Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Uyển Hương
“Long đã về chưa?”
Uyển Hương nghe vậy thì tự cảm nhận thấy cơ thể có nhiều biến đổi rất lớn. Cô cảm thấy mình khỏe hơn nhiều lần ngày xưa, cảm nhận được có một lực lượng sức mạnh đang chảy trong cơ thể.
Andrew cười to, đáp: “Cảm ơn cô nhưng trở thành tỉnh thức giả cấp 3 còn phải trải qua huấn luyện mới có thể chiến đấu được huống hồ các cô chưa có kinh nghiệm gì”.
Uyển Hương nhìn quanh. Cô nhớ mình vừa được tiêm mũi thứ 3 xong thì cơ thể tự nhiên lịm đi, mất hết ý thức.
“Các em tiêm chưa? Có đứa nào làm sao không?”
Uyển Hương hạ kính xe, vươn tay ra chạm vào một giải năng lượng màu đỏ đang trôi ngay bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Uyển Hương nhẹ hỏi.
Uyển Hương sắc mặt giãn ra. Khi nãy cô tưởng Andrew có ý gì đó nhưng qua lời hắn nói thì hoá ra là chỉ lo lắng chuyện Long không biết quá khứ của các cô.
Giai Kỳ nhanh nhảu thông báo.
“Chị đang ở đâu?”
“Hy vọng như thế!”
Long đang nói chuyện với Andrew, bỗng thấy cơ thể như có thứ gì xuyên vào. Tâm thức hắn chợt động, như đang rất phấn khích, như đang vừa được tiếp nhận một thứ năng lượng êm ái. Cảm giác giống như những hạt mầm nằm trong đất khô bỗng nhận được nước và muốn nảy nở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Uyển Hương bước xuống, đôi chân trần chạm xuống đất, lập tức não bộ xuất hiện những cảm giác rất lạ lùng mà cô không giải thích nổi. Nó giống như những luồng thông tin ồ ạt đổ về trong đầu. Cô khẽ nhìn xuống dưới nền đất, hình như cô thấy được những mạch sống đang cuồn cuộn chảy dưới chân mình.
“Ngài lãnh chúa! Tôi có thể đi theo không?”
“Một lát nữa sẽ diễn ra trận chiến mà chúng ta không biết được trước kết quả. Tôi chẳng biết nói gì hơn là cầu cho chúng ta may mắn”
Y thấy Uyển Hương lơ đãng nhìn ra ngoài, bàn tay khi thì phe phẩy nhè nhẹ, khi thì nâng lên, hạ xuống, giống như đang chơi đùa với cái gì đó không rõ hình dạng…
“Nếu Long và ngài thất bại, chúng tôi cũng đâu còn đường sống?”
Uyển Hương nài nỉ, những cô gái còn lại nhìn cô ta với ánh mắt lo ngại.
“Không sao!”
Uyển Hương lạnh lùng nói.
Uyển Hương theo lên chiếc xe chỉ huy cùng Andrew. Xe nhanh chóng hướng về phía tường thành của pháo đài, nơi đang tập trung những gì tốt nhất của Kaluga trong cuộc chiến phòng thủ sắp diễn ra.
“Em có cảm nhận được không?”
Uyển Hương lên tiếng làm cho các cô gái kia cũng lập tức học theo.
“Cảm nhận được cái gì cơ?”
Uyển Hương vươn tay, chạm vào một dải năng lượng màu đỏ như dây tơ hồng. Dải năng lượng đi vào cơ thể cô. Uyển Hương đưa tay kia về phía Long, dải năng lượng đó phóng ra, tiến về phía y rồi nhập vào cơ thể.
Đoàn xe quân sự rầm rập chạy vào pháo đài. Chiếc xe đi đầu chưa kịp dừng, cánh cửa đã bật mở, Long nhẩy xuống, vội chạy ngay lên tường thành, nơi đặt trung tâm chỉ huy.
“A!” Uyển Hương bỗng khẽ kêu lên khi bàn tay chạm vào dải năng lượng màu đỏ. Cô có một cảm giác kỳ lạ giống như vừa chạm tay vào một ngọn lửa.
Uyền Hương nhìn về phía hai cô kia.
