Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Coviz

Unknown

Chương 69: Vai diễn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Vai diễn


“Thành chủ Song Giang, ý ngươi là Lưu Thành Vinh?”

Triệu Vương Yến ngồi trên bàn làm việc, cô ta mặc một bộ vest đen lịch lãm với áo sơ mi trắng, cổ áo bẻ ra ngoài. Tóc Vương Yến búi cao, khoe cổ dài, trắn ngần.

Cô ta ngạc nhiên nhìn cấp dưới thông báo bên ngoài pháo đài, một đoàn xe của Song Giang đang muốn vào thành và người đến là Lưu Thành Vinh.

Ngay lúc này, Vương Yến chợt tràn đến một cảm xúc kỳ lạ. Ngày xưa khi mẹ cô còn sống, Vương Yến cũng thường xuyên ở tại Song Giang để theo học một số lớp đào tạo về quản lý.

Ngày đó, cũng giống như những thiếu nữ đôi mươi, Vương Yến mơ được trở thành đệ nhất phu nhân của Song Giang. Chính vì thế cô chơi thân với Mộc Trà. Nhưng mà chẳng mấy khi Thành Vinh để ý đến Vương Yến. Điều này làm cho Vương Yến hết sức khổ tâm…

“Anh ta đến đây có việc gì vậy?”

Vương Yến lúc này khá hồi hộp. Cô không lường được tình huống này.

“Thuộc hạ không rõ thưa lãnh chúa. Nhưng mà Thành chủ nói có việc quan trọng”

Người thuộc hạ thông báo. Triệu Vương Yến đắn đo suy nghĩ, trong lòng xuất hiện nhiều câu hỏi. Đột nhiên cô ta nhớ lại lần cuối cùng mình ở Song Giang, khi đó Vương Yến đang chuẩn bị lên đường trở về pháo đài Huyền Vũ.

Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì chẳng may va vào Thành Vinh. Anh ta chăm chú nhìn vào mặt cô khiến Vương Yến cảm thấy ngượng. Rồi đột nhiên anh ta nói: “Em sẽ quay lại đây chứ?”

Triệu Vương Yến không rõ ý tứ của câu nói đó nhưng mà nó làm cho thiếu nữ mới mười sáu, mười bảy tuổi tự nhiên thổn thức trong lòng…

“Có cần đi báo cho các vị cố vấn không thưa lãnh chúa?”

Người thuộc hạ hỏi.

“Không! Không cần. Ngươi đi chuẩn bị nhà khách. Ta sẽ tiếp Lưu Thành Vinh.”

Vương Yến vội vã ra lệnh, vẻ lúng túng hiện rõ trên khuôn mặt khiến tên thuộc hạ nhìn cô với ánh mắt nghi ngại. Dù sao thì hiện giờ pháo đài Huyền Vũ đã ra mặt chống đối Song Giang, ngả về phe của Mộc Trà.

Sau khi ra lệnh, Triệu Vương Yến vội vàng trở về phòng riêng và lựa chọn một bộ trang phục ưng ý nhất của mình. Cô ngồi trước gương, trang điểm thật lộng lẫy, tự nhiên thấy vui vẻ trong lòng.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên

“Ai vậy!” Vương Yến hỏi.

“Là tôi!” một giọng nam có lực vọng vào.

“Anh Tú, anh vào đi!” Vương Yến nói.

Cánh cửa bật mở, một thanh niên độ 28-29 tuổi, dáng vẻ uy dũng, bá khí tỏa ra cuồn cuộn bước vào. Anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh đen trông rất phù hợp với dáng vẻ này. Trịnh Xuân Tú, là đoàn trưởng đoàn hộ vệ pháo đài.

Tú là một trong những người được Mộc Trà chỉ định hỗ trợ Vương Yến trong việc quản lý pháo đài Huyền Vũ. Trước đây anh ta đã có thời gian tham gia vào quân tiên phong do Mộc Trà chỉ huy.

“Nghe nói Thành Vinh mò tận đến Huyền Vũ này phải không? Em tính sao?” Tú hỏi, giọng khẩn trương giống như đang có chút hờn ghen.

“Một thành chủ thân chinh đến đây thì em nghĩ là không có ý thù địch”

Vương Yến đứng lên, quay người nhìn Tú. Đoàn trưởng Tú ngơ ngác nhìn Vương Yến. Chưa bào giờ anh ta thấy cô ta ăn mặc diêm dúa và sang trọng đến như thế. Tú như bị thôi miên, đờ cả người nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh.

