Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 296: Chương 296
Sở Du Ninh đưa hai tay đưa kiếm cho hắn.
Chương 296: Chương 296 (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Du Ninh ngẩng đầu muốn nâng mặt hắn lên hôn, kết quả phát hiện Thẩm Vô Cữu đứng dậy cao hơn nàng một cái đầu, không nâng được.
Động tác muốn làm bị người khác dễ dàng làm được càng khiến Sở Du Ninh buồn bực hơn, nàng giơ ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c hắn: "Ngươi cao quá."
Trước khi rèn thanh kiếm này, hắn nhớ là khi nắm tay nàng vẫn còn mềm mại.
Thẩm Vô Cữu không nhịn được ôm chặt nàng vào lòng, giọng nói tràn đầy tình cảm: "Công chúa..."
Thẩm Vô Cữu bật cười, cúi người ôm lấy chân nàng, bế nàng lên cao: "Như vậy được không?"
Trình An mỗi ngày về đều báo lại rằng nàng tự tay cầm búa, Trình An muốn rèn giúp nàng nhưng nàng không chịu.
Nhìn từ trên cao xuống, đôi mắt hắn thật quyến rũ, bên trong như ẩn chứa cả một biển sao sâu thẳm sáng ngời.
"Công chúa không phải quen dùng đao sao?"
Thẩm Vô Cữu ngây người đứng đó, không dám tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Du Ninh không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nàng ngẩn ra, nghiêng người, tươi cười nhào về phía Thẩm Vô Cữu: "Thẩm Vô Cữu, sao ngươi có thể tốt như vậy!"
Nàng ôm đầu Thẩm Vô Cữu, cúi đầu nhìn hắn.
"Không sao cả. Chỉ là nếu ta muốn làm ngươi bị thương, ta cũng có thể khống chế nó làm ngươi bị thương." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, hắn như mất đi khả năng giao tiếp, tiến lên nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng v**t v* những vết chai mỏng do cầm búa rèn ra.
"Ta dùng gì cũng được, không dùng cũng được. Đây là tặng cho ngươi, ngươi thử xem có dùng được không?"
Lời nói đơn giản và trực tiếp như vậy nhưng lại như một ngọn lửa, đốt trái tim hắn nóng phừng phực.
Thẩm Vô Cữu nhìn thấy vỏ kiếm không có chút hoa văn nào trong tay nàng, có chút ngoài ý muốn, nàng nói muốn rèn vũ khí hóa ra lại là một thanh kiếm, hắn tưởng nàng quen dùng đao, vũ khí rèn ra cũng phải là đao.
Nàng chu miệng, không vui.
"Để nó ở mãi trong cơ thể ta, đối với ta, đối với công chúa có trở ngại gì không?"
Sở Du Ninh hôn chụt một cái thật kêu lên trán hắn: "Hôn, ôm, bế cao cao!"
Sở Du Ninh sợ hắn để ý đến điều này, nàng quên mất ở mạt thế người khác sợ nhất là tinh thần lực, huống chi là để tinh thần lực trong cơ thể.
Sở Du Ninh chạy đến bên kia con ngựa, lấy thanh kiếm mà nàng rèn được từ trên đó xuống, lại chạy về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu cười, buông nàng xuống, cũng hôn lên môi nàng một cái, nắm tay nàng: "Đi thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sao vậy?" Thẩm Vô Cữu nâng mặt nàng.
Sở Du Ninh từ sau khi có thể đánh tang thi, tự nhận là đã trưởng thành, chưa từng để người khác bế cao như vậy, lúc này đột nhiên được bế lên cao hơn nam nhân một cái đầu.
Vũ khí công chúa mất công tự tay rèn nửa tháng lại là rèn cho hắn?
"Chờ đã, thiếu chút nữa quên mất!"
Hắn cứ tưởng vũ khí nàng rèn là người khác không rèn được, có lẽ còn dùng đến năng lượng đặc biệt nên cũng không khuyên, chỉ để nàng nghỉ ngơi. Ai ngờ vũ khí này lại rèn cho hắn.
Thẩm Vô Cữu vội dang rộng vòng tay đón lấy nàng, ôm nàng xoay mấy vòng mới buông ra, cứ ôm nàng như vậy, áp vào tai nàng, dịu dàng nói: "Công chúa cũng đối xử với ta rất tốt."
Thanh kiếm này giống như trái tim vô cùng chân thành của nàng, hai tay nâng đến trước mặt hắn, muốn tặng cho hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.