Coviz
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Thông tin
Long đặt một túi tiền ra trước mặt mụ béo. Mụ nhìn túi tiền một cách lạnh nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếc SUV dừng lại trước cánh cổng gỗ cao lớn, cũng được làm bằng những cây thông ghép lại với nhau. Phía trên chòi gác, những người canh cửa chĩa s·ú·n·g về phía xe, quát:
Khi thấy Long bước vào, vài tên mặt mũi băm trợn ngước mắt nhìn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống y. Long lạnh nhạt liếc một vòng rồi đến bên quầy.
Bên trong căn phòng, Long ngồi vắt chân, lưng tựa vào ghế, đôi mắt sáng lên, nhìn mụ béo đang quằn quại trên giường, miệng rên rỉ những điều đĩ thõa. Khuôn mặt của mụ béo ánh lên một niềm sung sướng khó tả, giống như đang được thưởng thức lạc thú của nhân gian. Mụ lăn qua, lộn lại, đôi mắt mờ đi, khóe miệng tràn ra nước dãi, điên cuồng hô lên: “Nữa đi anh! Nữa đi!”... (đọc tại Qidian-VP.com)
Long bước vào trong ngôi nhà. Bên trong hết sức náo nhiệt, nó giống một quán rượu thì đúng hơn là một chỗ ở của trưởng làng.
“Có xe!”
“Có gì cho tụi này không?
Một vài người trên vọng gác, quần áo bằng lông thú dày cộp, hô lên báo hiệu.
Cánh cửa xe bật mở, Long bước xuống. Hắn cũng mặc một bộ quần áo lông thú, đội một chiếc mũ to, che đi hai bên tai và đeo khẩu trang, chỉ hở ra ngoài mỗi đôi mắt.
Ở vùng này nhiệt độ cực kỳ khắc nghiệt, quanh năm bão tuyết vậy nên không có nhiều xác sống hoành hành. Những loại quái vật cũng thưa thớt nên khá an toàn với nhân loại. Thế nhưng, nơi đây là chỗ tụ tập của những kẻ nguy hiểm, hầu như đều là bị truy nã hoặc ác nhân, khát máu v.v…
“Lại đây!” mụ béo nháy mắt.
“Ọe..ọe…!”...một vài gã cũng nôn ra sàn.
Người đàn bà to béo với mái tóc trắng buộc gọn lên cao, mặc một chiếc váy dài chấm đất. Cơ thể to tướng phình ra khiến chiếc váy căng lên như quả bóng. Cổ váy xẻ sâu, lộ một nửa cặp v·ú khổng lồ, phơi ra ngoài.
“A…a…a…ôi! Sướng quá! Anh làm em sướng quá…nữa đi…đúng rồi, ăn nó đi…”
“Trốn truy nã hay gì?”
Xong rồi gã cười to, điệu bộ rất sảng khoái, mấy người xung quanh cũng ha hả cười lên.
Những người còn lại, trợn tròn mắt hóng lên tầng 2, nơi phát ra âm thanh d·â·m d·ụ·c kia, lắc đầu chịu thua.
Cánh cửa mở ra, bên trong xộc ra một mùi khó tả. Mùi của tình d·ụ·c, của d·â·m thủy, tinh trùng ám đầy trong phòng. Có vẻ nó không được lau dọn mỗi lần lâm trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại đây, số người c·h·ế·t vì g·i·ế·t nhau còn nhiều hơn hẳn là nạn nhân của quái thú, thây ma. Chỉ cần sơ hở một chút thôi, là sẽ bị g·i·ế·t hoặc bị…người khác ăn thịt.Thế nên, nó còn có tên khác là “Vùng đất ăn thịt người”.
Mụ béo nháy mắt nhìn Long, nói rồi liếm mép một cái. Long nhếch mép cười, đưa tay cầm cốc rồi thử. Nó có mùi khá khó chịu, giống như mùi chuột c·h·ế·t nhưng mà vị của nó khá ngon.
“Đi tìm người thôi!”
“Sẵn lòng thôi!” Long nhún vai nói.
Long lấy ra một chai rượu, ném mạnh lên. Gã bên trên chòi nhanh như sóc đã thò tay chụp được rồi cả bọn ngắm nghía chai rượu. Chúng cũng không biết đây là loại rượu gì, chỉ biết là rượu.
Toàn bộ người trong quán há mồm nhìn Long. Một thanh niên trắng trẻo ngon lành như thế này mà lại đồng ý lên giường với mụ trưởng làng? Hay gu của hắn quá là mặn đi?
Xung quanh cảnh vật chỉ toàn là một màu trắng. Phía trước, cách đó không xa là một khu trại được bao bọc bởi một hàng rào được dựng lên từ những cây thông lớn. Phía bên trong khu trại là nhiều nóc nhà được dựng lung tung, không theo một hàng lối nào.
Long đánh xe vào một vị trí được hướng dẫn rồi đi bộ về phía ngôi nhà được chỉ dẫn.
Nhìn bà ta, Long tặc lưỡi nghĩ: “Nếu mà làm vợ lão béo thì thật là hợp”
Long đáp.
Xen kẽ giữa các nóc nhà, thỉnh thoảng lại mọc lên những túp lều vải, loại lều lớn được dùng cho nhiều người.
Long mặc kệ những ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình, lạnh lùng bước đi theo mụ béo.
Vừa nói, mụ béo vừa thò tay, ve vuốt bàn tay của Long đang để trên quầy. Long nhìn theo tay mụ, không có phản ứng gì, cứ mặc kệ cho mụ thể diện sự d·â·m đãng của mình.
