa xa của đám tang thi dường như bị át đi bởi âm thanh của cơn mưa nhưng vẫn còn đó.
Emma mở một chiếc rương, lôi ra vài bộ quần áo sạch sẽ. Nàng ném cho Amery hai bộ rồi dùng một chiếc rương lớn che chắn lại thành hai phòng riêng biệt.
Một vài con cố gắng bám vào cạnh các thùng container bên cạnh, nhưng chưa kịp leo lên đã bị Amery không do dự dùng chân đá thẳng xuống.
Tiếng gầm rú đột ngột vang lên từ phía sau, làm nàng giật mình quay lại. Tang thi từ bên dưới trèo lên nhưng ngay sau đó hai tiếng s·ú·n·g vang lên chấm dứt mọi nguy hiểm.
Emma thấy mình bị khinh bị thì có một chút ngại ngùng, hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. Quay sang Amery, nàng khẽ cười gượng, “Thúc thúc, ngài sẽ bảo vệ ta, đúng không?”
“Không có,” Emma lắc đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
[[ A, sao lại không cho xem tiếp! ]]
Khi tất cả tang thi đã tràn hết ra ngoài, hắn và Emma nhanh chóng đặt cây thang trở lại, tạo lối đi qua thùng container phía đối diện.
Emma tùy ý mở một chiếc rương, bên trong chứa đầy đồ hộp thực phẩm. Không chỉ có thực phẩm, các rương khác còn chứa nước uống, quần áo, dược phẩm, đèn cồn, và thậm chí cả v·ũ k·hí.
Nước mưa rơi tí tách xuống mặt thùng container, từng giọt hòa vào nhau tạo thành âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Trên bề mặt kim loại, những vệt nước loang lổ chảy dài xuống, tụ lại thành những bãi nhỏ xung quanh.
Nói rồi, hắn kéo cây thang lại gần, đặt nó vào thùng hàng đối diện.
Amery thoáng nhìn nàng, rồi quay lại dựng cây thang lên, “Mặc kệ cái đó, trước tiên tìm cách leo lên đã.”
Emma đứng dưới nhìn lên, ánh mắt lộ rõ sự bất lực. “Hiện tại làm sao bây giờ?” nàng hỏi, giọng có chút gấp gáp.
“Ngươi đứng đó thất thần làm gì?” Amery cất giọng trách, khẩu s·ú·n·g vẫn còn b·ốc k·hói trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
[[ Hệ thống đáng c·hết, không cho xem cảnh này, cần phải tố cáo! ]]
Bên trong không phải là tang thi hay nguy hiểm gì, mà là những chiếc rương được chất chồng gọn gàng, như đang chờ đợi bọn họ mở ra.
“Thế nó nói gì với ngươi?”
“Chờ một chút!” Emma vội vàng gọi hắn lại.
Rầm, rầm, rầm.
“Được rồi,” Amery đáp, vừa định cởi áo thì...
Khóa vừa mở ra, một đàn tang thi từ bên trong lao thẳng về phía hắn như thác lũ.
Màn hình phát sóng đột ngột tối đen.
Hắn ra hiệu cho Emma, cả hai bắt đầu tiến hành kế hoạch mà mở ra từng thùng đựng hàng.
“Phải tìm cách lên cao hơn nữa,” Amery đáp, ánh mắt không rời khỏi những thùng container phía trên. “Ở đây quá nguy hiểm. Nếu không đủ cao thì chúng ta sẽ không an toàn.”
“A?” Emma sửng sốt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Amery đã dẫm lên cây thang, nhanh chóng tiến tới cửa thùng container.
“Cả thùng đựng hàng đều là thế này sao?” Emma sửng sốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thúc thúc, ngươi là con trai nên thay giúp Anthony bộ đồ khác đi, không thì sẽ cảm lạnh.”
“Sao vậy?” Amery quay đầu, ánh mắt có chút khó hiểu.
Emma mang theo cây thang, đóng cửa thùng container lại tạo không gian an toàn.
Amery thở dài, “Ta sẽ phối hợp với ngươi.”
Emma cảm thấy bản thân không nên nhiều lời nữa, đành chấp nhận số phận. Nàng đặt cây thang sang một bên, cẩn thận mở một khe hở nhỏ trên cửa thùng container.
Dưới cơn mưa nặng hạt, cả ba người chỉ còn biết nương tựa vào sự che giấu của thiên nhiên để tồn tại. Tiếng mưa rơi át đi mọi âm thanh, làm tan biến mùi máu trên người của Anthony cùng Amery.
Emma đứng bên cạnh, nhìn Amery không ngừng điều chỉnh cửa thùng container, dần dần hiểu được ý đồ của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 21: Tàu biển cuồng loạn (18)
Tàu hàng chất cao những thùng container như một ngọn núi nhân tạo. Nhưng không giống như mong đợi, chúng không được sắp xếp theo một quy tắc nào cả thậm chí có nhiều nơi chồng chéo không tạo được điểm tựa để trèo lên.
Amery thoáng dừng lại, ngạc nhiên nhìn nàng. Rồi như hiểu ra, ánh mắt hắn có chút ghét bỏ, lùi một bước về phía sau, “Vậy ngươi tới mở.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.