Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Bị bắt
Vũ lắc đầu nói.
Y kể.
“Tạm biệt thầy!”
“Có người b·ị b·ắt à?’
Tiếng bên ngoài quát to.
Yến Hoa xoay người đi ra ngoài, khẽ lấy tay bịt mũi xinh, tỏ vẻ nhà giam thật hôi hám, không hợp với ả.
Trong phòng giam đặc biệt, Mộc Trà quỳ ở đó, mặt hướng vào bức tường phòng giam. Bên cạnh nàng, cơm canh đã nguội ngắt, chúng vẫn còn nguyên đó. Đôi mắt Mộc Trà nhắm nghiền lại, nàng chờ đợi thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Bà lão nhìn Vũ, chờ đợi…
“Vâng thưa phu nhân!”
“Vệ Thành bắt người là chuyện thường ngày, vào nhà đi, ngó nghiêng cái gì”
Vũ trấn an Vương Bá Hạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vâng!” Trịnh Vĩnh gật đầu hưởng ứng.
Vương Bá Hạ toàn thân run rẩy, bàn tay già nua nắm chặt long trượng, toàn thân bộc phát sát khí cuồn cuộn, bà ta rít lên
Vũ như đoán định được kết cục của mình, gã bình thản chào Giác Thanh rồi thì thầm điều gì đó vào tai nhà sư, đoạn bước tới mở cửa. Giác Thanh nhìn theo hắn, hai mắt từ từ khép, thở dài: “Ai di đà phật”.
Vũ buông cây thương xuống, nhìn ra phía cửa sổ. Trốn đi?
“Rắc” một tiếng, Vũ kêu lên đau đớn, nước mắt dàn dụa. Cánh tay của gã bị bẻ tật khớp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người lính, có vẻ tử tế hơn, lên tiếng hỏi đồng đội khi thấy Vũ bị lôi đi, bị đấm đá.
Giác Thanh gọi vọng ra.
Tên đội trưởng túm lấy tóc hắn, kéo lê trên nền đất. Mấy tên đi cùng tung chân sút vào người Vũ, điệu bộ rất vui vẻ.
“Chú làm cái gì vậy?”
“Dạo này chú có vẻ bận rộn, không thấy nhận đơn hàng mấy, bên điều phối vừa nhắc”
Gã đã vẽ bản đồ đường hầm cho Elly và 2 vị thành chủ. Nếu trong thời điểm quyết định, bị phân tán, họ sẽ biết đường mà dẫn Mộc Trà t·ẩu t·hoát.
“Bắt ngay nó về, hỏi rõ ngọn ngành lý do nó đến những nơi đó là gì”
“Thầy vào nhà đi, đây không phải việc của thầy”
“Chịu, nhưng có lệnh từ đoàn trưởng bắt hắn về. Bị bắt thì là có tội rồi. Mà có tội thì phải ăn đòn”
Giác Thanh cầm dùi cui, đi theo đám người cho đến khi Thành Vũ bị chúng ném lên xe và dời khỏi khu chung cư, thầy chùa này mới thu binh khí lại, thở dài buồn bã.
“Bọn lãnh chúa và con Elly ra sao?”
Trịnh Vĩnh nhớ ra, bèn nói thêm.
“Được, ngươi nói xem, Elly muốn gì?”
Giác Thanh ngó xuống, phía dưới, những chiếc xe tuần tra đã đỗ kín, mười mấy người lính có vũ trang đã đợi sẵn trên phố.
“Đừng có đ·ánh c·hết nó, không là cả lũ c·hết theo bây giờ”
“C·ướp pháp trường ư? Quan trọng là Mộc Trà, nó đã mất hết ý chí chiến đấu. Giờ nó chỉ mong ngày lên đoạn đầu đài”
Tại khu căn hộ của Giác Thanh.
Giác Thanh nghi hoặc nhưng Vũ chợt như hiểu ra vấn đề. Hình như chuyện đã bị lộ. Gã lo lắng, chạy tới cầm cây thương ở góc nhà.
Giác Thanh thấy điệu bộ của gã thì ngạc nhiên vô cùng.
“C·ướp pháp trường!”