Andrew ngập ngừng. Y nhận ra Uyển Hương là loại người gì. Trước đây, Andrew cũng đã vài lần đến Tân Hoa Hạ và cũng được các lãnh đạo tiếp đãi bằng đặc sản “xác thịt”.
“Lãnh chúa! Những người kia đã về tới pháo đài”
Andrew húng hắng ho mấy câu khiến hắn buông Uyển Hương ra.
Uyển Hương ngơ ngác nhìn xung quanh. Khi nãy, cô có một giấc mơ kỳ lạ, Long bị một thế lực nào đó g·iết c·hết. Giấc mơ quá khủng kh·iếp khiến cô tỉnh giậy trong sợ hãi.
“Không giấu gì, Kaluga đang chịu sự t·ấn c·ông của rất nhiều xác sống. Long đang chỉ huy lực lượng tiền tuyến và đang rút về pháo đài, một lúc nữa anh ấy sẽ về đây để chuẩn bị phòng thủ Kaluga” Andrew nói.
“Anh Long chưa về!” Zina trả lời.
Y nói rồi quay người đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Andrew bình thản nói.
“Kh·iếp, làm bọn em hết hồn, tưởng chị tiêm xong đầu óc có vấn đề!”
Andrew ngồi phía trên, ngoái xuống hỏi.
Một thuộc hạ chạy vào thông báo với Andrew. Y lập tức khẩn trương dời khỏi.
Uyển Hương ngước lên hỏi Giai Kỳ.
“E hèm!”
Linh Châu chạy đến bên cạnh. Giai Kỳ và Zina cũng nhanh chóng đi đến.
Hắn xông vào bên trong, Andrew cùng các chỉ huy đang có mắt tại đây.
“Chúng tôi muốn giúp một tay” Uyển Hương thông báo rồi liếc nhìn 3 cô em. Bọn họ nghe vậy thì khuôn mặt có vẻ lo sợ. Từ bé đến giờ, họ chưa đối mặt với xác sống bao giờ.
“Thợ đang cố gắng hoàn thành. Nhanh nhất phải đến sáng mai mới xong”
Giai Kỳ thở phào còn Uyển Hương chuyển đổi tâm lý rất nhanh. Cô biết khả năng này chỉ mình cô có và không muốn gây nên kinh động cho người xung quanh. Cuộc sống khốn khó và khắc nghiệt đã dạy cho cô nhiều bài học.
“A!”
“Đúng thế chị Uyển Hương, bên ngoài đoa nguy hiểm lắm”
Một người mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang trắng nhìn màn hình hiển thị thông số, gật đầu: “Chúc mừng cô đã thức tỉnh lần thứ 3. Cô cảm thấy như thế nào?”
Lúc này, cửa phòng bật mở, Andrew bước vào, nhìn qua một lượt rồi thở phào, nói: “Chúc mừng các cô đã thức tỉnh lần thứ 3. Như vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ”
“Các em không thấy à?”
Giai Kỳ khuyên nhủ, những cô gái kia cũng hưởng ứng.
Andrew gật đầu (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy…thì tốt!”
Uyển Hương nhìn Linh Châu, hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chị trêu các em thôi” Uyển Hương lập tức mỉm cười, điệu bộ như trêu đùa.
Andrew gật đầu rồi nhìn Uyển Hương với ánh mắt lạ lùng. Cô ta đang làm gì vậy?
“Chị tỉnh lại rồi!”
“Chị sao thế?” Giai Kỳ thấy Uyển Hương hành xử có vẻ là lạ, sợ tiêm xong ảnh hướng đến đầu óc liền hỏi.
Các cô đồng thanh nói theo, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Andrew trầm mặc, một lúc sau liền gật đầu: “ Thôi được, cô có thể ra chiến tuyến quan sát”
Uyển Hương đột ngột bật dậy, khuôn mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi túa ra như tắm. Nhịp tim đập mạnh, toàn thân run rẩy. Đồ đạc xung quanh cô đột nhiên rung lên dữ dội, một vài thứ rơi xuống đất khiến mọi người hốt hoảng.
