Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Dạ vũ (2)
Gã rơi xuống, tấm vải sặc sỡ kia như một cánh võng, nâng lấy cơ thể Long, như muốn ôm và bao bọc lấy hắn.
“A!” Long khẽ kêu lên, đôi mắt khẽ mở, thấy Uyển Hương bàn tay di chuyển, hướng về phía hắn, động tác như thể người ta đang múa. Mỗi một động tác vươn tay, một dải năng lượng lại truyền cho hắn. Long không nhìn thấy nhưng hắn có thể cảm nhận được. Tâm thức của hắn nở rộ như đang phát triển để thu nhận những trường năng lượng kia.
“Xoạt” cả thân hình ả đột nhiên bị sợi xích quấn chặt. Ả cố giãy dụa nhưng vô ích. Rồi ả trợn trừng mắt nhìn lên bên trên, đầu sợi xích như một con rắn, âm lãnh bổ thẳng xuống giữa trán ả, xuyên thẳng ra sau gáy.
“Cút hết!”...Long nổi giận, vung sợi xích quật bay hết xác sống xung quanh rồi một cước đạp xuống mặt đất, chớp mắt đã xông về phía ả xác sống.
“Bốp”...tiếp một cú đá như trời giáng, thân thể Long bay lên không rồi như một chiếc lá, chầm chậm rơi xuống.
“Bụp…bụp…bụp…!”
Sợi xích hung hãn t·ấn c·ông nhưng ả xác sống quá nhanh, liền né tránh được hết những đòn đánh.
“A…a….a….” Long đột ngột hét lên thảm thiết. Tâm thức hắn như bùng nổ, mênh mông trải ra đến vô tận. Long thấy mình đứng đó, giữa tâm thức, xung quanh là sương khói mơ hồ. Trước mặt hắn là sợi xích đen đang tỏa ra thứ hào quang kì dị.
“Hương! Hương” gã gào lên điên cuồng..
Ả xác sống trừng trừng nhìn Long đang đứng giữa không trung, bên dưới là một vòng đệm xanh lét do đồng xu di chuyển với tốc độ cao tạo thành.
Gã nhìn về phía cách đó không xa, từ lúc nào ả đã sừng sững đứng trên đầu một con voi thây ma khổng lồ.
“Anh nên nghỉ một chút. Chúng ta sắp đến gần con đầu đàn rồi”
Ả xác sống đứng trên đầu con “rồng” khí thế hung mãnh. Khi nãy nó cảm nhận được thể lực của Long đã xuống nhiều sau khi đột phá vòng vây quái vật, xác sống. Nó cảm nhận được thời điểm xuất hiện của mình đã đến…
“Nó nhanh quá!” gã lẩm bẩm trong miệng, trừng trừng nhìn ả.
Con rồng trắng lao đi điên cuồng, thân hình khổng lồ của nó nổi bật lên trên tất cả. Những bàn chân khổng lồ đạp xuống đại địa, biến lũ thây ma, quái vật bên dưới thành thịt vụn mà tới, chỉ trong chớp mắt đã tiến gần đến vách núi.
Trên môi Long nở một nụ cười.
Uyển Hương mỉm cười, đôi mắt mờ đi…
“Grao!”
“Uỳnh”...hắn rơi xuống đất, bụi đất bốc lên.
Nếu có khả năng nhìn thấy những hình ảnh này, có thể tưởng tượng những trường năng lượng này “cắm rễ” xuống khoảnh đất trên vách đá rồi vươn mình lên không trung, tỏa ra xung quanh.
“Uỳnh…!” một tiếng, cả tấm thân khổng lồ nặng nề đập xuống mặt đất. Lũ xác sống bên dưới không tránh được đi đâu, biến thành một bãi thịt bầy nhầy.
Long cô ngạo đứng đó, phía sau Uyển Hương đang thể hiện một điệu múa bí ẩn mà quyến rũ, dù không có nhạc nền nhưng lại cho người ta cảm giác tiếng nhạc réo rắt bên tai mỗi lần tấm thân ngọc ngà kia di chuyển. Đó là “Dạ Vũ” điệu múa của đêm…
“Hắn bay được à?”
Hắn không né tránh mà chỉ hất tay một cái, sợi xích hung hăng lao tới, căng ra, chặn đón cái đuôi khổng lồ của con rồng.
Ở phía xa, Andrew ngồi trên xe chỉ huy, nhìn khung cảnh này thì vô cùng choáng váng.
