Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 469: Chương 469
Sở Du Ninh kinh ngạc: "Cái gì? Mẫu hậu của ta mà biết được chắc tức đến mức đi vào giấc mơ mắng người mất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh Huy Đế: "..."
Cảnh Huy Đế tức đến bật cười: "Ngươi còn muốn mẫu hậu của ngươi cầu xin thứ gì khác?"
Trong đầu khuê nữ ông ta rốt cuộc là chứa cái gì, tại sao lúc nào cũng khác người như vậy, trọng điểm chẳng phải là nàng bị coi là sự đền bù ban cho Thẩm Vô Cữu sao?
"Ví dụ như để người đích thân nuôi dưỡng Tiểu Tứ, lúc trước nếu không có ta, Tiểu Tứ trắng trẻo mập mạp đã không còn rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu nhận lấy thư, hắn đoán được phần nào nội dung trong thư, chắp tay thỉnh cầu: "Thần sợ thất lễ, xin bệ hạ cho thần lui sang một bên mở thư."
So với việc bị nàng chọc tức đến mức bốc khói, Cảnh Huy Đế cảm thấy còn không bằng trực tiếp nhận lỗi với Thẩm Vô Cữu.
Chương 469: Chương 469
Ông ta nhìn về phía Thẩm Vô Cữu, vẻ mặt phức tạp.
Có nên hận Cảnh Huy Đế không?
Cảnh Huy Đế tiến lên vỗ vai Thẩm Vô Cữu: "Chuyện này trẫm thực sự nợ ngươi một lời giải thích."
Thẩm Vô Cữu còn tưởng nàng tức giận vì hắn coi nàng là lễ vật đền bù, kết quả nàng lại chuyển lời: "Phụ hoàng, nếu người muốn đền bù cho Thẩm gia thì đền bù thứ khác đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhưng đó là do mẫu hậu dùng hơi thở cuối cùng cầu xin mà, nếu biết người cũng có ý định này, mẫu hậu đã đổi sang cầu xin thứ khác rồi."
"Hoàng hậu vì sao phải mắng trẫm? Trẫm và hoàng hậu có chung suy nghĩ, đây là chuyện đáng mừng."
Sở Du Ninh cười lạnh: "Bà ta cũng tự chăm sóc mình rất tốt, cuối cùng tự chăm sóc mình đến lãnh cung rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh Huy Đế: "..."
Sở Du Ninh vẫn có chút không cam lòng về việc Cảnh Huy Đế đã từng bỏ mặc cục bột.
Nếu là Cảnh Huy Đế hạ lệnh bức tử phụ thân và các huynh của hắn, hắn tự nhiên hận, nhưng hiện tại xem ra lại là lựa chọn của phụ thân và các huynh.
Xưa nay quân muốn thần c·h·ế·t, thần không thể không c·h·ế·t, phụ thân và đại ca biết được bí mật như vậy, trong tình huống đó cách tốt nhất chính là chiến tử sa trường, dập tắt phẫn nộ của Việt Quốc để an lòng hoàng đế, bảo toàn sự bình an của Thẩm gia.
Cảnh Huy Đế tức đến nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi chính là sự đền bù của trẫm đối với Thẩm gia, cho dù không có di ngôn của hoàng hậu, trẫm cũng định gả ngươi cho Thẩm Vô Cữu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong thư ông ta đã nói rất rõ ràng, để Thẩm Vô Cữu dẫn binh về kinh, lấy cớ báo thù cho phụ thân và các huynh mà tạo phản, ông ta khi còn sống làm một hôn quân bức tử trung thần lương tướng, còn hơn là ngồi trên vị trí đó bị người ta mắng là giặc cướp ngôi, thế nhưng tên nhóc này lại không chịu, còn bỏ lại mấy chục vạn đại quân ở ải Ung Hòa, cùng khuê nữ của ông ta chạy đến Việt Quốc.
Cảnh Huy Đế lấy ra từ trong tay áo một bức thư đã ố vàng đưa cho Thẩm Vô Cữu: "Thư ở đây, ngươi cầm lấy xem đi."
Nói đến chuyện này, Cảnh Huy Đế cũng có chút chột dạ: "Chiêu quý phi nói Tiểu Tứ được chăm sóc rất tốt, ngươi còn đưa v.ú nuôi của mình cho Tiểu Tứ, để nàng ta chăm sóc Tiểu Tứ."
"Thẩm Vô Cữu, ngươi còn biết nói bừa hơn cả ta, rõ ràng là mẫu hậu cầu xin phụ hoàng ban hôn, sao lại tính là phụ hoàng đền bù cho Thẩm gia được."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.