Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Đội trưởng đội hai - Đại Cường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Đội trưởng đội hai - Đại Cường


" Bình tĩnh bình tĩnh, ta không tới để đánh nhau ! "

" Chúng ta từng gặp qua, nhưng chắc ngươi không nhớ rồi "

" Hồng Ngọc ! Qua đây ! "

" Cố vấn, ngươi không đi theo ? "

" Lão đại "

Nói tóm lại là một ông chú bình thường với đời sống nhếch nhác, nhưng còn có vấn đề rất lớn....

" Chút chuyện nhỏ này còn cần ta theo sát ? Người của ngươi không đáng tin cậy vậy ư ? "

Đại Cường thở dài một hơi, không biết nên giải tỏa cảm xúc đi đâu, chỉ có thể nhắm mắt đi dọn dẹp tàn cuộc, tiến đến gần nơi Sơn Hầu đang nằm liền hỏi.

Đại Cường vội vàng hét lớn:

Hiểu ánh mắt của hắn, Đại Cường đổi sắc mặt, lập tức phủ nhận. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phong Vũ nhíu mày xoay người, hai tay vòng qua nách nhấc nàng đến trước mặt Hồng Ngọc, rồi bắt đầu dặn dò.

" Đội trưởng, ngươi tìm ta ? "

" Đội trưởng, nếu ngươi bước thêm một bước nữa, ta có thể chắc chắn rằng hắn sẽ phải tắt thở..."

Còn chưa kịp báo cho cấp dưới thì Sơn Hầu đã đụng vào họng s·ú·n·g.

" Hở ? "

" Xích Dương, hắn sao rồi "

Thật sự mà nói kể từ khi đến thế giới này vẫn chưa có trận đánh nào đủ đã tay, tinh tinh vừa nãy còn yếu hơn cả con mèo bị g·i·ế·t ở hải cảng.

Chỉ có thế ?

Đại Cường thở phào một hơi, hắn biết rõ Phong Vũ là người thức tỉnh, thật sự đánh nhau thì khả năng cao kẻ nằm xuống là chính mình.

Cuối cùng, như có ẩn ý sâu xa nói:

...

" Ừm ? "

" Tử Hân phải không ? " Hồng Ngọc nở một nụ cười tự cho là thân thiện. " Đi cùng với ta nào, bên văn phòng đằng kua có đủ thông tin của người tị nạn, ta cùng ngươi tìm kiếm một chút là thấy ngay thôi..."

"..." Một mùi khó diễn tả bay đến, Xích Dương im lặng giây lát, cố gắng kiềm chế cảm xúc buộc bản thân phải ở yên tại chỗ.

" Lưu vong ! "

Xác nhận không cần đánh nhau tiếp, Phong Vũ quay sang nói ra chuyện của mình.

Hắn có một mùi hôi rất khó chịu, khiến Phong Vũ phải âm thầm lặng lẽ lùi một bước.

" Ca ca, ta đi trước, rất nhanh sẽ quay lại "

Dưới sức đẩy vô hình thân thể hắn va sụp một phần tháp canh, rồi bay thẳng ra xa, Đại Cường thầm mắng một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn hai người đi xa, Đại Cường kỳ quái gãi đầu.

" Trong số những thành viên đội hai, Hồng Ngọc là một trong số ít người làm việc cực kỳ cẩn trọng "

Còn không phải do ngươi gây ra !!

Im lặng một hồi, Đại Cường chính là người không chịu đựng được, suy nghĩ chút liền nói. " Nếu không...chúng ta đi uống chút gì ? Nghe nói ngươi rất thích những loại rượu nặng đô " (đọc tại Qidian-VP.com)

" Không phải ta, là hắn " Đại Cường nhún vai, chỉ sang Phong Vũ.

Ở dơ một năm không chịu tắm rửa cũng đâu thể khó chịu cỡ này.

Là ngươi sao ?

Phong Vũ quan sát đội trưởng đội hai, tất nhiên lại là một tên không có trong ký ức.

