Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230: Vạn vật sống lại (11)
Nhìn khắp bốn phía, lác đác vài cảnh sát hoàn toàn không kiểm soát nổi tình hình.
Vài giây sau, từ kích cỡ hạt mè, mầm cây đã mọc cao đến hơn một centimet.
Bốn phía, mọi người rốt cuộc cũng phát hiện có n·gười c·hết, hét lên thảm thiết rồi cuống cuồng chạy trốn.
---
Giai đoạn đầu không có một chút cảnh giác, mãi đến mười ngày sau, trò chơi đột ngột gia tăng một đợt khó khăn.
Lúc này nhân tâm hoảng loạn, nguyên bản còn gọi nhau là “huynh đệ tốt” thì nay cũng bắt đầu trở mặt t·ranh c·hấp.
Người đàn ông cầm dao vì căng thẳng mà chân mềm nhũn, lảo đảo ngã xuống đất. Ngay khi da thịt tiếp xúc với lớp rêu, một loại tế căn màu đen lập tức từ trong rêu cuốn lấy tay chân hắn.
“Amery thúc thúc, chúng ta đi xuống xem thử.”
Hai giây sau, cả người hắn đã bị rêu xanh nuốt chửng, chỉ để lại một khối rêu nhô lên, mơ hồ phác họa hình người.
Amery nhìn hắn với đôi mắt đã sắp không mở ra nổi, khóe môi khẽ giật giật.
---
“Ta, ta sẽ không nôn...” Anthony vội vàng xua tay, rồi nhìn ra ngoài cửa xe trên mặt đường phía trước, hai khối rêu xanh hình người nằm chắn ngang.
Từng giọt máu đặc sệt rơi xuống mặt đất, không một tiếng động ngấm dần vào tầng rêu xanh bên dưới.
Anthony liếc mắt qua cửa sổ, thấy một đám người quấn khăn kín mít, trong tay cầm theo v·ũ k·hí, vượt tường tiến vào sân.
Ngay khoảnh khắc ấy, lớp rêu vốn bất động bắt đầu khẽ co rút, như thể có thứ gì đó sống sâu bên trong đang chầm chậm vặn vẹo.
Một tiếng hét thất thanh vang vọng khắp phòng, đám người hoảng sợ tán loạn.
“Cảm ơn.” Anthony chỉ vào tấm mặt nạ bảo hộ và khăn lông trên mặt, đắc ý nói, “Ta có chuẩn bị đầy đủ mà.”
Đúng lúc này, lớp rêu dưới chân hắn đột nhiên rung lên dữ dội, khiến hắn đứng không vững, suýt nữa ngã xuống,may mắn được Amery nhanh tay túm cổ áo kéo lại.
“C·ướp? Ngươi có nhìn thấy đám rêu quỷ quái ngoài kia chưa? Ai mẹ nó muốn liều mạng a!”
Ngay sau đó, một t·iếng n·ổ vang vọng.
Phanh!
Rêu xanh không ngừng lay động, biên độ dao động càng lúc càng lớn, mặt đất gồ lên như sống, cả xe cũng bắt đầu lắc lư theo.
Chương 230: Vạn vật sống lại (11)
“Chiếm một cái siêu thị xuống tuyệt đối có lợi!”
Nghe giọng trầm ổn này, hắn liền biết Amery thúc thúc sắp đua xe rồi.
Nói xong, hắn làm gương đi đầu, xuống xe mang theo bao tay dày cộp, tay cầm dao phay, cẩn thận gạt lớp rêu xanh trên "t·hi t·hể".
Biệt thự.
“Lão tử còn phải nói lại lần nữa?” Triệu Vĩ mắt đỏ ngầu, mũi phập phồng, cả người như muốn nổ tung, “Một đám ngu xuẩn, cãi nhau cả ngày, lão tử đầu cũng muốn nổ luôn rồi!”
Mấy người vây quanh trong phòng, t·ranh c·hấp không ngớt.
Amery nhanh tay đóng cửa sổ, chặn lại người đang cố chen vào theo sau, sau đó dứt khoát khởi động xe.
Máu tươi bắn đầy đất, xương sọ văng khắp nơi, mà trong máu thịt be bét kia lại có vô số mầm xanh nhỏ mọc ra.
Chui vào một khối thịt heo, chỉ chốc lát đã mọc ra một mảng rêu mới, khiến Anthony nhớ tới một loại ký sinh thể trong trò chơi nào đó.
Đương nhiên, cũng có không ít người chơi mới.
Anthony vội vàng ngồi ngay ngắn, không chỉ cài chặt dây an toàn mà còn hai tay ôm chặt tay vịn trần xe, một bộ chuẩn bị tử chiến.
Khắp nơi đều là tiếng kêu cứu, những ai chỉ sơ ý dẫm trúng rêu xanh liền lập tức bị kéo xuống bên dưới, không kịp kêu lên tiếng nào.
Tên đâm người sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và mờ mịt, tay cầm con dao run lẩy bẩy, máu đỏ tươi theo lưỡi dao chảy xuống tí tách.
