Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 127: Nói dối không chớp mắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Nói dối không chớp mắt


Hai kỹ năng tam giai, bảy kỹ năng nhị giai, bốn kỹ năng nhất giai.

“Không phải Hàn Phong muốn chiếm núi làm vua, là do hoàn cảnh đưa đẩy mà thôi. Hơn nữa, hắn còn làm rất tốt công tác của “vua””

Trấn Hi Vọng.

Haha…

Chu Vấn vai phải b·ị c·hém một đường dài kéo tới bắp tay, huyết thuỷ đen kịt lập tức tuôn ra như suối, hắn cũng bị xung lực to lớn từ cánh tay thể nhanh nhẹn đập cho ngã vật ra đất.

Kể cả không phải tận thế thì một tổ chức công bằng, dân chủ như vậy cũng hiếm có nơi xuất hiện. Đừng nói hiện tại tận thế ập tới, đen tối u ám trong lòng mỗi người phát tiết, một nơi như trấn Hi Vọng, dễ có sao?

Hứa Dương sắc mặt lạnh lùng, 5 lưỡi đao lửa mang theo quang mang “một kích tất sát” chém về 5 góc khác biệt, thổi bùng lên nhiệt lưởng khủng bố.

- Vậy tại sao anh không tham gia chính phủ hoặc q·uân đ·ội mà lại chiếm núi làm vua? Tôi chưa nghe danh từ trấn Hi Vọng bao giờ.

Hai âm thanh xé rách da thịt ghê rợn vang lên. Cái đầu của F1 vẫn còn nguyên vẻ dữ tợn bay lên cao cao, vừa chạm vào Long Trảo Thủ liền lập tức bị chấn vỡ.

Một đội viên trực thuộc tiểu đội của Chu Vấn lập tức kêu to:

Mã Mộng Đình thấy cậu chàng này quả nhiên an ổn thì khẽ thở ra một hơi, vội lấy vòng tay trị liệu mà Hàn Phong đưa cho ra sau đó trị liệu liên tiếp 2 lượt cho đối phương.

- Về phần đối xử với các anh thế nào. Ừm, trước hết là cho các anh ăn no đã, nhìn điệu bộ của các anh, hẳn sắp c·hết đói tới nơi.

- Các anh chưa nghe trấn Hi Vọng bao giờ cũng đúng thôi. Cái tên này được đặt theo tên của một trường tiểu học tại khu đô thị Thanh Hà. Trường tiểu học Hi Vọng. Bởi vì trấn có rất nhiều trẻ em, tất cả mọi người mới đồng thuận lấy tên này sử dụng.

- Chu đội trưởng chưa c·hết, hắn vẫn nhớ việc phải ép chỉ tiêu chúng ta.

Kha Thành trầm giọng gào lên, một cái móng rồng lớn tới 3 mét từ trên trời đè ép xuống.

- Tôi là nhân viên chính phủ, nhưng cũng được Hàn Phong cứu mạng…

Xoẹt!

Kỹ năng tam giai, Ảnh Chiếu Ánh Trăng.


Hàn Phong thản nhiên nhìn Quan Bình, người kia không khỏi cười khổ, sau đó trả lời thay:

Hắn kể ra chi tiết tất cả sự việc từ khi hắn bại trận tại cầu Lệ Giang bỏ chạy cho tới tiếp xúc trấn Hi Vọng, nghe tin chính phủ ở đây bị thổ phỉ g·iết hại, sau đó Hàn Phong đứng ra tiêu diệt thổ phỉ, giải phóng cứ điểm này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bữa ăn thế này trước tận thế thì không tính là gì cả, nhưng trải qua chín ngày dưới hầm với chỉ một con chuột cống chia cho 7 người thì phần ăn này có thể coi là cực phẩm. Chẳng những thế, tay nghề đầu bếp cũng thực sự rất tốt, ăn rất ngon.

Nhưng Hàn Phong cũng chỉ cần có thế.

Vết thương trên vai quả nhiên thong thả khép lại.

- Hàn Phong, vậy anh có ý định trở về dưới sự quản lý của chính phủ hay không? Còn nữa, anh định đối xử với chúng tôi thế nào?

Hàn Phong đợi họ tiêu hoá xong tin tức thì tiếp tục nói:

- Grekkkk…

Hàn Phong đã ăn xong từ lâu, lúc này hắn đang trải ra một đống sách kỹ năng lấy được từ sáng tới giờ.

