Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 257: Chương 257
Cục bột không vui, không đưa cho nó thì nó sẽ khóc, Sở Du Ninh vội nhét một ngón tay vào tay nó, nó lập tức ngoan ngoãn ôm lấy ngón tay nàng đùa nghịch.
Thẩm Vô Cữu nhìn nụ cười cứng đờ của hắn, tiếp tục đả kích: "Lạc nhi vì chịu tang nên mới chậm trễ đến bây giờ, năm nay đã mười tám tuổi, đợi ngươi chịu tang thêm một năm mới đính hôn, trước sau lại chậm trễ thêm một năm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu gật đầu, thấy tâm trạng hắn sa sút mới chịu buông tha, bảo Trình An đẩy mình đi: "Một năm sau sẽ đến cầu hôn."
Mọi người: ...
"Điện hạ, không được giật." Trương ma ma vội vàng tiến lên giải cứu.
Cục bột đã có thể hiểu được "công chúa" chính là tỷ tỷ của nó, tự lật người nằm sấp trên đệm, ngẩng đầu tìm tỷ tỷ khắp nơi, thấy Sở Du Ninh thì phấn khích bò dậy, lớn tiếng a a gọi nàng.
Thẩm Vô Cữu quay đầu nhìn Bùi Diên Sơ cười như không cười: "Vậy ngươi nói nên tìm ai? Ngươi sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn bắt đầu đảo mắt, giả vờ nhìn trời: "Cũng không phải không được."
Trương ma ma thấy Sở Du Ninh, trong nháy mắt nở nụ cười tươi rói chạy ra đón.
Chương 257: Chương 257 (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Trần cũng không quan tâm học trò của mình có hiểu hay không, dù sao hắn đọc xong một câu, nghe thấy cục bột a a liền coi như nó hiểu rồi, nhìn vào trông rất buồn cười.
Sự phấn khích trong lòng Bùi Diên Sơ hoàn toàn biến mất, đây là chuyện không thể thay đổi.
Sở Du Ninh sải bước tiến lên túm lấy cổ áo cục bột, bế nó lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm: "Hôm nay thỏ không ở nhà, hôm khác ta sẽ bắt con khác cho ngươi."
"Không nói đến chịu tang, sau lưng ngươi còn kéo theo cả một gia đình bị lưu đày."
Bùi Diên Sơ:...
Tim Bùi Diên Sơ đập thịch một cái, suýt nữa thì buột miệng nói ra. Hắn cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Vô Cữu, nghi ngờ có ý thăm dò ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu tức đến mức bật cười: "Được lắm Bùi Lục, chuyện gì đây?"
"A..." Cục bột giật lấy dải lụa trên người nàng.
Thẩm Vô Cữu cuối cùng cũng biết thế nào là "dẫn sói vào nhà": "Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang."
Tổ phụ của hắn không tốt đến mấy dù sao cũng là tổ phụ của hắn, quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Làm huynh đệ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện Bùi Lục cực kỳ vô liêm sỉ.
Bùi Diên Sơ cười khổ: "Ta chỉ tận sức giúp họ đến nơi lưu đày, thông qua quan hệ để họ ổn định cuộc sống rồi thì không quản nữa."
*
Công chúa còn không bằng không nói, một đứa trẻ thì hiểu gì chứ.
Bùi Diên Sơ ngẩng đầu kinh ngạc, có chút không dám tin, vậy là xong rồi sao? Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Hắn không phải thánh nhân, có thể giúp bọn họ như vậy đã là hết lòng hết nghĩa, chỉ dựa vào cách bọn họ đối xử với tam phòng trước kia, cho dù không giúp cũng chẳng ai có thể nói gì.
Bên này, Sở Du Ninh vừa vào viện tử của cục bột đã thấy nó nằm ngửa trên đệm, bốn chân chổng lên trời, gặm móng vuốt của mình, cái miệng nhỏ còn a a ố ố nói bừa, bên cạnh còn có Khương Trần cầm sách dạy cục bột đọc chữ.
"Công chúa về rồi."
Bùi Diên Sơ nghe ra hắn dường như không phản đối liền cười lấy lòng: "Ta là đại bàng, ăn thỏ."
"Không phải ngươi bảo ta theo dõi Văn gia sao? Muốn theo dõi Văn gia đương nhiên cũng phải theo dõi Lạc nhi, sợ nàng ta nghĩ quẩn, thế là, theo dõi mãi thành ra lại để tâm."
Thẩm Vô Cữu không muốn để hắn đắc ý liền dội cho hắn một gáo nước lạnh: "Ngươi quên rồi sao, ngươi còn phải chịu tang một năm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.