Lúc này, Long cũng cảm nhận được thể lực của mình đang giảm sút. Hắn cũng muốn tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi nhưng giữa một biển xác sống thì tìm đâu?
“Phốc…phốc…” mấy tiếng, Long chân đạp vách đá, tay ôm Uyển Hương, nhanh như cơn gió đã leo lên mấy chục mét rồi dừng ở một khoảnh đất trống. Hắn buông Uyển Hương, quay người nhìn xuống dưới, lũ thấy ma bị vách đá cản lại, cứ đứng dưới gào rú tức giận.
Long ném sợi xích vào không trung, nó đột ngột uốn lượng như một con rồng nhỏ, xoay vài vòng rồi lộn lại về bên cạnh hắn.
Long rút lại sợi xích, con rồng nằm im thít dưới chân hắn, lưỡi thè ra một bên, đôi mắt lòi ra ngoài, được dính với hốc mắt bằng một sợi dây thần kinh to cỡ bắp tay.
Đầu chúng tự nhiên vỡ nát như bị một bàn tay vô hình bóp.
“Hự!” vừa né một quạt của sợi xích, ả xác sống bất ngờ đá tới một cú thẳng vào bụng Long khiến hắn một lần nữa bay xuống dưới, đè lên mấy con xác sống đang chạy lăng xăng đuổi theo.
“Cùng chiến nào!” Long khẽ kêu lên. Sợi xích cũng đáp lại bằng một rung động.
Chợt khóe miệng ả xác sống nhếch lên. Rõ ràng là ả nở một nụ cười khinh mạn.
“Trà!” hắn hoài nghi.
Những giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Uyển Hương, chúng lăn nhanh xuống mặt, rơi vào không trung, từng giọt từng giọt. Nhưng cô không dừng lại, vẫn điên cuồng nhẩy múa. Phía đông, một vệt sáng rực lên, trải dài tít tắp như đang đẩy lùi bóng đêm lạnh lẽo.
“Ô..ô…” dưới chân Long, xác sống thi nhau gào thét nhưng chúng không làm gì được.
Khuôn mặt Long xuất hiện một vết rách nhẹ, rỉ máu. Hắn nhanh chóng thoái lui lại, giữ khoảng cách rồi đánh mắt tìm kiếm ả xác sống.
Lúc này, Long gồng mình chịu đựng những đợt t·ấn c·ông hung hãn của ả xác sống. Cơ thể gã bầm dập bởi những cú đấm nặng như núi. Nhưng Long vẫn gắng gượng chiến đấu. Thỉnh thoảng gã lại phản đòn nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
“Hộc…hộc…!” Long thở hồng hộc như trâu, mồ hôi túa ra, trừng trừng nhìn ả xác sống. Đột nhiên Long cảm thấy cơ thể khoan khoái lạ thường, gã liếc mắt nhìn Uyển Hương, cô ta vẫn đang nhẩy múa ở bãi đất trống trên vách đá và hình như những nguồn năng lượng từ Uyển Hương vẫn đang lao về phía Long, khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu.
Ánh mắt Long gắt gao nhìn ả xác sống trong khi cơ thể chuyển sang trạng thái sẵn sàng đối phó với mọi cử động của đối phương.
Long nhìn về phía ả xác sống, tâm thức trải ra như một bàn tay vô hình, xông đến ả. Khuôn mặt ả xác sống chợt méo lại, thân hình xám xịt quỵ xuống, hai tay ôm lấy đầu, miệng há hốc, chảy ra một thứ giống như nước dãi.
Uyển Hương thì thào.
Phía xa, Uyển Hương cũng đã kết thúc điệu múa của mình, cơ thể cô ướt sũng, hô hấp nặng nề. Đôi tay Uyển Hương vươn lên trời, đôi mắt chằm chặp nhìn Long đang rơi xuống mặt đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phốc” Long bàng hoàng lùi lại theo bản năng, sượt qua mặt hắn là một bàn tay với móng nhọn hoắt.
“G·i·ế·t!”
Hắn đột ngột mở to mắt, thấy toàn thân tràn đến một cảm giác cực kỳ dễ chịu. Tâm thức của hắn bây giờ mở rộng, trải dài đến vô tận. Long lại nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy ả xác sống, nhìn thấy biển xác sống, nhìn thấy những năng lượng đen mà bọn chúng tỏa ra.
Hắn thấy bóng người thướt tha bước đến trước mặt. Đó là một thiếu nữ toàn thân mặc đồ trắng tinh, tóc dài tha thướt.
“Kết…kết thúc rồi à?” Andrew lắp bắp hỏi thuộc hạ.
