Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Pháo đài Kaluga
Phía bên kia ngập ngừng, tay trực máy có vẻ khó xử vì không rõ kẻ trước mặt là ai. Nếu là người quen của lãnh chúa mà mình lại hỗn láo thì chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được. Ngập ngừng một lúc, y nhẹ giọng:
Những cô gái im lặng, họ không biết nói gì bởi chưa bao giờ các nàng lại được đối xử tốt như vậy. Uyển Hương tiến lên một bước, dựa vào ngực y, tim cô đập nhanh rồi thủ thỉ giống như một người vợ dặn dò chồng:
Andrew ngạc nhiên. Một thằng ngày xưa chỉ có vâng lời và phục tùng bố nuôi, đột nhiên lại thay tính đổi nết, muốn trở thành kẻ đứng đầu? Hay thuốc thức tỉnh đã khiến nó thức tỉnh luôn phần hung ác trong tâm hồn? Andrew suy nghĩ.
“Xe phía trước mau báo danh”
Uyển Hương thấy Long đột nhiên nổi cơn phong tình thì máu trong người cũng cứ thế mà bốc ngược lên não. Cô nàng cũng lập tức nhổm cả người lên, nhẩy tót lên lưng Long, dí cặp đào tiên rồi rên rỉ.
Long bật giậy, ánh mắt trừng trừng, tay bóp nát cốc rượu thành bụi phấn. Sát khí tỏa ra từ y khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên khó thở. Những cô gái mới chỉ là tỉnh thức giả cấp 2, không chịu nổi, khuôn mặt trở nên ngưng trọng.
“Chuyện gì vậy nhỉ?”
Long nhún vai
Tự nhiên trong lòng Uyển Hương dâng lên một cảm giác xúc động đến kỳ lạ. Lần đầu tiên cô có cảm giác đó. Uyển Hương thấy ấm áp trong lòng. Chưa bao giờ cô được đối xử như vậy. Khuôn mặt Uyển Hương ửng đỏ, Giai Kỳ phía sau thấy thế thì cười phá lên càng khiến Uyển Hương ngượng ngùng. Một ả g·ái đ·iếm thấy ngượng?
Long ngóc đầu lên, nhìn thấy Andrew đang thập thò bên ghế lái, bèn chửi.
Andrew chỉ lên xe.
Độ nửa tiếng sau, Long mặc mỗi chiếc quần, nhẩy xuống ôm chầm lấy Andrew, vỗ vỗ vào lưng khiến vị lãnh chúa đau đớn kêu lên, suýt thì hộc máu.
Nhiều người còn khẳng định, ở đây còn tồn tại nhiều con quái vật cấp S.
Long nói.
Long nhìn Andrew, hắn đúng là một tay người Nga chính hiệu.
Lãnh thổ của những kẻ lang thang cũng nổi tiếng là vùng đất của quái vật bởi có quá nhiều động vật đột biến ở đây, nhất là những con quái vật cấp A. Chúng phân bố ở đây nhiều hơn bất cứ nơi đâu tại Minh Địa. Bởi vậy ngoài cái tên “Lãnh thổ của những kẻ lang thang” vùng đất này còn được gọi là “Vùng đất quái vật”.
“Andrew, thằng c·h·ó!”
Đột nhiên như một con thú, Long nhổm khỏi ghế lái, hung hăng lao xuống phía dưới, chồm lên Giai Kỳ khiến cô nàng oái lên, đánh rơi luôn miếng lương khô.
Nghe Andrew nói vậy, Long rơi vào trầm tư. Y nhớ lại lúc giao chiến cùng Trà trong hang động. Cô ta lúc đó có cơ hội để cắt lìa thủ cấp của y nhưng lại không xuống tay. Long chợt nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa.
“Long! Long!”
Andrew gãi cằm.
“Tao hỏi việc này, mày có thể nói vì sao lại g·iết thành chủ Nam không?”
Andrew lắc đầu chán nản.
“Nghe nói là ngày mai. Dù mày có mọc thêm cánh cũng không về kịp mà cứu nàng đâu” (đọc tại Qidian-VP.com)
Andrew đứng nhìn, chỉ biết lắc đầu.
Andrew dò hỏi.
Long chưa kịp đáp lời thì y đã bị nhồi liên tiếp mấy trái đào tiên vào mặt.
