Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 504: Chương 504
Thẩm Vô Cữu:... Vậy nên hôn một cái là có ý này sao? Hắn cảm thấy mình đã bị nàng lừa.
"Nàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ." Thẩm Vô Cữu vẫn không yên tâm.
"Ta không có thê tử." Thẩm Vô Phi khăng khăng.
Thẩm Vô Cữu:... Nhất định phải là bây giờ sao?
Thẩm Vô Phi nhíu mày, cũng giơ tay lên sờ: "Thỉnh thoảng sẽ đau, bệ hạ nói là vì năng lực tốc độ này của ta."
Sở Du Ninh chống nạnh: "Có bản lĩnh thì đợi ngươi về đừng hôn thê tử mình." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 504: Chương 504 (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Du Ninh nhịn đau đầu dùng tinh thần lực với Thẩm Vô Phi, xâm nhập vào từng dây thần kinh trong não hắn.
Thẩm Vô Cữu trong lòng ấm áp: "Ta có vội cũng biết thân thể của nàng quan trọng hơn."
Hóa ra trong đầu hắn có một cây kim sao?
Thẩm Vô Cữu không chỉ hôn một cái, hôn rồi lại hôn, m*t rồi lại m*t, cuối cùng nhẹ nhàng c*n m** d*** của nàng mới chịu buông nàng ra.
Thẩm Vô Cữu đỡ lấy nàng, đưa cho nàng một miếng bánh nàng mang đến, hắn cũng không biết năng lực này của nàng phải bổ sung như thế nào, chỉ có thể cho nàng ăn những thứ nàng thích.
Thẩm Vô Cữu kinh ngạc trợn mắt, theo như công chúa mô tả, cây kim dài tới một tấc, tam ca của hắn lại sống nhiều năm với một cây kim dài như vậy trong đầu.
Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Tam ca, nghe lời công chúa, chúng ta sẽ không hại ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Cữu không chút do dự cúi đầu hôn lên đôi môi đang chu ra của nàng.
"Không biết xấu hổ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Phi không tranh cãi với nàng nữa.
Sở Du Ninh nghiêm túc lại: "Ngươi không phải cũng muốn biết rốt cuộc mình là ai sao? Ngồi yên, không được nhúc nhích."
Một lúc lâu sau, Sở Du Ninh mở bừng mắt: "Có rồi!"
"Vậy ngươi hôn ta một cái." Sở Du Ninh chu môi với hắn.
"Tam ca, huynh không đau sao?" Thẩm Vô Cữu sờ vào vị trí Sở Du Ninh chỉ.
"Có gì?"
"Công chúa, tam ca đã tìm được rồi, không cần vội vã." Hắn rất chắc chắn nàng bị thương, không thể tùy tiện sử dụng năng lực đó nữa.
"Yên tâm, ta hiểu mà." Sở Du Ninh kiễng chân lên hôn lên mặt hắn.
Sở Du Ninh nhận lấy miếng bánh trong tay Thẩm Vô Cữu, cắn một miếng, chỉ vào não phải của Thẩm Vô Phi: "Ở đây có một cây kim dài đ.â.m vào vùng ký ức của tam ca, có thể đây chính là nguyên nhân khiến ký ức trước đây của tam ca bị phong bế."
"Vậy hôn thêm một cái nữa?" Sở Du Ninh ngẩng đầu.
Sở Du Ninh mở mắt: "Tam ca không vội, nhưng ngươi vội." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Vô Phi quay lại lại thấy cảnh này, lại thấp giọng mắng: "Không ra gì."
Thẩm Vô Phi cũng nhìn Sở Du Ninh, mặc dù không rõ tại sao nàng chỉ nhắm mắt một lúc mà dường như đã chẩn đoán được hắn từ trong ra ngoài.
Thẩm Vô Phi nhìn nam nhân có vài phần giống mình, lạnh mặt khoanh chân ngồi trên giường.
Thẩm Vô Cữu nhíu mày nhìn chằm chằm sắc mặt nàng, sợ nàng có gì không ổn.
Sở Du Ninh mở đôi mắt tròn sáng trong veo, vỗ ngực: "Đã nạp đầy năng lượng, ta lại có thể rồi!"
Cảnh Huy Đế không thể nhìn nổi nữa, đi sang một bên bảo Lưu Chính đưa Việt lão đế đến thẩm vấn.
"Ngươi nói đấy nhé, ta nhớ kỹ rồi, ngồi chờ bị vả mặt đi." Sở Du Ninh cười đắc ý.
Thẩm Vô Phi nghĩ thầm, đó là vì hắn không trốn được chứ không phải vì muốn làm rõ lai lịch của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.