“A!” Long kêu lên, bị đấm bay về phía sau, rơi chéo xuống, cày lên mặt đất một đoạn dài mấy chục mét.
“Uỳnh…uỳnh…” tiếng bước chân của một con quái vật nện lên mặt đất khiến xung quanh rung chuyển. Từ sau những rặng cây, một thân ảnh khổng lồ vọt ra, thẳng về phía Long.
“Nó đâu?” Long nhìn quanh.
Cô sợ hãi vội vươn tay về phía Long, những nguồn năng lượng vừa xông vào trong cơ thể đột ngột phóng ra, hướng về phía Long như bị một lực hấp dẫn cực mạnh. Chúng ồ ạt tràn vào, dung nhập với hào quang nhiều màu của hắn.
Con “rồng” điên cuồng vung tứ chi, cào cấu vào không gian, giãy dụa mong thoát ra.
“Leng keng…leng keng…” sợi xích rung lên, đột ngột tỏa hào quang 7 sắc rực rỡ. Màu sắc của nó giống hệt như hào quang tỏa ra từ cơ thể Long. Tâm thức của Long chợt động, hình ảnh sợi xích đen bốc lên những thứ ánh sáng kỳ ảo hiện lên rõ ràng. Thời điểm này, nó như hòa vào làm một với Long.
Ả ta đang đứng trên đầu một con sói khổng lồ, đưa ngón tay lên, lè lưỡi nếm thử. Ả đang nếm mùi vị máu của Long.
Sợi xích va vào cái đuôi, quấn mấy vòng xung quanh, Long từ đâu đột ngột xuất hiện, nắm lấy một đầu xích, kéo căng lên…
Ả xác sống dậm chân lên đầu con rồng. Con quái vật lập tức vặn vẹo thân hình, vung đuôi quất tới phía Long.
Những tiếng bụp…bụp vang lên liên tục, hàng ngàn con xác sống, quái vật xung quanh Long nối tiếp nhau vỡ sọ mà c·hết.
Long gầm lên tức giận, tiếp tục phải vung xích đánh nát những con xác sống đang điên cuồng lao đến cắn gã.
Bên dưới, đàn xác sống hung hăng chờ đợi.
Long nói rồi đột ngột chuyển hướng, lao nhanh về phía vách núi, đồng xu và sợi xích lại vẽ một con đường cho hắn tiến lên khiến lũ xác sống thịt nát xương tan.
Mặt trời bắt đầu nhô lên. Những cơn gió lạnh buốt thổi tới, Long lững thững đi về phía đoàn xe, trên tay hắn, Uyển Hương đang nằm đó, im lặng. Khuôn mặt Long lạnh lẽo, vô hồn…
Long lại liếc mắt về phía vách đá, khuôn mặt chợt tái đi.
“Hương!”
“Grao!” con rồng gầm lên, vặn vẹo thân mình, né qua một bên tránh thoát được sợi xích.
Uyển Hương khẽ kêu lên, đôi tay làm một động tác giống như người ta đẩy một thứ gì đó. Khi hai tay phẩy xuống, Uyển Hương quỵ xuống đất, đầu cô ngóc lên, nhìn về phía Long.
“Grao!” con “rồng” gống lên, cả thân hình chấn động, đuôi nó bị sợi xích quấn lấy còn Long thì nắm đầu kia, kéo mạnh lên cao.
“Phía trước có một vách đá!”
Đôi mắt ả trợn trừng, không nghĩ rằng cuộc hành trình của mình lại kết thúc tại đây. Sợi xích buông ra, cơ thể xám ngoét của ả xác sống vô lực lăn xuống đất, im lìm.
Long hô lên khi bóng người xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt hắn.
“Nhanh quá!” Long cảm thán trong lòng.
Long đưa bàn tay về phía ả xác sống, mắt híp lại, ngón tay ngoắc ngoắc, điệu bộ như thách đố.
Lúc này, con rồng sau mấy cú quật mạnh của Long, sọ não đã bị bửa ra, một chất dịch đen từ bên trong tràn ra ngoài, loáng thoáng có cả màu trắng của não.
Long vừa tập trung sức mạnh lẫn tâm thức để mở đường tiến lên vừa hỏi.
Vù…vù…sợi sích đột ngột quay tít, vòng lại, phi về phía Long. Hắn vươn tay thu hồi lại sợi xích.
Những người thuộc hạ không trả lời y. Họ cũng không biết điều gì diễn ra trước mắt mình nữa.
