Mất Rồi Xin Đừng Tìm
Ctrl Anh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 557: 557: Chương 559
Giọng nói của Vũ Linh Đan càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng gần như chỉ một mình cô nghe được. (đọc tại Qidian-VP.com)
"
Chương 557: 557: Chương 559
"Ha ha.
Vũ Linh Đan còn chưa nói hết đã thấy Trương Thiên Thành đạp ga, chiếc Maybach lao vút đi trong chớp mắt để lại một vệt khói làm Vũ Linh Đan sặc sụa, cô không kìm được quay về hướng anh phóng đi buông mấy câu chửi thề.
Không ngờ thính giác của Trương Thiên Thành lại tốt cực kỳ, lập tức cho xe dừng lại, hỏi lại lần nữa: "Đáng yêu à?"
"
. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Gì đâu có đâu, anh nghe nhầm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vũ Linh Đan bắt đầu khó chịu, chất vấn: "Này Trương Thiên Thành, mới sáng ngày ra ánh mắng chửi cái gì thế, tôi vừa thấy anh trở lại được như bình thường cũng ổn, xem ra vẫn cứ như tối qua anh lại đáng yêu hơn đấy.
Vũ Linh Đan học theo điệu cười khô khan của Trương Thiên Thành.
Trương Thiên Thành vừa mở miệng đã châm
Trương Thiên Thành chẳng hề nhìn Vũ Linh Đan, chỉ nói: "Đến trưa tôi sẽ đón em đi ăn, em ở công trường hay ở công ty".
"
"
"Em im đi, đồ phụ nữ c·h·ế·t tiệt"
Trương Thiên Thành nghiến răng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
không coi anh là tài xế của tôi nhưng nếu để người ngoài trông thấy thì họ sẽ nghĩ là như thế thật đó.
Chương 326: Lời mời không được phép từ chối
Vũ Linh Đan liếc nhìn Trương Thiên Thành một lúc, thấy đây mới là dáng vẻ bình thường của anh, không khỏi bật cười: "Không phải à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong căn phòng, rõ ràng Lương Học Đông đã trông thấy Trương Thiên Thành nên khi Vũ Linh Đan bước vào cũng bép xép hỏi một câu.
Thoạt tiên, Vũ Linh Đan ngây ra, rồi dừng dựng đáp rằng tình cờ.
Lương Học Đông tươi cười, “Nghe đâu dạo này Trương Thiên Thành cũng không nhàn nhã mấy, vừa thành lập một SHINE xong, không chỉ làm kỹ thuật cơ sở hạ tầng mà còn bắt tay vào quản lý tài sản của Á Đông ở nước ngoài”.
Sau khi lên xe, Vũ Linh Đan thắt dây an toàn, lại không quên chế giễu: "Thế nên đó, ngày mai Tổng giám đốc không cần qua đây đâu, dù tôi
lửa.
"Tôi ở công trường, mà sao anh phải mời tôi đi ăn cơm! "
Khi đến công ty rồi Trương Thiên Thành vẫn xụ mặt như cũ, Vũ Linh Đan nghĩ đến việc Trương Thiên Thành đã cất công đưa mình đến đây, bèn quay người lại nói câu cảm ơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