“Ọe!”...một tên đầu trọc, mặt có một vết sẹo dài đột nhiên nôn ra một bãi khi nghe thấy những âm thanh điên cuồng kia.
Bên trong căn phòng là một chiếc giường lớn, chăn gối nhàu nhĩ và vứt lung tung. Dưới đất vương vãi quần lót, áo lót, váy vóc…
Long bình thản đi vào ngó nghiêng. Mụ béo nhẩy lên giường, chỉ loáng một cái là đã trần truồng như nhộng. Khi tháo bỏ quần áo, cơ thể mụ ta trông thật kinh khủng với lớp mỡ bụng dày cộp, xệ xuống và rung lên theo mỗi chuyển động nhỏ nhất. Bắp tay, bắp chân mụ cũng núng nính mỡ.
Long nói.
Nghe đối phương không từ chối chuyện kia, mụ béo mắt sáng như sao, đột nhiên quát lớn: “Tom, ra trông quầy, để ta đưa quý khách này đi tìm hiểu chút”.
“Muốn gì?”
Bên trên lại tiếp.
Tiếng mụ béo vọng từ tầng hai xuống, thảm thiết không tả nổi.
Mụ béo nghe vậy, khuôn mặt vẫn bình thản rồi bĩu môi: “Câu hỏi chung chung vậy khó trả lời. Nếu nói về những kẻ biết phép thuật thì từng này chưa đủ. Phải dùng tấm thân này mới được”
Người ở trên hỏi vọng xuống.
“Ông bạn đi tìm ai?”
Bão tuyết rít lên từng cơn dữ dội, tầm nhìn phía trước chỉ vài trăm mét. Chiếc SUV lầm lũi băng qua con đường phủ đầy tuyết.
Gã cao to đăm chiêu rồi chỉ về phía một nóc nhà gỗ trông có vẻ đàng hoàng nhất, nói: “Có lẽ nên gặp trưởng làng, bà ta biết nhiều thứ. Nhưng mà muốn bà ta mở mồm, ông bạn phải cho chịch đấy”
Lúc này, Long bước trên con đường tuyết, dấu chân gã in dài trên mặt đường, ngập trong tuyết trắng. Long vừa đi vừa quan sát xung quanh, tâm thức hắn trải rộng, bao trùm cả ngôi làng.
“Tôi đang trên đường lên Hoang thành, xin ghé tạm vào đây nghỉ ngơ chút”
Long mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cái giường lớn, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cục thịt nằm trên giường…Tâm thức hắn thu lại, hướng về phía mụ béo, đôi mắt màu xanh của Long như sáng lên.
“Cho một cốc như mọi người đang uống và một chút thông tin”
“Tôi muốn tìm hiểu về những người biết phép thuật, những tay phù thủy”
Khi thấy túi tiền, một vài ánh mắt hướng tới Long, vẻ thèm khát lộ rõ. Thông qua tâm thức, Long thấy sát khí bốc lên xung quanh.
Về cơ bản, nó giống với các pháo đài tại các lãnh thổ khác. Chỉ khác là nó nhỏ hơn và thiếu thốn hơn hẳn. Nhờ vào tâm thức, Long biết ở đây có khoảng gần 1000 người, đủ cả nam phụ lão ấu. Hầu hết bọn họ đều là những tỉnh thức giả cấp 3 và rất hung hãn.
Vùng đất của những kẻ lang thang có diện tích rộng nhất, nằm ở phía bắc và vắt ngang qua toàn bộ Minh Địa. Vùng đất này còn có một cái tên khác là Hoang Thành. Đây cũng là vùng nguy hiểm bậc nhất Minh Địa. Nguy hiểm ở đây không phải là đại dịch thây ma hay quái thú mà chính là người với người.
Một tên mở nút, nhấp thử một ngụm, mắt sáng lên, hô: “Voldka ngon đấy” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mụ béo dẫn Long đi lên tầng 2, qua một hành lang dài, tối tăm rồi thẳng vào căn phòng ở cuối.
Mụ béo rót từ trong chiếc thùng gỗ sồi ra một thứ nước có màu đen, sủi bọt rồi đặt cạch một cái trước mặt Long: “5 đồng bạc còn thông tin thì tùy vào câu hỏi”.
Kẹt..kẹt…cánh cổng gỗ mở toang, Long trở lại xe, lái vào bên trong rồi dừng lại. Vài người trong bộ quần áo lông thú, kín bưng từ đầu đến chân, khoác s·ú·n·g máy tiến về phía Long.
Long nhíu mắt nhìn thân hình đồ sộ đang lồ lộ nằm phơi bày trên giường. Lớp mỡ bụng và hai bên đùi xồ ra, che lấp cả hang động sung sướng. Nó cảm giác rằng, muốn xâm nhập vào cấm địa, một là phải rất dài, hai là phải bành hết lớp mỡ ra mới tìm được động Thiên Thai. Còn hai cặp v·ú to đùng thì chảy sang hai bên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong có nhiều dãy bàn xếp cạnh nhau, ở mỗi bàn lại có vài ba người đang ngồi uống một thứ nước gì đó giống bia và hút thuốc. Phía nơi quầy, một phụ nữ to béo đang đứng chống nạnh, chỉ trỏ đám thuộc hạ mang đồ lên cho các bàn. Đúng là một quán rượu.
Mụ nói rồi xách váy đi khỏi quầy, hướng lên tầng 2. Long mỉm cười, liền đứng lên bước theo sau.
Một gã cao to hỏi.
Chương 72: Thông tin
“Đến đây có việc gì?”
“Tìm mấy gã phù thủy hoặc ai đó biết về phép thuật”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.