Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Linh Sơn
“Vậy là rượu mời không uống, lại uống rượu phạt!” vị tăng nhân đổi giọng, lúc này uy áp trùng trùng nổi lên, sát khí theo đó cũng bùng nổ mãnh liệt.
Asin thông báo.
Asin cho xe tiến vào bên trong thành, một đội tăng binh đã đứng đợi sẵn. Asin dừng xe rồi để họ kiểm tra một lượt.
Vì sao Vũ lại không g·iết Asin để trả thù? Thực ra gã cũng đã định xuống tay nhưng ngay trong lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu gã. Bởi vì Vũ nhận được thông tin về kỹ năng gọi là “Khế Ước” nên gã muốn thử nghiệm xem thế nào. Dù sao Asin cũng là một cao thủ có tiếng. Nếu muốn xây dựng thế lực thì phải có bộ hạ. Vì thế, Vũ lựa chọn Asin là kẻ đầu tiên mình thu phục.
“Hóa ra là vậy!” Vũ gật gù, đã hiểu ra vấn đề.
Vũ lạnh lùng thông báo.
“Đúng là mạt pháp, bọn họ lợi dụng hình ảnh Đức Phật để làm loạn” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng mà không phải ai cũng có thể đến Linh Sơn sau khi c·hết được bởi vì đường xá xa xôi, chi phí cực kỳ đắt đỏ, phải rủng rỉnh túi tiền mới thực hiện được mong ước này. Thế nên, những người có thể đến đây, đa phần đều là có tiền, có quyền.
Tăng nhân kia chắp tay, khẽ cúi người.
“À, ra là thế” Vũ cười khổ, hóa ra mình là con gà để người ta vặt.
“Mời vào!” bộ đàm phát ra lời mời, cùng lúc cánh cổng thành Linh Sơn rùng rùng chuyển động, mở ra.
Asin thì thào bên cạnh, đủ cho Vũ nghe.
“Với năng lực của chủ nhân hiện nay, theo ý của tôi, ngài nên tự xây dựng cho mình một thế lực, không nhất thiết phải đầu quân cho bất cứ ai” Asin sau khi nghe Vũ nói về việc đi Chu Tước, liền lên tiếng khuyên can.
“Đức Pháp vương của chúng ta muốn gặp”
Có một tay sát thủ huyền thoại dưới trướng, cái này quả là một khởi đầu như mơ với Vũ. Dù sao thì Giác Thanh cũng không thể sống lại, g·iết Asin để trả thù cũng được nhưng mà thu hắn để sử dụng là hơn cả. Thời buổi này, có vây cánh càng mạnh thì càng dễ sống chứ cứ lủi thủi một thân một mình thì chẳng thể nên cơm cháo gì.
Xong xuôi đâu đó, một chiếc xe đám có màu sắc sặc sỡ, trên nóc xe có gắn bức tượng phật chạy tới. Những người phục vụ đưa t·hi t·hể của Giác Thanh sang chiếc xe đó rồi một người thông báo với Vũ và Asin:
Vị kia nghe vậy thì mỉm cười: “Xin ngài cứ đi về nơi nghỉ chúng tôi đã chuẩn bị trước, rồi sẽ có người đến nhận tấm lòng của các ngài”
“Như thế này là sao?” Vũ chậm rãi hỏi còn Asin thì lạnh lẽo nhìn quanh, hai tay đưa về sau, sẵn sàng lấy đôi đoản kiếm ra.
Vì thế, đã sống lại một cuộc đời khác, Vũ sẽ đạp lên tất cả, để xây dựng một thế lực cho riêng mình. Hắn quyết tâm sẽ là một con người khác.
“Vụt!” Asin lập tức biến mất ngay trước mặt toàn bộ tăng nhân khiến cho bọn họ trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Asin tỏ ra là một tay lão luyện.
“Thượng khách?” Vũ tròn mắt.