Không có tiếng trả lời, cứ yên tĩnh như vậy.

Ngay sau đó vội vàng ổn định cơ thể, trên lưng bỗng chui ra một đôi cánh màu nâu thẫm, phía dưới đôi cánh trên còn có một đôi cánh khác mỏng như lụa.

Nhìn xem trận đấu nãy giờ, Đại Cường vừa mới háo hức nhảy xuống định trò chuyện liền bị một sức mạnh vô hình thổi bay ngược trở về.

" Ặc "

" Thính giác có vấn đề ? Không nghe thấy ta vừa bảo còn có việc ? "

Đại Cường cũng bất đắc dĩ, trước đó nhận được thông báo làm hắn rất kinh ngạc nên phải tự mình đi tìm phó thủ lĩnh để xác nhận, sau đó mới biết cố vấn Phong Vũ là người thức tỉnh.

Hắn hỏi thủ hạ của Đại Cường.

" Chương Nham, hắn tên là Chương Nham " (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn dung sức bay vỗ cánh lên cao, cuối cùng cũng coi như tránh được lực đẩy kỳ quái đó, nhưng nhìn xuống hắn lại thấy Phong Vũ hướng bàn tay về phía mình.

Đại Cường phiền muộn nghĩ thầm, chỉ có thể khuyên nhủ.

Cmn !

Nghe nói thế, Phong Vũ dù còn cảnh giác, nhưng tạm thời ngừng công kích.

Còn tưởng lại là kẻ địch, thế nên Phong Vũ lập tức hướng lòng bàn tay về phía đối phương:

" Đánh rất hay "

Vù vù...!

Chắc chắn Sơn Hầu đã thu thập thông tin tên tuổi của tất cả người trong trại tập trung rồi, muốn tìm một người là việc vô cùng dễ dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Haiii ~

" Cố vấn cần gì ? " Đại Cường cẩn thận dò hỏi.

Ba ba ba ~

Phong Vũ liếc hắn một cái, vẻ mặt nghi ngờ.

...

Ngã xuống, Sơn Hầu phun ra một ngụm máu kèm theo n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, đầu óc hắn bây giờ đã rất mơ màng, không còn thanh tỉnh.

" Còn một điều nữa, hình như ngươi không quan tâm đến cấp dưới của mình cho lắm ? Tên to con kia bị thương không nhẹ đâu "

Cái mùi quỷ quái gì thế !?

Gần chụt cái lều nhỏ sụp đổ, Sơn Hầu sống hay c·h·ế·t còn chưa rõ, người chạy nạn xung quanh thấy đánh thật nên đã trốn hết.

Giọng lớn bất thường gần như hét lên, nói chuyện với Phong Vũ khiến Hồng Ngọc cảm thấy rất căng thẳng.

Mẹ kiếp !!

Không thấy lão đại bị đánh cho còn nửa cái mạng sao, còn cỡ nàng chắc hẳn một quyền là nằm.

Phong Vũ không nói thêm, trầm mặc suy tư gì đó.

" Hiểu rồi ca ca "

" Đừng, bình tĩnh ! Kích động là ma quỷ "

Phong Vũ hơi gật đầu, lại liếc sang Lý Tử Hân vì sợ người lạ nên đang núp sau lưng mình. " Giúp nàng tìm một người, hắn tên...tên gì ? "

" Người của ngươi ? "Chịu đựng mùi c·h·ế·t tiệt kia, Phong Vũ trầm mặc giây lát cuối cùng hỏi. " Muốn báo thù cho hắn ? Ta không ngại lại đánh thêm một trận "

" Ta là Đại Cường, đội trưởng đội hai, tên mà ngươi vừa xử lý là đội phó của ta "

Sao không ai nhắc nhở ta vị cố vấn này khó chăm sóc đến thế ! Nói chuyện bình thường đều mẹ nó muốn khiến người đối diện mắc ngẹn c·h·ế·t tại chỗ.

