Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Phát Hiện Bí Mật Của Anh Trai
“Anh, chúng ta tới đây làm gì vậy?”.
Cuối cùng, sau một hồi vật vã, Vương Kim Trang không nhịn được nữa.
Qua những dòng tin nhắn của anh trai cùng cha mẹ, dù là cô có mạnh mẽ đến đâu, lúc này cũng không nhịn được mà sụp đổ.
Đi đến trước mặt Vương Kim Trang, không chút do dự hắn liền nhẹ búng vào đầu con bé một cái.
Một là mộng, mà hai liền là do mơ thấy ác mộng.
Từ trong giấc mộng, Vương Kim Trang giật mình hoảng hốt mà thức dậy.
Bắt đầu từ việc trên chán xuất hiện những giọt mồ hôi, cho đến khuôn mặt bắt đầu nhăn lại, thậm chí thỉnh thoảng còn nhìn thấy cô bé điên cuồng vùng vẫy tay chân.
Do ban đêm nhiệt độ tương đối thấp, lại vì bị kéo ra ngoài một cách vội vàng dẫn tới không kịp mặt quần áo kín gió.
Nhưng theo từng giây từng phút trôi qua, cảm giác sợ hãi không hề thuyên giảm, ngược lại còn có xu hướng gia tăng.
Có hai khả năng xảy ra.
“Thật là bắt em không có cách nào a”. Vương Long Anh thở dài một tiếng.
Thời tiết lúc này thực sự quá là xấu, không thích hợp ra ngoài.
“Không nóng”. Vương Kim Trang lẩm bẩm rồi chợt nghĩ đến gì đó mà vội rút tay về.
Nghĩ đến liền làm, ngay trước mặt Vương Kim Trang, Vương Long Anh đưa bàn tay ra một chỗ, làm ra động tác như thể đang móc cái gì đó từ không trung ra.
“Anh nói đi, anh có chơi chất cấm không?”. Vương Kim Trang vô cùng nghiêm túc mà hỏi.
Hắn quyết định vẫn là trực tiếp vận dụng một chút thủ đoạn thì tốt hơn, nếu cứ dây dưa như này mãi với con bé, thì hắn cũng không biết phải đến bao giờ mới xong.
Mang theo tâm trạng nghi hoặc này, cô quyết định mở cửa ra xem thực hư.
Theo bản năng, cô bé trùm chăn kín đầu, muốn dựa vào việc này để làm dịu đi cảm giác sợ hãi trong lòng .
“Hả?”. Vương Kim Trang rõ ràng bị câu hỏi này làm cho ngây ngẩn cả ngươi.
Nói xong, lại từa hồ nghĩ đến gì đó, Vương Kim Trang lại tự nói một mình.
Cô bé nhìn thấy một tin tức cực sốc.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cô khóc như một đứa trẻ, khóc như chưa bao giờ được khóc.
“Không biết cái đầu nhỏ của em nghĩ cái gì nữa. Bớt bớt tưởng tượng lại”.
“Hahahaha….”.
“Anh cũng thật là, suốt ngày chơi với mấy đứa bạn xấu, lên bị nhiễm bọn nó mất rồi. Sau này anh lên hạn chế chơi với bọn họ, mà tốt nhất thì lên bỏ chơi với họ đi”.
“Ngô, này liền không phải do anh sao?”. Vương Kim Trang vô cùng tội nghiệp nói.
Trong nội tâm cô bé xuất hiện sự nghi hoặc.
“Anh, anh đang nói cái gì vậy?”.
Thậm chí, theo nàng kĩ càng quan sát Vương Long Anh, suy đoán này từ chỉ là việc so sánh biến thành sự thực trong lòng nàng.
Cũng không thể trách cô bé được.
Vương Long Anh không trả lời câu hỏi của cô bé, mà lại nói ra một câu vô cùng khó hiểu.
