Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 38: Chạy trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Chạy trốn


“Sinh vật này thương tích đầy mình, trong một sớm một chiều không thể khôi phục lại sức mạnh. Các ngươi cũng lập tức truy lùng nó” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão béo cười khành khạch khi biết đối thủ đang tìm cách để trốn nhưng lão không ngờ nó lại dám nói ra lời này. Chứng tỏ nó có vẻ ngu.

Cai ngục người khành khạch, đưa tay vặn điện áp lên 220v rồi nhấn nút. Vũ co rúm người, răng nhe ra, mắt trợn trừng, lưỡi cứng lại, tê dại.

“Nếu đúng là người này thì ta biết, hắn chính là kẻ đã dọa con quái cấp S phải sợ chạy”

“Nâng lên mức cao nhất” tên cai ngục nói rồi vặn lên 2500v.

“Ngươi có thể nói tiếng người?”

Ngay sau đó, một tên cấp dưới hớt hải chạy đến, chìa thiết bị xem video ra, khuôn mặt căng thẳng.

“Đề nghị gì?”

Hóa ra lúc đó bộ giáp của gã hết pin đúng thời điểm quan trọng nhất. Lão béo ngây ra như ngỗng, không dám mở cửa chạy ra ngoài, sợ tên quỷ kia biết thì nó sẽ g·iết c·hết mình ngay lập tức. Dù nó b·ị t·hương nặng nhưng lão béo biết rằng trình độ của nó vượt xa hoàn toàn bản thân mình.

Lão béo rung người, bổ xuống theo chiều rơi của sinh vật kia, nắm đấm tung ra như s·ú·n·g liên thanh, liên tục giáng vào mặt sinh vật kia.

“Tắt…tắt..đi!”

Lão béo vừa hô lên một tiếng, hàng trăm khẩu pháo laser bố trí trên tường thành đồng loạt khai hỏa. Những tia laser màu đỏ, chớp mắt đã chiếu lên người sinh vật kia.

Sinh vật kia nhắm nghiền đôi mắt đen lại, chờ đợi.

“Xì…” một tiếng, bộ giáp tách ra làm đôi, lão béo nhẩy ra, toàn thân mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Lão bực tức chửi:

“Không ngờ vừa thức tỉnh lại gặp ngay thứ dữ. Giờ chỉ còn cách chạy trốn!” gã lẩm bẩm.

Lão béo bay lên, đứng song song với tên quỷ kia.

“Uỳnh!” hai nắm đấm v·a c·hạm với nhau, phản chấn cuồn cuộn ra xung quanh khiến cát bụi tung bay mù mịt

Rầm một tiếng, lão béo đã tung một cước, đá gã ngã lăn lộn trên mặt đất, đôi cánh lòa xòa quét qua, nhìn thê thảm vô cùng.

“Cái quái gì vậy?”

Tên còn lại quỳ mọp xuống, lạy.

Tên cai ngục gắn lên đầu Vũ một chiếc mũ bằng sắt, có dây nối với một chiếc máy. Tên còn lại hất xô nước đá lạnh buốt khiến gã mệt mỏi tỉnh lại. Cơn đau đớn lại tràn đến.

“Bắn nó!”

“Chạy đi”

“Này người anh hùng, ta có một đề nghị” sinh vật kia hướng lão béo, cười tươi nói.

Lão béo nói, giọng thận trọng.

“Mẹ ơi, gãy tay rồi” sinh vật kia la lối, bàn tay y lệc sang một bên.

Lão béo nhẩy xuống bên cạnh, hung hăng đưa chân lên đạp xuống. Ngay lập tức, sinh vật kia lật người lại, hai tay bắt lấy chân lão béo, đoạn gầm lên, nhấc bổng đổi thủ, một đập quật thân hình sắt thép kia xuống đất.

Sinh vật kia rống lên, chao đảo rồi rơi xuống.

“Người anh hùng, nể nang chút đi, ta…”

“Nó…nó bị gì vậy!”

Vũ bước lên mấy bước, nhìn xuống lão béo “Ồ, thú vị, thú vị. loài người đã có thể tạo ra các vị thần rồi ư?”

Thành Phong sau khi xem xong cũng lên tiếng. Khi nãy Công Phúc lên tiếng vạch tội lão béo, y không những không đứng về phía Mộc Trà mà còn tham gia với Yến Hoa, điều động binh lực bao vây những người chống đối.

Bọn cai ngục càng ấn, Vũ càng cảm thấy cơ thể sảng khoái lạ thường. Những tia điện xanh lè lách tách nổ quanh những v·ết t·hương. Gã thấy mình như đang hồi phục lại.