“Chiếm siêu thị? Ngươi đầu óc hỏng rồi à? Chúng ta có bao nhiêu người? Chẳng khác gì làm bia sống. Tốt nhất vẫn là tìm mấy hộ gia đình đơn lẻ hoặc người đi lạc, c·ướp một chút cho nhanh.”
“Cẩn thận một chút.”
"Còn qua nữa là ta liều mạng với ngươi đấy! Thật tưởng lão tử không biết đánh người chắc?"
Amery bất đắc dĩ đưa tay, che lên khuôn mặt đang cười đến gian xảo kia, ánh mắt sâu xa mà lạnh nhạt.
Thoạt nhìn như bị chôn lâu ngày dưới đất, cơ thể mục rữa khô cằn. Rêu xanh bám khắp tay chân, như thể coi xác c·hết là đất ấm để sinh trưởng.
Không xa, mấy người đã bắt đầu đánh nhau.
Anthony trơ mắt nhìn một màn đó, trợn tròn mắt:
Triệu Vĩ chính là một trong số đó.
Anthony cẩn thận quan sát một vòng, từ ngực áo rút ra một tấm thẻ tên.
Lời này vừa dứt, cả đám quả nhiên im miệng, đồng loạt quay đầu nhìn hắn: “Triệu Vĩ, vậy ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì?”
“Đừng có nôn trên xe ta.” Amery liếc hắn một cái, mặt không biểu cảm nói.
"Ngươi làm gì đó? Đừng có c·ướp!"
Vì tìm vật tư, bọn họ đã mất đi mấy huynh đệ.
Kỹ thuật lái xe của Amery thật sự là siêu cấp, không đi làm tay đua F1 thì đúng là lãng phí thiên phú.
“Cứu mạng! Cứu mạng!”
Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, Anthony lập tức quay người chui tọt vào trong xe.
Còn đang suy nghĩ miên man thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ “cốc cốc”.
“A ——!”
Trước đó gã đi theo một tên “đại ca” trong trò chơi ăn uống chơi bời, tìm hoan mua vui, tưởng rằng sinh tồn trong một tòa thành thị 30 ngày là chuyện dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không có bất kỳ chuẩn bị nào.
“Im hết cho lão tử!” Triệu Vĩ gầm lên, “Cãi nhau cả buổi trời, cái gì cũng chưa giải quyết xong!”
“Lên xe.”
Từng mảng rêu bị cắt ra, từ trong chảy ra chất lỏng màu đen như máu hôi tanh, lộ ra t·hi t·hể khô quắt bên trong.
Có ăn có uống, ngày trôi qua cũng khá an ổn.
Hiện tại đói ăn khát uống, phía trước không tích góp nổi một chút vật tư, có thể nói là nước sôi lửa bỏng.
Bốn phía người người sợ hãi kêu la tán loạn, cảnh sát cực lực ngăn cản đám đông đang điên cuồng chen lấn về phía hiện trường.
Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai. Anthony nằm vật trên ghế, thở hổn hển như cá cạn nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anthony nhắm mắt lại, cảm giác cả thế giới quay cuồng, ngũ tạng lục phủ như muốn đảo lộn, mãi đến khi chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Hai người sau khi tận mắt chứng kiến sự nguy hiểm bên ngoài liền quay về biệt thự. Thời gian kế tiếp, bọn họ gần như không ra ngoài nửa bước.
Triệu Vĩ đầu... thật sự nổ tung.
Thẳng đến khi tảng lớn rêu xanh bắt đầu mấp máy.
Đám thực vật này toàn bộ đều có dấu hiệu dị biến.
Trong trò chơi này, kỳ thật cũng không ít người chơi có kinh nghiệm phong phú. Ngay từ đầu game đã chuẩn bị đầy đủ vật tư, tìm nơi trú ẩn kín đáo, tránh được mưa gió bên ngoài tạm thời không lo ăn uống.
“Các ngươi muốn làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cố nhớ lại tình hình lúc nãy, nhưng xe lại bắt đầu lắc càng lúc càng dữ.
Mọi sự chú ý vẫn dồn vào mấy người đang ẩ·u đ·ả, không ai để ý dưới chân mình đã xảy ra biến hóa quỷ dị.
“Anthony thắt dây an toàn.”
Triệu Vĩ nghe bọn họ cãi nhau mà đầu ong ong, cả người khó chịu vô cùng.
Trong đó một kẻ giấu dao trong tay, đột nhiên đâm thẳng về phía trước mặt người kia... (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho dù đã tách rời khỏi thân thể, nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Đặc biệt là những đám rêu xanh mọc đầy đất kia, rễ ngầm như sâu nhỏ có thể tự do mấp máy bò đi.
Rêu xanh mấp máy càng lúc càng dữ dội, như biển động giữa cơn giông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anthony cười hắc hắc: “Cẩn thận vẫn hơn, sai một ly đi một dặm a.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nãy là cái gì kích thích khiến đám rêu này biến dị như thế?
Anthony đang cúi đầu giải phẫu mấy loại hoa lá mà Amery vừa mang từ bên ngoài về.
Trên t·hi t·hể vẫn còn mặc cảnh phục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.