Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Ctrl Anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 371: 371: Sao Cô Đang Nguyền Rủa Tôi Hả
Vũ Linh Đan ngủ một giấc đến tận biệt thự, vừa muốn lấy đồ ăn tối hôm qua mình chưa cho Coco ra.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã nói: “Vậy đã bận rồi thêm một chuyện nữa chắc cũng không sao, trong cặp tôi có một tập tài liệu, cậu lấy về đọc kỹ đi, sau đó làm theo yêu cầu của tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 371: 371: Sao Cô Đang Nguyền Rủa Tôi Hả (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Linh Đan vừa vào nhà đã chuyên tâm chăm sóc Coco, Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sô pha đã sớm bất mãn: "Rót nước cho tôi.
"Không hề.
Cuối cùng, Trương Thiên Thành nói sâu xa: "Trần Đức Bảo à, có phải mấy ngày tôi không ở đây cậu rảnh rỗi quá rồi không?"
Vũ Linh Đan ngồi ở ghế sau, suốt cả đường đi cô không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo hỏi đi đâu.
Trần Đức Bảo lại gật đầu.
Lần này Trương Thiên Thành chưa thông báo với bên tổng công ty đã trở về trước thời gian trong kế hoạch, theo kế hoạch công việc cũng không qua tổng công ty, nhưng nghe nói đã giải quyết được chuyện chi nhánh công ty bên kia rồi nên có theo kế hoạch công việc hay không cũng không phải chuyện gì lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đừng có phí lời nhiều thế" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng may còn đủ để Coco ăn, chưa đến mức làm nó bị đói.
Dọc theo đường đi, Trần Đức Bảo đang len lén quan sát hai người ngồi sau, mấy lần suýt chút nữa đã bị Trương Thiên Thành phát hiện.
Trần Đức Bảo lắm miệng hỏi một câu.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Là việc liên quan đến Thành phố Hải Phòng hả?"
Nhìn có vẻ Trương Thiên Thành tốt tính nhưng thực chất là đang châm chọc.
"
Trần Đức Bảo Sợ hãi thu ánh mắt mình lại, vừa nghe thấy Trương Thiên Thành nói vậy thì anh ấy đã cảm thấy không ổn rôi.
.
Trương Thiên Thành hơi khó chịu ngắt lời Trần Đức Bảo, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đang nhắm hai mắt chìm sâu vào giấc ngủ, ngay lập tức bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.
" (đọc tại Qidian-VP.com)
"
"Từ sáng sớm đến giờ tôi chưa ăn cái gì cả, tự cô cũng phải ngồi máy bay đi xa như vậy, cô không cảm thấy nên làm chút đồ ăn cho người ta trước sao, hay là buổi trưa cố định để chúng ta ăn thức ăn cho c·h·ó?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