Giác Thanh rút cây dùi cui điện, đưa lên phía trước, bấm nút. Hai cực trên đầu dùi cui phóng điện xanh lè, kêu lên tạch tạch tạch. Tuy là làm việc thiện nhưng mà nhìn cảnh nhà sư một thân áo nâu, trên tay cầm dùi cui điện dọa người khiến cho bọn lính không nhịn được mà cười phá lên. Khuôn mặt Giác Thanh vẫn lạnh như tiền, nhìn đám lính.
“Vâng thưa phu nhân, đại tiểu thư từ lúc được đưa vào đây thì không ăn uống gì, cứ quỳ ở đó suốt như vậy” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Quân s·át n·hân khốn kiếp. Thù này phải trả!”
Chương 31: Bị bắt
“Đây là quân Vệ Thành, yêu cầu mở cửa!”
Yến Hoa đi kiểm tra một lượt công tác chuẩn bị cho lễ nhận chức vị thành chủ của con trai ả. Sau đó Yến Hoa lại đến khu giam giữ để ngắm nhìn đoạn đầu đài. Trịnh Vĩnh đi bên cạnh, liên tục báo cáo những tin tức tốt đẹp cho Yến Hoa.
“Xin bà bình tĩnh, tôi tới đây mang theo chủ ý của cô Elly. Cô ấy muốn chúng ta thực hiện theo kế sách”
“Mở cửa ra!”
Liền đó, Vũ bắt đầu trình bày kế hoạch mà gã và Elly đã cùng nhau vạch ra để cứu Mộc Trà. Sau khi trình bày xong, Vũ lại lên đường tới nơi ở của lãnh chúa pháo đài Thanh Long. Vì gã là một tên vô danh tiểu tốt nên được nhận nhiệm vụ liên lạc. Nếu Elly hoặc một trong 2 vị lãnh chúa đến gặp nhau, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ. Bởi thế, nhiệm vụ được giao cho Thành Vũ.
Yên Hoa nhếch mép cười.
“Hắn bị tội gì nhỉ”
Yến Hoa chau mày suy nghĩ, đoạn nói
“Thôi, thôi, không đánh nữa, thầy đi vào đi. Không đánh nữa”
“Chuyện gì vậy?”
“Theo ý cô Elly, hiện nay quân Thanh Long và Huyền Vũ đã bị điều đi khỏi Song Giang để trở về pháo đài, bây giờ nếu gọi họ quay trở lại sẽ bứt dây động rừng, càng khiến tính mạng của đại tiểu thư thêm nguy hiểm”
“Nếu đại tiểu thư xem được video đó, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ khác”
Vương Bá Hạ gật gù. Khi được gọi về Song Giang chịu tang thành chủ, q·uân đ·ội các pháo đài đi theo không nhiều. Sau đó lại nhận lệnh phải quay về nên chỉ còn lại vài người hộ tống các lãnh chúa mà thôi. Nếu làm loạn bây giờ, chắc chắn sẽ bị đè bẹp bởi quân Vệ Thành, quân Bạch Hổ và lực lượng của thành Yên Hòa mới đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hiện nay Elly chỉ còn là đoàn phó trên danh nghĩa. Những người có thể sống c·hết cùng Mộc Trà tại quân Tiên Phong chắc chẳng còn ai nữa. Bây giờ mà điều động lực lượng này thì lợi bất cập hại”
“A di đà phật, mong các anh niệm tình mà dừng tay”
Giác Thanh nói vọng ra khi thấy hắn vừa trở về căn hộ.
Thành Vũ nghĩ đến việc Mộc Trà được giải cứu thì trong lòng vui lên một chút, bắt đầu nghĩ ngợi. Đoạn đường cũ chắc nên chấm dứt tại đây thôi, Vũ còn một tương lai dài phía trước nữa. Hiện nay gã mới 20 tuổi, rồi những ký ức này sẽ sớm nhường chỗ cho đoạn đường mới của cuộc đời gã. Coi như Vũ đã thực hiện xong nhiệm vụ của một người ông đối với cháu mình.
“Ừ, mình làm gì nhỉ? Mình chỉ là một gã tỉnh thức giả cấp 2 quèn”.
Những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên khắp tầng khi Vũ bị kéo lên trên nền đất.
“Vậy được, ngươi nói thử kế hoạch cho ta nghe”
Tên chỉ huy xua xua tay với Giác Thanh, đoạn ra lệnh cho mấy tên lính xốc nách Thành Vũ lên, kéo đi. Khuôn mặt gã lúc này đã sưng vù, máu nhuộm đỏ, long tong chảy xuống đất.