Trong căn phòng dùng để tiếp những thượng khách, Long và Andrew ngôi hàn huyên lại những câu chuyện của ngày xưa. 4 cô vợ của Long lúc này trông cũng rất khác khi khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy. Trông cả 4 cô không khác gì những mỹ nhân tuyệt thế, khác hẳn với vẻ d·â·m đãng thường ngày. Nhất là Uyển Hương, cô nàng có vẻ đẹp cực kỳ mặn mà, trông cô có nét hao hao giống với Yến Hoa,
“Bình tĩnh, mày khiến các cô ấy s·ợ c·hết mất!”
“À quên, vào đi. Còn mấy cô này…”
“Vậy được rồi, vật tư tao sẽ đi kiếm. Mày cho các cô ấy một chỗ ở đàng hoàng”
Long cho xe dừng lại trước vạch quy định, mở máy liên lạc và chỉnh tần số.
Hai cô nàng phía sau thấy chiếc xe của Long rung rinh liền thắc mắc. Đột nhiên bộ đàm của họ vang lên tiếng Uyển Hương:
Andrew phanh xe ngay trước mũi xe tải, mở cửa chạy xuống, thấy trên xe tải lắc lư kèm theo những tiếng kêu đầy xấu hổ. Y không nể nang, mở cửa trèo lên thì lập tức đập vào mặt là cảnh lõa lồ, 4 người quây 1 người.
Phía dưới, Giai Kỳ lập tức phối hợp với Uyển Hương, kẹp Long ở giữa khiến cho Long cảm thấy bị kích thích tột độ.
Andrew trân an. Long lập tức bình tĩnh lại, thu về sát khí, quay ra nhìn mấy cô gái rồi lại tiếp tục câu chuyện:
“Tao không g·iết ông ta. Một đòn đấy của tao không thể g·iết c·hết tỉnh thức giả cấp 4. Trừ khi ông ta đang hấp hối sắp c·hết. Nhưng lúc đó, tao biết ông ta rất sung sức”
“Mày lên đó làm gì? Đến cái nơi toàn lũ man rợ, bọn t·ội p·hạm, quân ăn thịt người”
“Ồ, xin lỗi mày!” Long nhận ra mình không còn là Long ngày xưa nữa.
Uyển Hương bóc một gói lương khô, đưa cho Long và Giai Kỳ cùng ăn. Cô đang ngon lành đánh chén thì bỗng thấy Long nhìn mình, mỉm cười. Y đưa tay lên mặt, ngón tay chạm vào bên mép cô, lau nhẹ một cái. Hóa ra có miếng vụn bánh dính bên mép.
“Mau đi gọi Andrew, nói với nó là có Long đến thăm”
Long nói vọng xuống. Andrew tiu nghỉu trèo xuống, chờ đợi phía dưới.
“Hai em, cứu chị!”
Long lãnh đạm nói qua bộ đàm
“Mày đợi tao giải quyết chuyện gia đình một chút”
“Các em ở tạm đây một thời gian. Anh đi kiếm vật tư để thăng cấp cho các em rồi mình sẽ lên phía bắc” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 33: Pháo đài Kaluga
“Xin ngài đợi một lúc”
Sau lời thông báo, hệ thống pháo tự động và s·ú·n·g máy trên tường thành pháo đài đồng loạt hướng về phía 2 chiếc xe tải đang chạy đến.
“Vậy thì lạ nhỉ.”
Long cười lên sảng khoái khiến Andrew tỏ ra ngạc nhiên. Một thằng nhát gái của 10 năm trước đây ư?
Kèm theo đó là tiếng rên rỉ đầy ướt át của Giai Kỳ. Hai cô nàng nhìn nhau rồi không ai bảo ai, mở cửa chạy lên xe phía trên, gia nhập vào bữa tiệc xác thịt đang đến hồi gay cấn.
Cổng thành đột nhiên mở ra, một chiếc bán tải chạy tới. Phía sau thùng là mấy binh sỹ. Lãnh chúa Andrew trực tiếp cầm lái, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Lãnh chứa Andrew cao lớn với mái tóc vàng óng, khuôn mặt có nét đặc trưng của người Nga. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng vì sử dụng luật rừng nên những công dân của vùng đất ấy, đa phần là những tỉnh thức giả cấp 3.
“Hai xe phía trước dừng lại, liên lạc với đài kiểm soát pháo đài Kaluga!”