Nghĩ đến đây, Vũ gật gù yên tâm. Để xem trở thành thượng khách của Linh Sơn sẽ như thế nào.
Vũ nhếch mép cười, gã cảm nhận được sát ý đang tỏa ra từ phía tăng nhân cùng những người xung quanh.
Loẹt xoẹt…loẹt xoẹt…máu tươi bắn vọt lên từ cổ tăng nhân chỉ huy, một loạt những tỉnh thức giả xung quanh cũng chịu chung số phận.
“Ngươi là người tu hành mà lại nổi lên sát ý, thật là đáng xấu hổ”
Nếu so sánh với Song Giang, tuyến phòng thủ tường thành của Linh Sơn trông có vẻ sơ sài hơn. Chỉ có 2 khẩu pháo laser lắp trên tường cùng những ụ s·ú·n·g máy được bố trí cách nhau khoảng cách 30-40m.
“Có khả năng là vì món tiền thưởng truy nã kia!”
“Ý ngươi là thế nào?”
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ những tỉnh thức giả đang bao vây xung quanh, trên cổ vọt ra tia máu, ầm ầm ngã xuống mặt đất.
“Xe phía trước xin dừng lại thông báo danh tính!”
Vũ bóp trán thở dài. Thảo nào mà Giác Thanh chỉ âm thầm tự tu, không theo một chùa phái nào cả. Tất cả đều là lừa bịp hết.
“Đa tạ sư phụ, xin sư phụ hướng dẫn cho tôi nơi để có thể cúng dường cho chư tăng”
Asin thông báo, hai tay vẫn nắm vô lăng, từ từ giảm tốc độ. Ngồi ở bên cạnh, Vũ đôi mắt nhắm nghiền, gã đang chìm vào trong tâm thức, xem xét những thông tin mà mình vừa mới nhận được khi một đoạn ký ức sáng tỏ.
Asin lập tức hiện hình khi toàn bộ những kẻ bao vây nằm xuống. Máu nhuộm đỏ mặt đất, vài người còn trợn mắt, giãy giãy lên mấy cái.
Qua bộ đàm, lực lượng bảo an đề nghị.
Vũ nhận định.
Vũ không muốn như vậy nữa. Cả cuộc đời trước kia của hắn, cũng vì không muốn tranh quyền đoạt lợi, tránh xa các cuộc giành giật mà phải im lặng trước những điều bất bình, cúi mình trước quyền to lực lớn. Rốt cục thì cũng chỉ làm bản thân thêm nghĩ ngợi, uất ức mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đi lên phương bắc à?”
“Hú…hú…hú…”...Tiếng còi hú rền vang, bao trùm cả thành Linh Sơn. Tiếng bước chân rầm rập, tiếng động cơ xe ì ì chạy vội trên đường. Tất cả đều hướng về phía khách sạn, nơi Vũ và Asin đang đứng đó.
Đức Pháp vương mà vị tăng nhân kia vừa nói, chính là thành chủ của Linh Sơn, được người đời gọi là Pháp vương Rishi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hiện nay lịch hỏa táng đã kín, đến ngày kia mới có thể tiến hành. Chúng tôi sẽ đưa người huynh đệ này đi bảo quản. Chỗ ở của 2 vị chúng tôi đã sắp xếp ổn thỏa”
“Theo ý của thuộc hạ, ngài nên đi lên phía bắc, tới lãnh thổ của những kẻ lang thang. Ở đó rất hỗn loạn, thích hợp cho việc xây dựng thế lực. Khi đã có đầy đủ năng lực, chúng ta sẽ tính tiếp những bước đi sau này”
Đầu bên kia, giọng nói như trùng xuống, giống như là bày tỏ một sự thương tiếc hay chia buồn gì đó. Thông thường thì có rất nhiều phật tử sau khi c·hết mong muốn được hỏa táng tại Linh Sơn bởi vì họ quan niệm rằng điều đó sẽ giúp cho linh hồn mình được về với phật.