Quân đội trước tận thế cũng không có. Quân đội cũng có bè phái, chèn ép, thân thích máu mủ vượt trên năng lực, cấp trên bắt nạt cấp dưới. Trấn Hi Vọng thì khác, ai có thực lực, ai cống hiến nhiều, người đó địa vị, tài nguyên, đãi ngộ và tôn trọng.

Mười mấy đội viên xung quanh chợt lui lại một bước sợ hãi nhìn qua vị đội trưởng này. Hắn vừa b·ị c·hém trúng đã lập tức hoá thành thây ma rồi, thây ma Chu Vấn lại còn biết nói chuyện.

Bởi vì đi đường rất mất thời gian, bọn họ đến nơi này cũng quá giờ trưa, thế nên Hàn Phong ra lệnh cho đội ngũ dưới trướng chuẩn bị đồ ăn.

- Mau… Mau trị liệu cho tôi…

- C·hết tiệt, ai còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi sẽ ép thêm chỉ tiêu 10 thây ma mỗi ngày.

- Chu đội trưởng.

Chu Vấn giữa sân thở hồng hộc như sắp đứt hơi, khuôn mặt mục rữa đen kịt của hắn méo xệch kêu lên:

Đồ ăn tất nhiên đã được chuẩn bị trước ở nhà, lại còn chuẩn bị thêm 3 bữa dự phòng khẩn cấp, tổng cộng mấy chục phần ăn. Hiện tại bọn họ chỉ dùng bếp phía sau căng tin hâm nóng lại là xong, rất nhanh, 24 phần ăn giá 60 cống hiến đã được đưa lên.

Trung tâm huấn luyện c·h·ó nghiệp vụ.

Bọn họ đúng là sắp c·hết đói tới nơi. Đêm qua bọn họ bắt được một con chuột cống đã phải chia nhau ăn sống.

Có chỗ nào giống hang ổ của thổ phỉ? Tất cả đãi ngộ đều đổi lấy bằng cống hiến, kể cả người tàn tật không có cống hiến cũng không bị bỏ lại phía sau.

Mấy quân nhân nhìn nhau sau đó đều hơi xấu hổ đồng ý.

Ngay cả các đội viên xung quanh khi nghe lời tường thuật của Quan Bình cũng không khỏi âm thầm giật mình. Hoá ra trấn Hi Vọng lại được điều hành tốt tới vậy sao, hợp lý tới vậy sao, bọn họ đều mơ hồ sống sót, đến khi nhìn lại mới không khỏi kinh ngạc.

Một vị thủ lĩnh liều mạng c·ướp đoạt v·ũ k·hí để bảo vệ hàng trăm người khỏi nguy hiểm, để bảo vệ đồng đội bên cạnh khỏi c·hết chóc. Đây là việc làm của anh hùng, nào phải việc mà một thổ phỉ có thể làm.

Chu Vấn nghe thấy lời kia, khuôn mặt lập tức co rúm lại.

- Trấn nhỏ này chẳng những là một cái tên đơn thuần, nó còn là ý nghĩa sinh tồn của chúng tôi. Chỉ cần có hi vọng, chúng tôi sẽ có sức mạnh, sẽ có đoàn kết để vượt qua tận thế này.

Phi vụ tìm kiếm v·ũ k·hí lần này ai cũng đều được ăn ngon, bây giờ vật tư siêu thị đã được thu thập, Hàn Phong lại càng không tiếc rẻ gì chiêu đãi đội viên dưới trướng.

“Đồ vô sỉ, đáng hận…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trung tâm chiến cuộc, Chu Vấn ánh mắt điên cuồng kích hoạt kỹ năng gia tốc, đồng thời thân thể cũng bốc lên khói tím nồng đậm, nhanh nhẹn của hắn vọt tăng tới 52 điểm. Hắn vung tay chém về phía cái bóng cao 1,3m mờ nhạt phía trước.

Kha Thành sắc mặt tái nhợt cắt đứt kỹ năng Long Trảo Thủ, hắn nhanh chóng nhảy tới bên cạnh Chu Vấn xem xét trạng thái đối phương.

Đây là một kỹ năng tương đối khủng bố. Thử tưởng tượng nếu Hàn Phong gặp một đầu thể tốc độ level 30, đối phương quá nhanh, bản thân không thể theo kịp. Vậy thì kích hoạt Định Không, đối phương đừng hòng có thể tiến lại gần công kích hắn.