“Đây là cơ hội tốt, ta nên bắt hắn ta, giao cho đại tiểu thư xử lý”

“Em nghĩ anh ta đến đây để làm sứ giả. Hai quân giao chiến, không thể chém sứ giả. Anh biết điều này mà”

Vương Yến nói.

“Bây giờ thời đại nào rồi em còn nói đạo lý vớ vẩn. Em quên mối thù g·i·ế·t mẹ rồi à?”

Tú hơi cao giọng.

“Em không quên, nhưng người g·i·ế·t mẹ em không phải Thành Vinh”

Vương Yến cự lại.

“Con trai của kẻ g·i·ế·t mẹ em, vậy thì có khác gì nhau?”

“Anh nên phân biệt rạch ròi. Hiện nay em đang ngồi ở vị trí này, có những chuyện không thể một là một, hai là hai. Hơn nữa em cần biết anh ta muốn gì mà thân chinh đến tận đây”

Yến tỏ ra lọc lõi, xứng đang với vị trí lãnh chúa.

“Anh hiểu…”

“Hiểu rồi thì tốt!” Vương Yến gật đầu.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, tiếng thuộc hạ vọng vào: “Thưa lãnh chúa, ngài Thành Vinh đang ở phòng tiếp đón”

“Được, ta ra ngay đây!”

“Anh đi cùng em được không, anh muốn xem hắn ta có ý định gì?”

Vương Yến khựng lại, ngập ngừng rồi nói: “Không, để một mình em gặp anh ta đã”

Nói rồi, cô liền thướt tha bước đi. Đoàn trưởng Tú nhìn theo phía sau, ánh mắt trầm xuống…

…Cửa phòng tiếp đón mở ra, Vương Yến sải bước đi vào, phong thái rất tự tin, đúng chất của một vị chủ nhà.

Thành Vinh đang ngồi trên ghế, vội đứng lên. Y mặc một bộ quần áo không có gì đặc biệt lắm nhưng mà nó lại rất đặc biệt với Vương Yến. Chính bộ quần áo này, Thành Vinh đã diện ngày Vương Yến lên đường trở về pháo đài Huyền Vũ.

Triệu Vương Yến nhìn Thành Vinh, một sự quen thuộc mà cô ta không thể giải thích nổi tràn đến. Cái cảm giác này, là của một thiếu nữ non nớt, đứng trước một người đem lại nhiều xúc cảm của tuổi trẻ.

“Lâu rồi, anh mới lại gặp em. Không biết em còn muốn quay lại Song Giang không?”

Thành Vinh nở nụ cười tỏa nắng, phong thái của tuổi trẻ đầy hoài bão. Mái tóc bồng bềnh lãng tử, đôi mắt tràn đầy sự tự tin.

Triệu Vương Yến như bị ngợp bởi những thứ tỏa ra ngùn ngụt từ người đàn ông này. Khuôn mặt cô hơi ửng hồng, cũng đáp lại y bằng một nụ cười. Trái tim trong lồng ngực Vương Yến đập mạnh, không hiểu Thành Vinh nói như thế là có ý tứ gì?”

“Không biết Thành chủ Song Giang đến đây có việc gì?” Triệu Vương Yến hỏi.

“Anh tới trước tiên là để tạ tội với em. Sau là để hàn gắn tình cảm anh em đã rạn nứt của em và Vương Sơn”

“Anh ấy vẫn sống tốt chứ?”

“Tất nhiên rồi, Vương Sơn ở chỗ anh rất khỏe.” Thành Vinh thông báo.

Vương Yến đến ngồi đối diện với Thành Vinh, thái độ thận trọng, dò xét còn Thành Vinh thì luôn giữ một thần thái vui vẻ, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi.

“Hàn gắn? Anh muốn hàn gắn như thế nào?” Vương Yến trầm giọng.

Thành Vinh đột nhiên ngồi xuống, khuôn mặt trầm đi, dùng một ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn Vương Yến khiến cô ta tự nhiên run lên trong lòng, giống như một con chuột bị rắn thôi miên.

“Để anh nói em nghe một câu chuyện này. Từ nhỏ anh đã rất muốn thân thiết với chị Mộc Trà. Anh rất muốn cùng chị ấy chinh chiến khắp nơi…nhưng mà không được. Cha anh, mẹ anh và chị Trà…dần dần mối quan hệ ruột thịt này nó cứ xa dần, rồi chuyện gì xảy ra thì em cũng biết rồi đó. Thực sự anh không hề muốn.”

“Vậy anh muốn gì?”

“Em muốn nghe không?” đột nhiên Thành Vinh trìu mến nhìn Vương Yến khiến cô ta lúng túng.