Nếu theo lẽ bình thường, phải đến sáng ngày hôm sau, cô bé này mới có thể rời giường, thậm chí thời gian rời giường này còn có thể rơi đi đến giữa trưa vì cơ thể hiện tại của cô bé quá mệt nhọc, rất cần được sự nghỉ ngơi.
Sau đó, mang theo tâm trạng nghẹn bứ lại, cô gọi cho anh trai của mình.
“Anh cười cái gì vậy”. Vương Kim Trang phồng lên gồ má, hai tay chống lạnh trông vô cùng đáng yêu nói.
Sau đó, con mắt nàng liền trừng lớn, nàng thấy được cái gì.
Vương Kim Trang bị hành động này của hắn hấp dẫn, đôi mắt mang theo nghi hoặc nhìn sang.
Chỉ là, khi cô bé con ngủ đến tầm gần hai giờ sáng, cơ thể cô bé bất ngờ xuất hiện những phản ứng tiêu cực.
Anh trai cô vậy mà có quyết định vĩnh viễn rời đi, một đi liền sẽ không bao giờ trở lại.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian chật vật, như một lẽ thường tình.
“Hộc, hộc”.
Đi đến gần hơn, Vương Kim Trang rốt cuộc nhìn rõ ràng màn hình máy tính đang chiếu ra thứ gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết có phải do ban đêm gió lạnh, lại kết hợp với không khí có phần tĩnh lặng của gian phòng, hơn nữa là do vừa mới tỉnh giấc do ác mộng, trong lòng Vương Kim Trang bất ngờ xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Và khả năng thứ hai thì cao hơn, bởi khuôn mặt của cô bé lúc này càng nhíu chặt lại hơn, mồ hôi cũng không ngừng rơi.
“Có vẻ như có một vài chuyện anh cần nói cho em biết, tin tưởng sau khi biết nó, em sẽ đồng ý với việc anh rời đi”. Vương Long Anh khẽ thở dài nói.
Vậy cô đã nhìn thấy cái gì, nhìn thấy cái gì ngoài những dòng chữ kia, để cô khẳng định việc anh cô muốn xa nhà ba năm thành xa nhà vĩnh viễn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu có chuyên gia ở đây, liền sẽ đoán được, cô bé đang bị làm sao mà có những biểu hiện như vậy.
Hơi lùi lại một bước, Vương Kim Trang nhìn chằm chằm hắn rồi nói với giọng tràn đầy nghi ngơ:
Một cảm giác ớn lạnh truyền đến cơ thể của nàng.
Cô nhìn thấy cái gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt nhỏ bé chớp chớp, Vương Kim Trang đi đến trước người Vương Long Anh.
“Không, em không muốn, dù là bất kể lí do gì em cũng sẽ không đồng ý cho anh rời đi”. Vương Kim Trang lắc đầu, nói với giọng vừa nghẹn ngào, vừa không bỏ được.
Cô nhìn thấy cái gì, những dòng chữ nghe qua tưởng như là một cuộc xa nhà ba năm để trưởng thành, nhưng thực chất lại là một phần của kế hoạch rời đi vĩnh viễn của anh cô.
Đầu tiên là cẩn thận quan sát hắn một lúc, sau đó liền đưa tay ra chạm vào chán của mình, lại đưa tay chạm về chán của hắn.
Trở lại từ trường học sau một ngày dài tham giự sự kiện của trường, Vương Kim Trang mang theo cơ thể vô cùng mệt nhóc lết về nhà.
Sau khi biết được tin anh mình sắp đi rồi, cô làm sao có thể chịu đựng được.
“Ở đây không phải chỗ tốt để nói chuyện, đi theo anh”.
Bình thường tầm này anh trai cô còn đang vọc máy tính, làm sao mà giờ này đã ngủ được.
Vương Kim Trang thở ra những hơi thở vừa nặng nề vừa khó chịu.
Chỉ là theo cánh cửa được mở ra, cô lại chả thấy anh trai của cô ở đâu cả.
Vương Long Anh vậy mà từ trong không trung móc ra một cái thẻ trong suốt.