“Đúng vậy! Mạng lưới của tôi ở đó cũng nhiều, thích hợp cho việc tạo dựng một thế lực mới”
“Nhiều nhưng cũng không đến mức như thế này đâu thưa chủ nhân” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tòa thành phía trước mặt Vũ nhìn cổ kính nhưng lại toát lên những vẻ thanh khiết vô cùng. Trên tường thành, cờ phật giáo tung bay trong gió, nổi bật lên là một đại kỳ hình bánh xe pháp luân màu vàng. Đây cũng là cờ hiệu của thành Linh Sơn.
“Chủ nhận không có nhưng mà tôi có” Asin trịnh trọng thông báo khiến Vũ à lên một tiếng. Tên thuộc hạ này của gã không những có tiền, mà là có rất nhiều tiền. Y là sát thủ huyền thoại cơ mà.
Lưu lại Linh Sơn mấy hôm, cuối cùng Giác Thanh cũng được đem đi hỏa thiêu. Buổi lễ diễn ra với không khí trang nghiêm. Phật nhạc tấu lên réo rắt, hàng chục tăng ni cùng tụng đọc thần chú, niệm phật hiệu, cầu mong cho linh hồn n·gười c·hết được siêu thoát về cõi phật.
Asin giải thích.
“Nhưng mà ta làm gì có tiền!” Vũ lo lắng, hắn chưa nghĩ đến trường hợp mất tiên. Bản thân nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền mà làm thượng khách của Linh Sơn. Vũ toàn nghĩ cách khác, hay là ra ngoài thành, tìm một nơi vắng vẻ rồi đào huyệt, chôn thầy ở đó. Dù sao cũng là gần với phật, chỉ cách có một bức tường mà lại miễn phí.
Chương 63: Linh Sơn (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hai vị định đi đâu?” một tăng nhân có vẻ là chỉ huy, bước lên mỉm cười hỏi.
“Chỉ là đàm đạo một chút, xong việc sẽ để hai vị rời đi”
“Các ngươi chưa đủ tuổi để chủ nhân ta ra tay”
“Cái này là bài của họ cả. Vì đông nên chúng ta phải chờ đợi, phải ở trong khách sạn của họ, dùng dịch vụ của họ. Chủ nhân đã hiểu chưa?”
Vì vậy, khi nghe Asin thông báo, những tăng binh làm nhiệm vụ bảo an liều không hỏi thêm gì bởi khi hỏa táng tại Linh Sơn, người ta phải đóng góp một khoản chi phí khá lớn cho tòa thành. Nào tiền làm lễ, tiền cho những người phục vụ, tiền lập giàn thiêu v.v…Nói chung là người ta sẽ phải bỏ kha khá tiền ra, nếu muốn linh hồn ở cạnh phật.
“Hiện nay ta không có rảnh, lúc khác sẽ đến gặp pháp chủ của các ngươi”
“Ở các nơi khác muốn về Linh Sơn để an nghỉ đều phải đóng một khoản tiền lớn cho các thầy tu. Họ sẽ lo cho mình toàn bộ dịch vụ an táng. Chúng ta chỉ phải bỏ tiền ra, vì thế nên nói là thượng khách”
Khi cả 2 vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, đã thấy một đoàn tăng binh chờ sẵn bên ngoài. Vũ cảm thấy có chuyện đang diễn ra, liền đưa mắt nhìn một lượt. Những người xung quanh, toàn là tỉnh thức giả cấp 3.
“Vậy à!”
Sau đó, Asin và Vũ được dẫn đến một tòa khách sạn sang trọng, nằm ngay ở trung tâm thành Linh Sơn. Từ đây có thể nhìn thấy cây bồ đề, nơi Đức Phật thành đạo khi xưa.
Thành Vũ mở to đôi mắt, nhìn tòa thành đầy màu sắc tâm linh kia rồi ngoái lại phía sau xe, nơi t·hi t·hể Giác Thanh được quấn gọn gàng vào một lá cờ ngũ sắc, biểu tượng của phật giáo.