" Tên kia nằm rồi, giờ ai là người quản lí chỗ này ? "

Hạ thấp dần độ cao, Đại Cường nhìn dáng vẻ của Phong Vũ là biết đối phương không nhận ra bản thân, liền tự giới thiệu.

" Vậy được, nàng tên Lý Tử Hân, là người của ta " Phong Vũ chỉ vào bé thỏ trắng nhút nhát trước mắt.

...

Kế đó Phong Vũ đi rồi, chỉ để lại Đại Cường ngơ ngác trong gió cùng một đống hỗn độn.

Ý gì ?

Hồng Ngọc nghe vậy bất thình lình cất bước đi đến trước người Lý Tử Hân, người sau thấy một vị đại tỷ tỷ đi tới liền sợ hãi, giấu toàn bộ cơ thể sau lưng Phong Vũ.

Bề ngoài khá lôi thôi, thuộc về loại không giỏi chăm sóc bản thân, quần áo có khá nhiều vết rách, ngũ quan ngay ngắn giống người hiền lành.

Một tiếng vỗ tay không biết vang lên từ đâu, Phong Vũ xoay sang một cái bóng đen từ trên tháp canh gần đó lao xuống vừa tốc độ nhanh khủng khiếp, chắc chỉ cần hai giây là đến trước mặt hắn.

" A — phốc — "

" Ngươi tên là gì ? "

Cười giải thích, có thể nói thái độ của Đại Cường rấp yếu ớt, chủ yếu là do tự hiểu đánh không lại, cũng đâu thể quỳ xuống giảng hòa nên tốt nhất vẫn là tránh xung đột.

Chương 39: Đội trưởng đội hai - Đại Cường

" Tìm một người trong số những kẻ tị nạn "

Xích Dương cùng Hồng Ngọc đang cấp cứu cho Sơn Hầu, nhưng bị lão đại của cấp trên gọi thì nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.

" Chuyện nhỏ " Đại Cường cười đáp, lập tức quay sang một bên khác kêu lớn.

Giải thích thì lâu, nhưng cuộc chiến diễn ra chưa tới hai mươi giây thì Sơn Hầu đã nằm xuống, đến giờ Xích Dương cùng Hồng Ngọc mới phản ứng kịp, vội chạy lên xem xét vết thương của cấp trên.

Ngươi hiếu chiến vậy làm gì ! Nếu đánh thắng được thì ta cũng muốn ra mặt cho thuộc hạ chữ.

" Không cần " Phong Vũ lắc đầu. " Xong việc rồi thì để Hồng Ngọc đưa ngươi về nhà, ta còn có việc "

Thấy Phong Vũ không nhớ, Lý Tử Hân nhanh chóng tiếp lời.

" Lão đại "

Không đáng tin còn dám để nàng mang người của ta đi ? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm ?

" Ta là Hồng Ngọc, thành viên phổ thông thuộc đội hai "

" Mặc dù đó là thủ hạ của ta, nhưng nói gì thì nói cũng do Sơn Hầu ra tay trước, ngươi không đòi lời giải thích thì thôi...chứ sao ta lại muốn báo thù "

" Nhờ ngươi mang nàng đi tìm người, nàng muốn hỏi thăm kẻ tên Chương Nham đó một chút chuyện "

" Không thành vấn đề ! "

Bịch —

Hồng Ngọc khá biết nói chuyện, hai bên chuyện trò dăm ba câu, Lý Tử Hân liền theo đối phương đi, tất nhiên, trước khi đi vẫn phải chào hỏi.

" Không phải, ý của ta không phải thế "

" Đi ra ngoài, sợ cái gì ! "

Là một ánh mắt phán xét, Phong Vũ nhìn chăm chú cho đến khi Đại Cương sắp nổi hết ba trăm hột da gà mới bình thản đáp:

Đại Cường nghẹn lời, lại nghe được Phong Vũ tiếp tục.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Đội trưởng đội hai - Đại Cường