Đây sẽ là một câu hỏi cần trí tưởng tượng của mọi người để giải đáp.
“Anh Long Anh đang nói cái gì lời mê sảng vậy, có phải hôm nay anh chơi game muộn quá dẫn đến đầu óc bị chập rồi không”.
Nhưng là khi đến cửa, sau một hồi gõ cửa, trong phòng của anh trai cô lại không có bất cứ sự đáp lại nào.
Ôm chặt chiếc gối ôm vào trong lòng, Vương Kim Trang mở cửa rời phòng, tím đến phòng của Vương Long Anh, muốn được anh trai của mình an ủi.
Vài giờ trước.
“Em hỏi anh cười cái gì sao?”. Vương Long Anh tự nói, lại một lần nữa tự cười một mình như thẳng dở.
Nhưng rất nhanh sau đó, Vương Long Anh lại giống như một tên ngốc một dạng mà bật cười lên:
“Đi đâu rồi”. Vương Kim Trang nhẹ giọng lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói đến đây, Vương Kim Trang chợt nghiêm túc hướng hắn nói.
Trước mặt cô ngoài trừ một gian phòng trống không, cùng một chiếc máy tính đang được mở ra, liền không còn bất cứ thứ gì khác.
“Vậy nếu anh nói, anh rời nhà đi ba năm và chắc chắn ba năm sau sẽ trở lại, và anh muốn em cùng anh rời đi thì sao?”. Vương Long Anh bất đắc dĩ hỏi.
Vương Kim Trang bị câu hỏi này làm cho ngẩn người, có chút ngơ ngác mà hỏi:
Đôi mắt lờ mờ của cô bé quan sát xung quanh.
Vương Kim Trang lúc này nhịn không được mà rùng mình một cái.
Mà vừa lúc chiếc gối này chạm mặt đất, cũng là lúc từng giọt nước mắt của cô bé chảy ra.
Chương 11: Phát Hiện Bí Mật Của Anh Trai
Và cũng nhờ cuộc gọi đấy mà dẫn đến tình cảnh của hiện tại.
Đôi mắt cô chợt mở to, hai tay che miệng, chiếc gối trên tay do không có tay đỡ liền rơi thẳng xuống đất.
Thấy Vương Long Anh cứ ất ất ơ ơ, hoàn toàn không trả lời được câu hỏi của mình, Vương Kim Trang càng chắc như đinh đóng cột vào suy nghĩ của mình, rằng Vương Long Anh chính là đang giống mấy thằng nghiện chơi đồ lên mới ngáo như vậy.
Sau đó, trong lúc Vương Kim Trang còn đang chìm đắm trong nghi hoặc của bản thân, cô nàng đã bị Vương Long Anh kéo đến mảnh rừng chống không hồi chiều hắn tới.
“Hoá ra là như vậy sao? Bảo sao anh ấy lại nói ra lời dại dột như vậy, cái gì muốn rời nhà đi, không trở lại, tất cả đều là những lời mê sảng mà thôi”.
Rất nhanh, tầm mắt của cô gái bị thu hút bởi ánh sáng phát ra từ máy tính của anh trai.
Anh trai của cô vậy mà muốn rời đi căn nhà này, muốn tự mình sống bên ngoài ba năm, hơn nữa chuyện tưởng như khó có thể tin này lại được sự chấp thuận của ba mẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và sau khi nàng nói lời này, đến lượt Vương Long Anh ngây ngẩn cả người.
Đi thẳng về gian phòng của mình, Vương Kim Trang sau khi tắm rửa qua loa cho sạch sẽ và thoải mái, liền ngả người ra giường bắt đầu ngủ đi.
“Cái quỷ gì?”. Vương Long Anh bị lời này của bé con làm cho mắt trợn tròn.
“Em có bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó của tương lai, tận thế sẽ giáng lâm sao?”. Vương Long Anh không những không trả lời câu hỏi của bé con, ngược lại còn hỏi ngược cô bé.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.