Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Đột Kích Hang Ổ Dị Giáo
---
Nhưng đối diện với số lượng áp đảo từ kẻ thù, hắn lại cười khẽ.
Kim Trang bước tới, đặt ly sữa cạnh bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió lướt qua, thổi tung tà áo khoác mỏng của hắn.
“Địa điểm mới nhất, có khả năng diễn ra nghi thức: Khu đất hoang gần trường cấp ba ***.”
“Bình phong cho một cuộc hành hình tôn giáo.”
Bên ngoài, không khí buổi sáng thành phố vẫn nhộn nhịp, người qua lại tấp nập, như chẳng hề hay biết có một cuộc đàm phán mang tính sống còn vừa diễn ra.
“Hay biết rằng để sống sót, bản thân phải mạnh, đủ mạnh, để vượt qua tất cả.”
Trong đầu hắn lúc này, không có những câu hỏi ngây ngô kiểu “Tại sao lại là mình” hay “Liệu có cách nào thoát ra”.
Ngay lúc ấy, từ sau một vách tường đổ nát, một giọng nói vang lên: (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 26: Đột Kích Hang Ổ Dị Giáo
“Bằng chính đôi tay này.”
“Anh hai nghỉ đi một chút. Anh đã ba đêm không ngủ rồi đấy?”
“Chúng mày chọn tao làm người để làm vật hiến tế vốn đã sai.”
Trong bóng tối, Vương Long Anh đứng giữa sân xi măng lạnh ngắt, ánh mắt quét khắp nơi.
Đẩy đẩy kính mắt, cười như một thằng ngớ ngẩn, rồi lại tự ngừng cười, tên cầm sách nói:
Đang lúc hắn chăm chú thu thập tin tức hữu dụng, thì Kim Trang bước vào, trên tay cô cầm một cốc sữa nóng, ánh mắt cô khẽ nhíu lại khi thấy anh trai vẫn còn thức.
Và bản án dành cho hắn, là c·ái c·hết trong im lặng, không cần luật pháp cũng không cần xét xử, chỉ cần máu hắn chảy xuống, mọi thứ lại đi về đúng quỹ đạo của nó
“Giờ thì mình đã biết rõ mọi chuyện, nhưng biết để làm gì?”
Thứ duy nhất có thể giúp hắn lúc này là quyết tâm đến cực hạn, và phải giữ cho một cái đầu đủ lạnh, đủ lạnh lẽo và sắc bén như lưỡi dao mới có thể vượt qua mọi chuyện trước mắt.
Từ trong bóng tối, một bóng người bước ra, trên người hắn mặc một áo choàng đen, tay cầm một cuốn sách da cũ kỹ, mặt không đeo mặt nạ, nhưng ánh mắt phủ kín bởi sự điên cuồng quen thuộc mà hắn từng gặp ở Trần Quang.
“Anh vẫn ổn. Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.”
“Và hôm nay, chúng mày còn sai hơn khi chỉ có chưa đến 10 người bao vây tao. Hôm nay máu sẽ chảy, nhưng là của những kẻ thờ tà thần là chúng mày.”
“Xử lý một ‘Dị giáo đồ’ phá hủy nghi lễ tế thần.”
Nghe qua có vẻ huyền học, thậm chí là xàm loằn, nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác như vậy.
Việc hắn đối đầu với tụi Hắc Mộng Hội kia đã là chuyện ván đã đóng thuyền, vậy thì không thử tưởng tượng đi, nhỡ đâu mọi chuyện lại như hắn nghĩ thì sao.
Long Anh không quay đầu lại, nhưng bàn tay khựng lại vài giây trên bàn phím.
Một căn nhà bỏ hoang tại khu đất trống của phường Tử Liên, dưới ánh đèn đường mờ ảo, xung quanh chỉ có tiếng gió và cùng tiếng c·h·ó sủa vang lên từ phía xa xa.
7 trong số 8 kẻ cuồng tín đồ nghe vậy, sắc mặt tối lại, từ sau lưng móc ra một con dao lưỡi dài, trong khi kẻ còn lại, cũng là tên cầm sách, thì lại như một thằng điên, vừa cười toe toét vừa nói:
Mà dù sự thực không phải như thế thì sao chứ?
