Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 371: Chương 371
Con cừu béo nằm dưới đất: ...
Sở Du Ninh lục lọi trong mũ sắt, lôi ra một miếng ngọc bội.
"Không cần đa lễ."
Sở Du Ninh lột hết đồ trên người chủ tướng nhét vào mũ sắt, Thẩm Vô Cữu đi tới, nàng đang ghét bỏ đá đá mũ sắt trên đất: "Không đẹp bằng của ngươi."
Thẩm Vô Cữu nhìn nàng từ trên xuống dưới, xác nhận không có chỗ nào bị thương, hắn đưa tay chọc vào trán nàng: "Ta đã nói là đừng tùy tiện sử dụng năng lực rồi mà, sao lại không nghe lời?"
"Đã phân! Tướng lĩnh để ba bộ tướng dưới trướng mỗi người thống lĩnh hai vạn quân lính phân tán quân lực của Việt quân, đến nay vẫn chưa có một đội nào quay về tiếp viện, xin nguyên soái chỉ thị!" Thôi tướng quân cúi người chắp tay.
Hắn cười cười, cúi đầu nhìn mũ sắt màu vàng trên đất, cái này đẹp hơn nhiều so với mũ sắt màu bạc của hắn, người đội mũ sắt này phần lớn đều có địa vị trong quân đội, nhìn người này cũng khá trẻ, đại khái bằng tuổi hắn, chẳng lẽ là công tử nhà nào đó của Việt Quốc đến chiến trường lập công?
Sở Du Ninh thấy có người áp giải con cừu béo đi, vội đuổi theo, trực tiếp động thủ lục soát lột áo giáp.
Tinh thần lực của nàng vừa khống chế một quả bom, lại vừa ám thị tinh thần cho một đám người nhường đường, nhất thời tiêu hao hơi nhiều, phải từ từ, không dám tùy tiện sử dụng bừa bãi.
Nghe nói quân pháp của Thẩm gia rất nghiêm minh, quả nhiên là vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi Ngụy nhất thời không hiểu ý đó là gì, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu rất muốn giữ uy nghiêm trước mặt thuộc hạ, nhưng lại có một thê tử vừa mở miệng đã rót mật vào lòng hắn, tan ra toàn là ngọt ngào, mặt hắn còn giữ được nghiêm trang thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không sao, mặc kệ công chúa chơi đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thôi tướng quân kinh ngạc đến nói không nên lời, mãi một lúc sau mới tìm lại được lưỡi của mình, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Nguyên soái không ngăn cản công chúa sao?"
"Có bị thương không?"
Thôi tướng quân: ...
Nhìn thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, hắn lập tức đau lòng.
Không nhân từ thì không thể cầm quân, đứa trẻ này tuổi còn trẻ đã làm được. ...
Hắn muốn lén lút đứng dậy, từ phía sau bất ngờ bắt Sở Du Ninh làm con tin, chỉ là còn chưa kịp đứng vững, Thẩm Vô Cữu đã cầm lấy cái búa trong tay Sở Du Ninh ném tới trúng ngay đầu hắn.
Thẩm Vô Cữu lập tức quên mất trách cứ nàng, hắn nghi ngờ nàng cố ý nói lời hay để dỗ hắn, để hắn không mắng nàng nữa, ai nói nàng đầu óc thẳng tuột chứ.
Con cừu béo đầu óc choáng váng lắc lư, cả người ngã xuống đất, hoàn toàn bất tỉnh.
Thẩm Vô Cữu cưng chiều nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc: "Thôi tướng quân đã phân binh lực ra để phân tán quân lính Việt Quốc chưa?"
Hóa ra công chúa đánh liều mạng như vậy là vì chiến công sao? Đã là công chúa rồi còn cần liều mạng như vậy à?
Thôi Ngụy xuống ngựa nhìn thoáng qua chủ tướng quân địch trên đất, sai người áp giải hắn đi, sau đó bước nhanh đến chắp tay hành lễ: "Tướng lĩnh Thôi Ngụy bái kiến nguyên soái!"