“Còn nhiều, mấy năm nay ít người thức tỉnh thành công lắm. Vẫn còn một đống trong kho”
“Andrew còn sống không?”
“CÁI GÌ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Làm sao mà tao c·hết được. Thôi, mời tao vào pháo đài đi. Có mấy chuyện cần nhờ đây”
Lãnh thổ của những kẻ lang thang nằm ở cực bắc của Minh Địa. Đó là một vùng đất lạnh lẽo. Sau Đại Hủy Diệt, mùa đông vĩnh cửu đã tràn đến đây, biến nó thành một vùng đất c·hết. Những kẻ đến đây hầu hết đều là những người phạm tội bị truy nã hoặc những người thích tự do, không muốn chịu bất cứ quy định nào trói buộc. Vậy nên, ở vùng đất ấy, chỉ có một bộ luật duy nhất: Luật rừng.
“Em cười cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Long nói.
Nhiều năm trước, Andrew lúc đó là đại diện của Băng Thành tại Song Giang, y đã kết bạn cùng Long. Cả hai chơi rất thân với nhau. Trước khi Long tới Thiên Thành để thực hiện việc thức tỉnh lần thứ 5, Andrew được bổ nhiệm làm lãnh chúa pháo đài Kaluga và phải quay về Băng Thành. Long đã hứa khi nào trở lại sẽ tới tìm Andrew…
“Thôi không nhắc chuyện này nữa. Hiện nay mày đi đâu? Hay về Băng Thành cùng tao? Nếu mày về Băng Thành thì cái lãnh thổ khỉ gió toàn băng với tuyết này kiểu gì cũng chen được một chân vào top 5”
“Còn vật tư thì sao, có đủ cho 4 cô vợ của tao không?”
“Được!”
Andrew xác nhận.
“Ồ!”
Long tắt máy, cùng mấy người phụ nữ chờ đợi.
“Mày là ai mà gọi lãnh chúa một cách hống hách như vậy?”
Long cũng cảm thấy ấm áp lạ thường. Với một đứa trẻ mồ côi như y thì đây có lẽ cũng là một loại hạnh phúc xa xỉ. Chợt gã vươn tay ôm lấy Uyển Hương làm cô sững sờ. Những cô gái còn lại thấy vậy cũng nhao nhao xông tới.
“Tao muốn chúng trở thành người của tao. Trở thành đội quân của tao”
“Toàn là vợ tao cả”
“Thằng khốn Long, tao biết là mày mà”
“Đi nhanh về nhanh, bọn em đợi”
Andrew ho ho mấy cái, rồi nhìn Long với ánh mắt ngưỡng mộ: “Tỉnh thức giả cấp 5 có khác. Chuyện mày gây ra ở cái hang đó giờ cả Minh Địa này đều biết. Ngày đó tao dò hỏi, họ nói mày đ·ã c·hết và không thể đột phá lên cấp 5, tao đã không tin. Và đúng là mày còn sống thật”
“Được, không có gì là không thể. Ở đây mày còn thuốc thức tỉnh cấp 3 chứ?”
Long quay ra sau, nhìn Giai Kỳ. Tự nhiên gã cảm thấy nóng bừng trong người khi nhìn thấy Giai Kỳ hỡ hững một mảnh chăn mỏng che qua khu cấm địa.
“Không, tao có việc phải làm. Tao muốn tá túc một thời gian ở đây, để tăng cấp cho các nàng ấy rồi sẽ tiến lên phía bắc, tới lãnh thổ của những kẻ lang thang”
“Chúng g·iết cô ấy rồi à?”
Tiếng quát chói tai phát ra từ bộ đàm.
Long gằn giọng.
“Long này! Nếu có thể, mày hãy cho tao gia nhập cùng. Tao đã phát ngấy với lão thành chủ nát rượu này lắm rồi. Tao muốn được chiến đấu, được g·iết kẻ thù”
Long nói rồi siết chặt bàn tay Andrew khiến gã la lên oai oái. Liền đó, y tiến đến chỗ 4 cô gái, trìu mến nói:
“Tao nghe thông tin vì mày g·iết ông Nam nên con Trà cũng bị khép vào tội c·hết”
“Làm gì có đủ vật tư ở cái đất khỉ ho này. Nếu có đủ thì Băng Thành đã chẳng lẹt đẹt như thế này”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.