“Tất cả chỉ là một lớp vỏ bọc cho kế hoạch tỉ mỉ đằng sau.”
Tích Tích Tích
…
Bí mật tận thế là gì? Hắn không biết, nhưng hắn biết, nếu hắn bắt đầu từ tụi dị giáo kia, rất có khả năng, hắn sẽ tìm được đáp án mà mình mong muốn.
Trên màn hình laptop cũ kỹ, hàng loạt file tài liệu vừa được giải mã hiện ra: Bản đồ các tụ điểm tín đồ Hắc Mộng tại thành phố, danh sách những tên có liên quan từng bị điều tra rồi biến mất, và cả bản ghi chép về các nghi lễ hiến tế từng xảy ra ở nhiều địa phương khác nhau dưới hình thức t·ự t·ử, m·ất t·ích, hoặc t·ai n·ạn không lời giải.
“Mày vậy mà có thể tìm đến tận đây sao, đúng là thế lực nhà họ Nguyễn không thể khinh thường được.”
Khẽ thở dài, Vương Long Anh bước tiếp, từng bước chân nện xuống mặt đường, như một lời thề không nói thành tiếng.
Tại đây, hắn phát hiện ra thứ hắn đang tìm kiếm.
Không phải cười vì vui, mà cười vì những kẻ này quá khinh thường hắn.
“Một trò chơi mà mình chẳng hề chọn tham gia nhưng lại bị đẩy vào trung tâm trò chơi sao?.”
Ba ngày sau.
“Khu nhà số 49, phường Tử Liên, từng là nơi xảy ra vụ ‘Nghi thức tập thể’ 12 năm trước.”
Trên tay hắn, một chiếc điện thoại đang chạy phần mềm giá·m s·át từ Kim Trang, dùng để bắt tín hiệu của bất kì thiết bị điện tử nào xuất hiện trong khu vực này.
Hắn đã nhận một phần dữ liệu này từ Quỳnh Nga, trước khi rời khỏi quán trà.
“Nếu đã không tránh được thì ta sẽ tự tay tiêu diệt bọn chúng.”
Vương Long Anh chậm rãi bước đi trên vỉa hè, hai tay đút túi áo, ánh mắt trầm lặng như đang soi mói từng ngóc ngách của thế giới quanh mình.
Thế giới này rốt cuộc đang che dấu bí mật gì, hắn có một loại cảm giác, bí mật của tận thế nằm ngay trong thời đại này, thậm chí là ngay bên cạnh hắn, chỉ là hắn không hề hay biết mà thôi.
“Em biết mình không thể ngăn cản anh nhưng ít nhất, nếu anh muốn chiến đấu, hãy để em chuẩn bị thứ gì đó cho anh.”
Hắn nhìn em gái, chậm rãi gật đầu.
“Người đứng đầu thời điểm đó, Lưu Văn Dương, biến mất sau 3 tháng bị theo dõi.”
“Hắn không đơn thuần là một gã giang hồ báo thù cho em trai.”
Hắn cũng nhận ra thêm một điều nữa, sách hướng dẫn cũng không phải toàn năng như hắn nghĩ. Nó không hề cung cấp cho hắn thông tin về tổ chức như dị giáo nào đó tồn tại trước tận thế cả, tất cả những gì nó có chỉ là một bản hướng dẫn mơ hồ, cần hắn tự mình khai phá.
Hắn khẽ cười lạnh, khuôn mặt không một chút niềm vui.
Ánh mắt hắn hướng về phía trước, nhưng tâm trí thì xoáy sâu vào bên trong.
Nói rồi hắn nhẹ vung tay, cả bảy người kia như nhận được một loại tín hiệu nào đó, bắt đầu làm ra những động tác kì lạ.
Vài hôm sau, trong căn phòng đơn sơ của mình, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt hắn, hốc mắt sâu, ánh nhìn tập trung cao độ.