“Anh không muốn ruột thịt phải g·i·ế·t lẫn nhau. Không muốn chị Trà thành kẻ thù của anh. Không muốn Sơn và em trở mặt thành thù”.

“Vậy anh muốn làm điều đó như thế nào?”

“Em tin anh chứ?”

Thành Vinh làm ra một bộ mặt đầy phong thái.

“Cái đó còn tùy!” Vương Yến nhẹ nhàng đáp lại.

“Sau này Yên Hòa và Song Giang sẽ nằm dưới quyền của anh. Anh sẽ trả lại Song Giang cho chị Trà còn mình sẽ về Yên Hòa.”

Vương Yến trầm ngâm. Hắn ta nói không sai, cả 2 lãnh thổ này đều một tay hắn thừa kế. Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

“Vậy nên cuộc chiến này không cần phải diễn ra. Chỉ cần chờ đợi mà thôi” Thành Vinh nói.

“Chờ đợi điều gì?” Vương Yến hoài nghi.

“Ông anh mắc bệnh ung thư, chẳng biết còn sống được đến khi nào nữa. Tất cả những gì xảy ra vừa qua đều là do ông gây nên nhưng mà là phận con cháu, anh cũng chẳng biết phải làm thế nào.”

Vương Yến nghe và lờ mờ hiểu được ý tứ của Thành Vinh. Hắn ta đang chờ ngày lão béo quy tiên để đường đường chính chính trở thành một Thành chủ chứ không phải là bù nhìn rơm như hiện nay.

Đầu óc thiếu nữ đôi mươi của Vương Yến tưởng tượng ra viễn cảnh mà Thành Vinh vẽ ra trước mắt. Có lẽ như vậy là một phương án hòa hợp nhất, tránh được đổ máu không cần thiết.

Nhưng Vương Yến đắn đo, liệu chị Trà có đồng ý với phương án đó hay không? Mộc Trà là người mạnh mẽ, có thù tất phải trả. Chị ấy cứng rắn như thế, chắc chắn sẽ không đồng ý với phương án của Thành Vinh.

“Cái này, em không rõ là chị Mộc Trà có đồng ý với anh hay không”

“À, anh chỉ kể với em thôi, cũng không cần thiết nói với chị Trà…Sẽ có lúc chị ấy hiểu ra…nhưng mà anh cần em giúp”

“Em giúp được gì?” Vương Yến hỏi.

“Anh cần em đứng về phía anh! Tin tưởng bất cứ điều gì anh làm” Thành Vinh giống như muốn nhổm cả người lên mà nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Vương Yến khiến nàng đột nhiên như bị đóng băng. Ý tứ của câu nói ấy là gì? Vương Yến tự nhiên bị chới với giữa việc công và việc tư…Nhưng mà, cái lời nói này của hắn, như một lời tỏ tình.

“Anh…em…còn vợ anh…ý em là tiểu thư Mộng Điệp của Tân Hoa Hạ” Vương Yến lúng túng còn Thành Vinh thừa thắng xông lên. Nói về đánh trận, g·i·ế·t quái vật thì có thể hắn là hạng bét nhưng mà nói về tình trường thì hắn vỗ ngực số 3, không ai dám nhận số 1 và 2.

“Đó là một cuộc hôn nhân chính trị” Thành Vinh giọng có vẻ buồn rầu, khuôn mặt trầm xuống, phong thái vui vẻ biến mất khiến cho Vương Yến cảm thấy khó nói trong lòng.

“Thật sự thì anh chỉ muốn một người ở bên cạnh mình mà thôi. Cái người mà đã rời bỏ Song Giang, rời bỏ anh ngày trước…” Thành Vinh chầm chậm nói.

Triệu Vương Yến nghe như có sét đánh bên tai, đầu óc hoa lên, không thể phân rõ điều gì. Cái này là y đang nói về mình?

Đột nhiên Triệu Vương Yến quay người, bỏ chạy ra ngoài, mặc kệ Thành Vinh đang buồn rầu trong phòng.

Bóng Vương Yến khuất sau khỏi cửa, Thành Vinh khẽ cười, lắc đầu rồi ngồi xuống, nhấc cốc nước lên, uống một hơi cạn cả cốc rồi thở mạnh ra, giống như trút bỏ được vai diễn vậy.

Phía bên ngoài, đoàn trưởng Tú thận trọng nhìn qua khe cửa, hai nắm tay siết chặt vào nhau rồi nhìn theo hướng Vương Yến bỏ đi…

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Vai diễn