***

“Đ·M nó, sắp chém được thằng khốn ấy thì hết pin”

“Ăn ta một đòn!”

“Phát lệnh thông báo toàn Minh Địa, ai bắt được sẽ thưởng lớn. Mức nguy hiểm của hắn là cấp cao nhất.”

Trên trán Vũ, đột nhiên trồi lên một cặp sừng. Nó nhú dần, nhú dần, đục qua lớp da thịt rồi cong v·út lên. Chân Vũ dài ra, bao bọc bởi lớp vảy đen, đôi tay gã cũng thế. Ngón tay dài dần, móng tay sắc nhọn mọc ra.

Chương 38: Chạy trốn

“Vâng!”

“Ta thấy ngươi mạnh hơn ta một chút. Cái này là do ta vừa tỉnh lại, chưa được ăn uống gì để phục hồi sức mạnh. Liệu có thể cho ta đi kiếm gì ăn rồi hôm nào no ta quay lại đánh nốt”

Còn chưa nói hết câu, lão béo đã xông tới, khí thế vô cùng hung hãn.

Tên cai ngục hốt hoảng hô lên khi thấy sự cố đang diễn ra. Những tia điện lập lòe phóng ra khỏi cơ thể Vũ… (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại thêm một tiếng uỳnh, cơ thể đồ sộ của lão béo bị đập xuống nền đất, lõm một mảng. Lão béo nhanh như cắt, xòe bàn bay làm lộ thấu kính ở giữa. Nó sáng rực lên, phóng một luồng năng lượng thẳng vào sinh vật kia, phát ra một t·iếng n·ổ, cả thân hình đen sì bị thổi văng ra mấy chục mét.

“Loài người bây giờ nhiều đồ chơi quá!” sinh vật kia nôn ra một ngụm máu đen sì, lên tiếng khen ngợi. Nhìn qua một lượt cơ thể, gã thấy xuất hiện thương tích không nhỏ. Bộ giáp kia, phối hợp cùng hàng loạt pháo laser khiến cho gã ăn không ít thiệt thòi.

“Muốn đi ư? Đã đến đây rồi thì đừng đi”

1 giây…2 giây…3 giây trôi qua…10 giây trôi qua…

“A!” gã rống lên, toàn thân bạo phát sấm sét khiến một góc tòa nhà giam giữ bị thổi bay, lộ ra khoảng sân rộng rãi phía dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Loẹt xoẹt… chiếc mũ trên đầu Vũ tỏa ra thứ ánh sáng xanh lét đầy ma mị, dòng điện cao thế hơn 2000v lượn lờ xung quanh cơ thể hắn như một con rồng nhỏ.

“Tăng điện áp lên” (đọc tại Qidian-VP.com)

Những tay cai ngục sau mấy lần ấn nút, thấy Vũ không còn làm ra bộ mặt nhăn nhó khi bị đ·iện g·iật thì lấy làm lạ.

Trịnh Vĩnh liếc nhìn tòa nhà b·ị đ·ánh nát một góc, nói: “Thuộc hạ đã cho người kiểm tra camera an ninh, chắc sắp có kết quả”.

Ấn đi ấn lại chừng 10 phút, Vũ như n·gười c·hết đi sống lại. Đến lần thứ 11, Vũ thấy cơ thể dần thích nghi với nguồn điện, nó chỉ tê tê nơi tiếp xúc, còn bên trong, dường như có một thứ gì đó đang hấp thụ hết dòng điện.

“May mắn là nó không nhận ra cái thứ c·hết tiệt này hết pin, không thì toi đời. Trong cái rủi cũng có cái may” lão lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Xin ông tha cho con!”

“Bây giờ mày khai hay không khai chẳng quan trọng nữa. Bọn tao t·ra t·ấn mày cho vui thôi”

“Thần à!” để ta xem thần mạnh cỡ nào.

“Ô…ô!” sinh vật kia không ngờ, sức mạnh của những khẩu pháo laser lại có uy lực kinh hoàng như vậy. Thân hình y thủng lỗ chỗ, đôi cánh cũng bị xuyên qua, mất một mảng lớn.

Tên cai ngục sốt ruột, vặn lên 500 rồi 1000v. Nhưng càng bấm nút phóng điện, chúng thấy nét mặt Vũ càng sáng lên, da dẻ chuyển màu, những v·ết t·hương được bao bọc bởi một màng điện xanh lét, nổ lách tách.

Tên cai ngục sợ hãi, chạy vọt ra cửa nhưng một luồng điện khủng bố từ cơ thể Vũ phóng ra, biến y thành bụi phấn.