Trên cơ thể hắn lúc này, từng mạch máu ẩn dưới lớp da sáng nhẹ lên, từng nhịp tim như đang hòa cùng thứ năng lượng sơ khai và dữ dội nhất của thiên nhiên: Phong – Lôi – Bạo.
Từ bốn phía, những kẻ mặc áo đen xuất hiện.
“Tốt tốt, ngươi quả nhiên là một siêu phàm giả. Bọn ta vốn còn không hiểu tại sao, ngươi có thể dễ dàng đánh bại tên Trần Quang kia như vậy, hoá ra là như này sao”.
Vương Long Anh ngay lật tức đi theo tín hiệu chỉ dẫn, đi tới một khu vực.
Một biểu tượng lạ phát sáng dưới lớp xi măng nứt nẻ, đó là hình ảnh một con mắt quỷ, thứ được coi là biểu tượng của Hắc Mộng.
Sau đó, Hắn chầm chậm giơ một tay lên, ngón trỏ khẽ gõ vào lồng ngực mình, nơi vẫn còn vết cháy xém do quá trình tẩy luyện chưa lành hoàn toàn.
Hắn biết, nếu hắn chậm trễ nữa, hắn có khả năng phải trả giá.
Hắn rút Sương Cốt Binh Liềm từ kho vật phẩm, lưỡi đao nhẹ vung vẩy, một đạo ánh sáng lóe lên dưới ánh trăng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Theo những động tác này càng lúc càng nhanh, càng lúc càng quỷ dị, Vương Long Anh vậy mà từ trên thân bọn họ cảm nhận được một loại nhàn nhạt uy h·iếp.
Hắn cũng đánh giá quá thấp người của thời đại này, họ không yếu đuối, mà còn ngược lại, họ nguy hiểm, họ mạnh mẽ, nếu hắn lỡ sảy chân một bước, chắc chắn sẽ phải trả cái giá đắt.
Vừa dứt lời.
Trong đầu hắn vang lên từng mảnh ghép vừa được lật mở:
“Trần Quang không bắt Yến Nhi chỉ vì thù cá nhân.”
Vừa nhìn vừa đối chiếu, độ nghiêm túc khi làm việc của hắn khiến ai cũng phải sợ hãi mà thán phục.
Một tay click chuột, một tay lật sổ ghi chép.
“Biết rằng nếu không cẩn thận, sẽ bị g·iết mà không ai hay, chỉ vì ‘phạm tội với tà thần’?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Long Anh ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời giữa những tòa nhà cao tầng.
"Các người thật sự cho rằng ta đến đây mà không có sự chuẩn bị gì sao?” Vương Long Anh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Sáu người, bảy người, tính thêm cả tên vừa mở miệng. Trong nháy mắt, 8 tên xuất hiện, bao quanh Vương Long Anh.
Hắn siết chặt tay.
Đột nhiên, một câu hỏi xuất hiện trong lòng hắn.
“Nếu như ngươi đến đây với sự trợ giúp của nhà họ Nguyễn, chúng ta còn sẽ kiêng kị một chút, nhưng mà ngươi vậy mà dám đến đây một mình. Ngươi nghĩ, siêu phàm giả là mạnh sao. Không, trong mắt bọn ta, ngươi chỉ là một vật hiến tế chất lượng mà thôi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng nếu thực sự tận thế có liên quan đến tụi dị giáo này, thì mọi chuyện có vẻ như không còn đơn giản nữa rồi.
“Mình tìm đúng nơi rồi...” Hắn nhẹ giỏng lẩm bẩm.
Hắn cũng nhận ra rằng mình đã sai, sai quá sai khi chỉ nghĩ đơn giản rằng, chỉ cần bo bo giữ mình, rồi phát triển thế lực trong âm thầm chờ đợi tận thế đến là được.
“Tội nhân dị giáo, Kẻ đã làm chệch đường ‘thức tỉnh’ của tôn giáo chúng tao, vốn bọn tao định một vài ngày nữa xử mày, nhưng giờ, mày đám xuất hiện ở đây. Thì hôm nay, cũng là ngày máu mày được hiến tế cho vị thần vĩ đại của bọn tao.”
Điện thoại hắn vang lên âm thanh báo hiệu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.