“Cái gì cơ? 500.000 đồng vàng?” Vũ há hốc mồm. Đó là một khoản tiền khổng lồ.
Gã thì thào. Asin cảm thấy ngượng ngùng, dù sao thì hắn cũng là người đã ra tay với Giác Thanh.
“Chúng tôi đến từ Song Giang, đưa một tăng nhân tới Linh Sơn để chôn cất theo nguyện vọng của ngài ấy”
“Vậy thì ta đi lên phương bắc!” cuối cùng Vũ cũng lựa chọn con đường phát triển của mình.
Tăng nhân chỉ huy chỉ về phía Vũ rồi nói.
“Chủ nhân! Chúng ta đến Linh Sơn rồi”
“Đó là con số tối thiểu nếu muốn buổi lễ diễn ra được yên ổn.” Asin tỏ vẻ hiểu biết.
Vũ lơ ngơ, không hiểu lắm nhưng mà nhìn thái độ của Asin thì có vẻ như hắn đã biết việc này sẽ xảy ra. Liền đó Asin nói:
Asin đáp.
“Xem ra có nhiều người lựa chọn hỏa thiêu ở Linh Sơn đấy nhỉ”
“Vì chúng ta đến đây an táng nên chúng ta giống như là thượng khách của họ” Asin thông báo.
Những binh sỹ của Linh Sơn, phần lớn đều là tăng binh, cũng lác đác xuất hiện những chiến binh là người bình thường, chưa xuất gia, mới chỉ là quy y cửa phật.
Vũ cười gằn, hung hăng nhìn vị tăng nhân kia.
Vì Asin đã mạnh tay chi một khoản lớn cho đám tang này nên nó diễn ra hết sức trang trọng và không có bất cứ một sự cố nào xảy đến.
“Điều này ta cũng đã nghĩ tới. Nhưng mà giờ ta cũng chưa biết bắt đầu từ đâu. Thế giới này với ta thật mới mẻ. Có lẽ cần phải có chút kinh nghiệm cái đã” Vũ nói. Hắn cũng muốn tự mình xây dựng thế lực nhưng mà chưa biết bắt đầu từ đâu.
Kỹ năng “Khế Ước” này sẽ rút linh hồn của đối phương và giam giữ nó trong tâm thức của người thực hiện. Đối phương sẽ trở thành nô lệ, phục vụ cho người thực hiện kỹ năng. Điều kiện cần là đối phương phải tự nguyện đồng ý lập khế ước. Còn nếu đối phương không muốn, dù có đ·ánh c·hết cũng không thể biến họ thành nô lệ được.
Asin thấy vậy liền mỉm cười. Y biết rằng, với năng lực của chủ nhân, không khó để có thể nhanh chóng xây dựng lực lượng. Bản thân Asin là một tỉnh thức giả cấp 3 đỉnh cấp mà còn không phải đối thủ của Vũ.
Sau đám tang, Vũ và Asin trở về khách sạn, thu dọn đồ đạc, Vũ thông báo sẽ đi pháo đài Chu Tước để đầu quân cho Mộc Trà. Thù g·iết con, nhất định hắn phải trả.
“Ở Linh Sơn này, các tăng không quy định mức giá mà tùy vào tấm lòng của gia chủ. Nhưng mà chủ nhân nghĩ xem, những người đến được đây toàn là dạng nhiều tiền, chẳng ai lại bủn xỉn mà bỏ một khoản tiền ít ra cả. Thường thì lo những đám như thế này, Linh Sơn thu về khoảng 500.000 ngàn đồng vàng.”
“Cuối cùng thầy cũng được an nghỉ nơi đất phật rồi”
Vũ trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, cân nhắc các phương án. Đúng là nếu trở về dưới trướng Mộc Trà thì hắn hiện tại cùng lắm chỉ là một chỉ huy quèn, quyền lực cũng ít, chẳng thể làm được gì nhiều.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.