“Việc này rất nguy hiểm, các cô hãy ở yên trong này”
“Các em cẩn thận nhé”
Đường phố vắng bóng người, chỉ có những chiếc xe quân sự lao nhanh vội vã. Loa thông báo liên tục phát đi những lời yêu cầu mọi người ở yên tại chỗ
Lệnh phát ra, cánh cổng bằng thép của pháo đài Kaluga rung chuyển và từ từ mở ra.
“Long, cậu ấy có biết các cô…”
“Biết!”
Uyển Hương bỗng nhiên đề nghị
“Long đâu?”
“Tôi chỉ quan sát thôi”
“Tôi không có ý gì đâu. Những chuyện trước đây của cô tôi cũng không quan tâm. Nhưng tôi chỉ sợ đến một ngày nào đó Long đứng trên đỉnh, đạp tất cả dưới chân, anh ấy mới biết thì…”
Long định nói gì đó nhưng chợt nhìn thấy Uyển Hương cũng có mặt thì đột nhiên xông đến bên cạnh cô, ôm chầm lấy, ngấu nghiến đôi môi mọng đỏ như táo chín. Mọi người đều đồng loạt quay mặt đi trước cảnh tượng này.
Uyển Hương nhìn Long, thấy xung quanh hắn là những trường năng lượng đủ màu sắc đang toả ra như những vầng hào quang rực rỡ.
“Cảm ơn ngài lãnh chúa!”
“Đúng rồi, bọn em đã đánh nhau bao giờ đâu” 3 cô kia nhao nhao lên như trẻ con tranh kẹo khi thấy Andrew phản đối việc chiến đấu.
“Không!” cả Linh Châu và Zina đều lắc đầu.
Uyển Hương lạnh lùng nói.
Linh Châu ấp úng.
Uyển Hương hỏi.
“Cô bị sao vậy?”
Không chỉ ở trên bầu trời, xung quanh cô cũng có những dải năng lượng như vậy. Chúng chầm chậm trôi, xuyên qua mọi vật
Uyển Hương ngồi trong xe, ngước nhìn bầu trời đêm. Hàng triệu ngôi sao lấp lánh. Trong mắt cô, những dải năng lượng kỳ lạ đang chầm chậm vắt ngang qua bầu trời, đủ mọi màu sắc, kích thước.
“Vậy thì đêm nay sẽ rất khốc liệt đó”
Uyển Hương dặn dò rồi xoay người bước nhanh theo Andrew.
Cô thấy những vầng hào quang đủ màu sắc phát ra từ cơ thể Long tương tự như những dải năng lượng xung quanh. Chúng luẩn quẩn bên cạnh Long, như muốn hoà nhập vào cơ thể hắn nhưng không được.
“Chị cũng cẩn thận!”
Cô thấy lạ lùng vì những người khác không xuất hiện điều tương tự.
Hắn nhìn quanh, không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng Uyển Hương thì biết vì cô nhìn thấy hào quang màu đỏ của hắn rực sáng lên.
“Chị bị ngáo à?” Giai Kỳ nhún vai, nhìn Uyển Hương với ánh mắt khác lạ
“Cảm ơn lãnh chúa đã lo lắng cho chị em tôi. Anh ấy biết chuyện của chúng tôi, biết hết mọi thứ”
“Sẽ không sao đâu, tôi có cảm giác chúng ta sẽ chiến thắng”
Uyển Hương đáp.
“Mở cổng!”
Andrew dừng lại suy nghĩ.
“Đây là phòng c·ấp c·ứu. Khi nãy chị vừa tiêm xong thì ngất đi. Bọn em lo lắng quá. Nếu có mệnh hệ gì thì…”
Chương 53: Uyển Hương
Cô cực kỳ xúc động. Giấc mơ này tưởng như không bao giờ có thể thực hiện được thì nay đã trở thành sự thật. Một tỉnh thức giả cấp 3. Đó không phải là mong muốn mà số đông có thể đạt được.
“Anh ấy đang trên đường về” Andrew thông báo.
Long hỏi một cách vội vã.
“Chị thấy được những mặt đất đang vận động, nhìn thấy được những mạch sống đang chảy dưới chân”
“Cái áo thế nào?”
Long nhìn về phía xa, lạnh lùng nói.
“Đây là cảm giác của một tỉnh thức giả cấp 3 ư?” Uyển Hương hoài nghi.
Uyển Hương trấn an.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.