“Rào…rào…rào…” hàng vạn con xác sống, quái vật xung quanh cũng đột ngột ngã nhào ra đất, toàn bộ im lìm, không một tiếng động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ả xác sống lại biến mất, ánh mắt Long không bắt kịp di chuyển.
Chương 56: Dạ vũ (2)
Chỉ trong chớp mắt, một dải năng lượng nhiều màu như được đan vào nhau giống một tấm vải sặc sỡ trải dài trên không trung, thẳng đế phía Long.
Con rồng tung chân, nhấc cả thân hình đồ sộ lên không trung, phóng tới. Miệng nó há to, gầm lên man rợ. Từ trong cổ họng, một ánh lửa trắng lóe lên rồi điên cuồng phóng ra ngoài, thẳng về phía vách núi.
Long khoanh chân ngồi xuống, điều hòa cơ thể để lấy lại sức lực. Uyển Hương đứng giữa khoảnh đất, đi đi lại lại ngắm nhìn những trường năng lượng đủ loại màu sắc, kích cỡ như những cái cây, vươn mình lên trời cao và tỏa ra xung quanh, kéo dài hàng chục cây số.
Ngọn lửa rẽ sang hai bên, rơi xuống bên dưới tạo thành một trận mưa lửa khủng kh·iếp, bùng lên dữ dội, thiêu cháy những con quái vật, xác sống. Một vùng đất rực sáng lên trong đêm, tựa như c·háy r·ừng.
Ở trên vách đá, Uyển Hương vẫn đang nhẩy múa một cách man dại. Điệu múa ngày càng nhanh, đôi tay cô thoăn thoắt đưa ra, duỗi vào, như đang cầm nắm, như đang gom góp một thứ gì đó cực kỳ lớn lao. Ánh mắt của cô nhìn lên phía trên nhưng vẫn cảm nhận được Long đang gặp phải tình cảnh nguy cấp.
Sợi xích hung hãn lao thẳng tắp về phía ngọn lửa trắng, trông nó giống như một cây thương đen đang xé rách không gian.
“Hương!” gã kêu lên rồi loáng một cái đã xông về phía Uyển Hương. Cô ta đang nằm đó, dường như không còn dấu vết nào của sự sống.
Những luồng năng lượng truyền tới cho Long ngày càng mãnh liệt, gã cảm giác cơ thể mình đang bừng sáng lên, hào quang rực rỡ cả một góc trời. Sợi xích trong tay hắn cũng như đang phấn khích, nó rung lên, tạo thành những âm thanh leng keng, át đi những tiếng gào thét ầm ĩ đang diễn ra.
Uyển Hương mỉm cười nhìn Long rồi chợt tan biến vào hư vô.
“Vụt…”
Ả xác sống thấy vậy, đột nhiên quay người, bằng một tốc độ cực nhanh, định thoát ly khỏi chỗ này. Linh tính báo cho ả biết đối thủ trước mặt mình đã hoàn toàn biến thành một thứ gì đó khủng kh·iếp hơn.
Long cảm thấy tâm thức mình càng mở rộng hơn. Hắn nhìn được bên trong cơ thể, nhìn được những nguyên tố cấu thành nên thế giới này đang nhẩy múa.
“Ta đi về phía đó!”.
Lại thêm một vạt xác sống dưới mặt đất bị nện thành bãi bùn. Long đảo mắt nhìn, ả xác sống đã không còn ở trên đầu con “rồng”.
“Em cảm nhận được nó không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ô…ô…” khi hắn vừa định bò lên thì đàn xác sống lại nhào tới, hung hăng cắn xuống.
Uyển Hương quan sát kỹ rồi vươn tay, chạm vào những trường năng lượng đó. Cơ thể của cô đột nhiên như bị một sức mạnh nào đó x·âm p·hạm, run lên. Uyển Hương lúc đầu cảm thấy tê buốt nhưng dần dần thấy dễ chịu, cảm thấy cả thân hình như một quả bóng, đang căng dần lên.
“Nhận lấy!”
Long mở to 2 mắt, trừng trừng nhìn về phía năng lượng hắc ám đang trải rộng ra nền trời. Gã đứng thẳng lên, vươn tay cầm lấy sợ xích. Sợi xích đột nhiên rung lên dữ đội, truyền vào tay hắn một cảm giác khó tả.
Những cú đá, nắm đấm của ả xác sống như chứa một nguồn sức mạnh kinh hồn khiến cho Long cảm nhận một cách rõ ràng cơn đau đớn.