“Quân Vệ Thành làm gì ở đây?”
“Còn quân Tiên Phong thì sao? Elly hiện nay là đoàn phó quân Tiên Phong”
Vũ hơi lùi lại khi Vương Bá Hạ tức giận. Uy áp của bà ta tỏa ra khiến loại bét bảng như gã phải sợ hãi.
“Bọn thám tử của ta nói là mấy hôm nay có một thằng người vận chuyển cứ đến chỗ Elly rồi lại sang Vương Bá Hạ sau đó lại tới nơi ở của Công Phúc. Vì tên này là dạng tôm tép nên thuộc hạ cũng không để tâm nhưng nghe phu nhân dặn vừa rồi mới nhớ ra”
“Ta cũng nghĩ vậy! Nhưng pháp trường nằm trong thành, nếu c·ướp xong chúng ta chạy đi đâu khi toàn bộ các cổng đều đóng kín?”
Nghĩ đến đây, Vũ thêm quyết tâm để sẵn sàng bắt đầu cuộc sống của Lưu An. Ông Vũ sẽ vĩnh viễn trở thành dĩ vãng.
“Mấy hôm nay nó cứ như thế à?’
Yến Hoa đứng ở phía ngoài, lặng lẽ theo dõi rồi hỏi.
“Xin đừng ức h·iếp kẻ yếu thế”
“Cái này xin bà cứ yên tâm, đường chạy trốn đã được chuẩn bị sẵn”
“Cộc cộc”...Tiếng gọi cửa vang lên.
Bà Vương ngồi xuống ghế, hỏi.
Tay chỉ huy, có vẻ quen biết với Giác Thanh, nhìn nhà sư nói.
Một tên khác nói rồi tát một cái vào mặt Vũ. Bọn chúng cứ như thể đánh người là việc thường ngày vậy.
Trịnh Vĩnh báo cáo.
Vương Bá Hạ buồn rầu nói.
Cánh cửa mở ra, phía bên ngoài có 5 lính vũ trang. Khi nhìn thấy Vũ, bọn chúng lập tức túm lấy cổ áo gã, lôi ra ngoài, đè nghiến hắn xuống, đoạn bẻ tay ra sau.
Thành Vũ ậm ừ cho qua chuyện rồi vào đi tắm. Chỉ còn 2 ngày nữa là đến thời điểm diễn ra lễ nhậm chức của Thành Vinh và cũng là ngày Mộc Trà bước lên đoạn đầu đài. Mọi thứ gã đã chuẩn bị kỹ càng cho sự kiện “c·ướp pháp trường này”.
“Việc gì nữa”
Vũ khẳng định.
“Vậy chúng ta tính sao?
“Chắc là nó ân hận lắm”
Bên ngoài vọng vào.
Giác Thanh thấy vậy, không chịu nổi bèn xông ra.
Vũ híp mắt nói. Tự nhiên phong thái của gã tỏa ra làm cho Vương Bá Hạ cảm thấy người thanh niên này ẩn chứa một sức mạnh to lớn.
Trịnh Vĩnh gật đầu, đoạn nhanh chóng đi làm việc. Y là một người tận tụy, có việc là xông xáo làm ngay bởi vậy Thành Nam khi còn sống rất ưu ái.
Tay chỉ huy nói khi thấy mấy tên thuộc hạ hăng máu, xuống tay nặng hơn khi thấy Vũ hộc máu mồm, máu mũi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt lắm, mọi việc diễn ra đều hết sức thuận lợi. Nhưng tuyệt đối không được khinh suất, phải giá·m s·át mọi hành động của bọn chúng đến khi con Trà thành nắm tro”
“Các lãnh chúa nói họ muốn ở lại để tiễn đưa đại tiểu thư lần cuối. Quân lực của họ đã rút hết về các pháo đài, chỉ còn lại vài người hộ vệ mà thôi. Còn phía Elly thì cô ta không đổi ý. Cô ta nói sau khi đưa đại tiểu thư đi thì sẽ trở về Global Shield”
Lúc này Vũ đã b·ị đ·ánh đến mức chỉ nhìn phía trước mờ mờ. Cơ thể gã không cảm thấy đau đớn nữa. Gã muốn ngất đi nhưng không được.
“À, còn việc này nữa”
“Ở dưới cũng có người”
Trịnh Vĩnh báo.
“Ai vậy?”
“Lại bắt người à”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.