Những động cơ phản lực gắn đằng sau lưng bộ giáp phun ra những tia lửa xanh lè, đẩy cả thân hình lão béo bay lên. các cánh gió bố trí xung quanh mở ra khép vào liên tục để giữ ổn định.

Sinh vật kia ngạc nhiên, đôi mắt đen sì trợn tròn.

Lão béo đến gần, vung lưỡi dao lên, nhìn như một gã đao phủ. Sinh vật kia đưa tay lên đỡ, gã chẳng còn khí thế chống đỡ.

Gã mở mắt, thấy lão béo đứng im ở đó, lưỡi đao vẫn vung lên trên cao. Chỉ là đứng im không nhúc nhích.

“Con quỷ đó là cái quái gì vậy?”

Toàn trường im lặng nhìn theo sinh vật quỷ dị kia phóng đi. Khi nó vừa lao lên nền trời, những loạt pháo laser lại thi nhau nhả đ·ạ·n. Gã cố gắng tránh né, cố bay thật nhanh vọt ra khỏi nơi c·hết tiệt này.

Yến Hoa và Trịnh Vĩnh chạy đến, lão béo nhìn hai người, híp mắt hỏi:

“Chính bọn ta, những người mà loài người gọi là thần đã dạy cho các ngươi tiếng nói”

Trịnh Vĩnh xem qua video, thầm cảm ơn trời đất vì mình không có mặt ở đó khi xảy ra biến hóa, không thì y cũng đã được tổ tiên đón về.

Tay cai ngục cứ nhấn nhả chiếc công tắc. Mỗi lần như thế, Vũ lại giật đùng đùng, hoàn cảnh thê thảm hết sức. Còn bọn cai ngục thì cười sảng khoái mỗi lần bấm nút thấy khuôn mặt co rút của Vũ.

Uỳnh…cả thân hình rơi xuống đất, tạo thành một hố lớn. Sinh vật đó nằm ở giữa, đôi cánh phủ lên cơ thể.

“Tao xin chúng mày, g·iết tao đi”

“Á..á..a” gã gầm lên đau đớn khi ăn liền một loạt pháo laser vào người rồi như con diều đứt dây, loạng choạng phi xuống. Bằng một nghị lực tham sống điên cuồng, đôi cánh lại đập mạnh mẽ đẩy cơ thể vọt lên.

“Thằng này bị gì vậy?”

Trước thời điểm xuất hiện của ác quỷ 15 phút.

“Xoẹt!” từ trong cổ tay lão béo, một lưỡi dao dài thò ra. Lão lạnh lùng tiến tới phía sinh vật kia.

Sinh vật kia cảm nhận được c·ái c·hết, khuôn mặt hết sức căng thẳng nhưng gã không thể đánh lại được lão béo trong bộ giáp kia. Đơn giản là lão béo với bộ giáp mạnh hơn hẳn.

Những tên cai ngục hốt hoảng khi thấy chiếc mũ chụp đầu nứt ra rồi vỡ nát, toàn thân Vũ bao bọc bởi một màn điện tích xanh lè. Da hắn bắt đầu nứt ra, làm lộ những chiếc vảy đen bóng bên trong.

“Khốn nạn!” sinh vật kia chửi một câu, vung nắm đấm, đối chiến với nắm đấm của lão béo.

Lúc này, Vũ đã biến mất, thay vào đó là một sinh vật giống như quỷ dưới địa ngục. Gã chầm chậm bước tới tên cai ngục, hàng trăm tia điện xanh lét bao quanh cơ thể. Gã chỉ tay xuống, thêm một luồng điện phóng ra, gã cai ngục cũng chịu chung số phận.

“Tăng nữa!”

Dòng điện mạnh hơn, Vũ thấy cơ thể mình hấp thu càng nhiều, trong đầu ong ong những tiếng kỳ lạ.

Lông gáy dựng ngược, đôi cánh xòe ra, đập mạnh xuống đất, gã phóng người lên cao như một mũi tên, bắn về phía xa, chạy khỏi đây.

“Tiếng người?”

Lão béo híp mắt dặn dò.

Thân hình gã như một mũi tên đen, điên cuồng vọt ra khỏi thành Song Giang. Pháo laser bắn tới tấp theo, một vài tia quét trúng gã. Rồi khi nhận ra mình đã thoát khỏi vùng trời Song Giang, vùng trời được bảo vệ bởi những khẩu pháo laser kinh khủng kia, gã lịm dần, đôi mắt khép chầm chậm rồi lao xuống phía dưới…

Lại một dải laser đỏ quạch xuyên qua cơ thể. Gã hét lên, dốc chút sức lực còn lại, quyết tâm phải chạy khỏi đây.

“Là thằng nhóc con đó sao?”

“Khốn kiếp!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 38: Chạy trốn