Uyển Hương chỉ về cách đó không xa, một vách núi dựng đứng, sừng sững giữa đất trời. Trong mắt Uyển Hương, vách núi đó cuồn cuộn lên những trường năng lượng đủ mọi màu sắc, nhìn cực kỳ bắt mắt
“Nó tới rồi!”
Những trường năng lượng này khi phát hiện Long đang ngồi thiền thì vươn những xúc tu ở thân chính, chầm chậm trôi về phía hắn, một số ít tiến nhập vào cơ thể gã.
Long há miệng gào to, tóc tai bay múa, phóng thẳng sợi xích về phía đoàn lửa trắng do con rồng phun ra rồi lắc mình xông tới. Gã như bay trên không trung.
Bóng trăng trên cao chiếu thứ ánh sáng mở ảo xuống Uyển Hương. Cô đang thực hiện một vũ điệu giữa đêm tối. Một vũ điệu được bao bọc bởi những màu sắc rực rỡ từ năng lượng của tự nhiên. Uyển Hương như một nữ thần, hòa mình hay nói đúng hơn là trở thành trung tâm của những nguồn năng lượng.
Vèo…sợi xích như mũi tên, nhắm thẳng vào ả xác sống đang đứng trên đầu con rồng sau khi chém đứt đôi ngọn lửa.
Với đối thủ có tốc độ cực kỳ nhanh như ả xác sống kia, Long đau đầu tìm phương án giải quyết. Gã thận trọng giữ khoảng cách với ả.
Một thoáng trôi qua, vách đá đã bị tầng tầng lớp lớp xác sống bao vây kín mít.
Sợi xích một đường lao thẳng vào ngọn lửa, áp lực mà nó tạo ra khiến ngọn lửa trắng của con rồng như bị cắt làm đôi.
“Ô…ô…” con “rồng” như bị nhấc khỏi mặt đất, Long gầm lên dữ dội, toàn thân nổi gân xanh, cơ bắp căng như quản bóng được bơm lên. Hắn quật mạnh cái đuôi con rồng lên, thân hình đồ sộ v·út thành hình cầu vồng rồi đập mạnh xuống mặt đất.
“Vút” ả xác sống lại lắc nhẹ thân hình, chớp mắt đã đến sau lưng Long, vung tay đánh xuống. Long chỉ kịp đỡ được vài chiêu, nháy mắt lại trúng mấy đòn.
Một vùng rộng lớn bầy nhầy xương, thịt hòa lẫn vào nhau, khung cảnh vô cùng kinh dị. (đọc tại Qidian-VP.com)
“A..a…a..!” Long lại hét váng trời, dồn sức nhấc con rồng lên, đập thêm mấy phát nữa xuống đất. Xác sống bên dưới như một đàn ruồi bị bẫy không thể di chuyển được, cứ thế bị đập cho nát bét.
Nhưng nếu nhìn kỹ, bên dưới chân Long dẫm lên là một vòng năng lượng màu xanh được tạo ra từ sự di chuyển cực nhanh của đồng xu bạc mà Uyển Hương tặng cho hắn.
Ô…ô…lũ xác sống lao tới.
Bỗng gã thấy trước mặt tối sầm, đau đớn, toàn bộ cơ thể nhào về phía sau. Ả xác sống đột ngột xuất hiện trước mặt, tung một cú đấm thẳng vào mồm.
“Uyển Hương!”
Uyển Hương mở to đôi mắt, ngước lên tìm kiếm. Trường năng lượng đen kia càng lúc càng gần nhưng nàng cũng nhận ra, hào quang xung quanh Long đang yếu dần đi. Điều này chứng tỏ thể lực của gã đang giảm sút sau khoảng thời gian vừa di chuyển vừa công kích liên tục.
“Xoạt” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là tất cả những gì em có thể làm cho anh.”
Nếu cứ như vậy thì khi gặp con trùm kia, liệu Long còn sức để mà chiến đấu hay không? Uyển Hương chợt lo lắng.
“A..a…!” Long lại kéo căng sợi xích, quất con “rồng” thêm một lần nữa vào không trung, đập mạnh xuống đất.
Phía sau Long, Uyển Hương liên tục di chuyển. Cô như đang thể hiện một điệu múa gì đó mà nếu Long có thể nhìn được sẽ thấy từng lớp năng lượng xanh, đỏ, tím vàng đang vờn quanh cơ thể. Chúng tiến vào theo lời mời gọi rồi đột ngột phóng ra, hướng về phía Long. Nó giống như một kiểu truyền năng lượng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.