Thẩm Vô Cữu đã hiểu rõ mạch não của thê tử, để bảo vệ uy nghiêm công chúa của thê tử, lúc này không thể cười.
"Lột hết đồ trên người những người đó xuống, đó là chiến lợi phẩm của ta." Sở Du Ninh lại nói.
Thẩm Vô Cữu nhìn Thôi tướng quân cung kính với hắn, Thôi Ngụy này hắn đã đặc biệt tìm hiểu qua, mặc dù là một mãnh tướng mới nổi, mặc dù cũng không chịu nổi sự cám dỗ của công lao khai quốc mà để nữ nhi của mình làm Đại hoàng tử phi, nhưng về phương diện đánh trận vẫn rất tốt.
Sự ổn định của mấy chục năm đủ để hủy hoại một đội quân, nhưng từ trận chiến này có thể thấy, Thôi tướng quân trấn thủ biên quan, mặc dù không có chiến sự cũng không bỏ qua việc luyện binh, mới có thể chống đỡ được đến khi bọn họ đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Du Ninh phất tay, thấy mọi người đang dọn dẹp chiến trường, vội chỉ vào chiến tích của mình: "Những người kia đều là của ta."
Tất nhiên, động tác chọc cuối cùng đã biến thành xoa nhẹ.
"Thôi tướng quân nghe lệnh! Tập hợp lại binh lực, phái người đi tiếp viện, nếu là đào binh, xử tử tại chỗ!" Thẩm Vô Cữu mặt lạnh như băng.
Hắn đã không chỉ một lần dặn dò nàng, nàng không nghe, nếu như cạn kiệt năng lượng, hắn đi đâu tìm thanh Thái Khải Kiếm thứ hai để nàng hấp thụ đây.
"Đúng rồi, người kia chờ đã!"
Sở Du Ninh nhìn thoáng qua, quay đầu thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Vô Cữu có một vết xước, nàng giơ tay sờ nhẹ: "Vẫn đẹp trai lắm."
Chương 371: Chương 371
Hắn nghiêm mặt gật đầu: "Bệ hạ đã nói luận công hành thưởng, những người đó đều là công chúa đánh, Thôi tướng quân cho người ghi lại cho công chúa."
Sở Du Ninh nheo mắt tận hưởng sự xoa bóp của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo, đâu còn dáng vẻ hung dữ đuổi theo quân địch kêu la thảm thiết như vừa rồi.
"Không thể trơ mắt nhìn con cừu béo chạy mất được."
"Sao người của các ngươi đều thích ngọc bội vậy, mẫu hậu để lại ngọc bội cho Tiểu Tứ, phụ hoàng để lại ngọc bội cho Tiểu Tứ, tìm được ngọc bội thì coi như tìm được nhị ca, bây giờ trên người người này cũng có một miếng ngọc bội."
Ải Ung Hòa bình lặng mấy chục năm nay vẫn không xảy ra chiến sự, ngoài việc thỉnh thoảng bị Việt quân bên kia khiêu khích bằng lời nói, có thể nói là khá ổn định.
Đối với tù binh mà nói đây là sự sỉ nhục lớn đúng không? Đúng không?
Chiến đấu không thể không bị thương, như nàng thế này vẫn là sức lực + thân thủ nhiều năm ở mạt thế + tinh thần lực mới có thể tránh né hoàn hảo mọi vũ khí sắc bén.
Thôi tướng quân lại một trận im lặng, dưới ánh mắt bức người của công chúa không thể không gật đầu.
Thôi tướng quân trong lòng run lên, nhìn khuôn mặt trẻ trung anh tuấn kia, trên đó có sự tàn nhẫn quyết đoán. Nếu đổi lại là ông ta, ông ta có thể trực tiếp hạ lệnh như vậy không?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.