Lý Võ Lạc bưng đĩa cơm nóng với lạp xưởng nướng, cá nướng, gân bò hầm cà chua, tôm viên nấu đậu, cùng một lát bánh mỳ ăn kèm mứt dâu, thiếu chút hắn đã rớt nước mắt.

Lý Võ Lạc trầm ngâm một lát rồi hỏi:

Thế nhưng hắn vẫn lựa chọn bỏ qua kỹ năng này cho Ngô Soái, hắn chọn kỹ năng tam giai rơi ra từ con c·h·ó biến dị kia.

- Long Trảo Thủ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngoài ra còn có một thẻ tiến giai cực kỳ hiếm có, thẻ này có thể để cho kỹ năng nhất giai, nhị giai đã cường hoá 4 lượt tiến lên một bậc.

Một quân nhân sau lưng hắn trầm mặc một lát rồi hỏi:

Thu hoạch thực sự là vô cùng khổng lồ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Vấn nhìn cảnh này, khoé miệng co giật, hắn động niệm tâm thần liền giải trừ kỹ năng nhị giai Thây Ma Hoá sau đó tức giận nói:

Tốc độ của nó cũng nhanh nhẹn quỷ mị tới vô cùng, móng vuốt bằng vào một tốc độ siêu tưởng chém tới mặt Chu Vấn. Người kia kiệt lực xoay người né qua, mặc kệ móng vuốt thây ma chém vào vai mình, trảm mã đao cũng xẹt một tiếng chém tới cổ F1.

Hàn Phong đợi cho Quan Bình nói xong thì thản nhiên tiếp lời:

Chương 127: Nói dối không chớp mắt

- Cái con thây ma to cao vừa nãy rớt ra kỹ năng nhị giai, lần này thì là cái gì đẳng cấp?

Phía bên cạnh, Mã Mộng Đình cũng cắn răng kích hoạt bộc phá lực, 5 cái lôi cầu trống rỗng xuất hiện, nhưng chúng không tập trung hoả lực mà phân tán ra 5 hướng khác nhau, song song đối ứng, khoá chặt tất cả phương vị một cái sân nhỏ lại.

Mặc dù nàng biết những việc làm của Hàn Phong đúng là không thể chê vào đâu, nhưng hỗn đản này có mục đích. Hơn nữa mỗi lần hắn gặp nàng đều… Hơn nữa…

Kỹ năng tam giai thứ nhất rơi ra từ con thây ma thể sức mạnh level 17 mà bọn họ gặp ở trên đường, kỹ năng tam giai thứ hai rơi ra trên người con c·h·ó biến dị level 17 mà Hàn Phong tiêu diệt.

Đội viên kia nhặt bản kỹ năng thư lên, khuôn mặt mừng như điên rồi kêu to:

- Tam giai, kỹ năng tam giai!

Chu Vấn mặc kệ đau đớn vội hỏi đội viên thu thập chiến lợi phẩm:

Hàn Phong nhìn thẳng đối phương, vô cùng chính khí lẫm nhiên mà nói:

Mã Mộng Đình và Hứa Dương cũng là vẻ mặt hoảng hốt chạy tới bên cạnh Chu Vấn. Nếu cậu ta c·hết, vậy thì lớn chuyện rồi.

Quan Bình là nhân viên chính phủ, lời của hắn là có trọng lượng nhất, đáng tin tưởng nhất, mang tính thuyết phục nhất. Đó cũng chính là giá trị lớn nhất mà Hàn Phong muốn ở gã, là lý do gã có mặt ở đây.


Phập!

Còn nói gì được nữa đây.

“Tên thổ phỉ này… Nói dối không chớp mắt…”

Đồng quy vu tận.

Lý Võ Lạc bờ môi mấp máy mấy lần cũng không thể thốt ra câu nào. Lý do này của Hàn Phong, ai có thể phản bác đây, ai có thể trách cứ đây.

Quan Bình thở dài nói:

Thể nhanh nhẹn level 17 thét lên điên cuồng, nó muốn nhảy thoát, nhưng trên trời không đường dưới đất không lối, bốn bề là lửa cháy sấm sét lẫn trảo thủ, nó chỉ có thể lựa chọn t·ấn c·ông cái tên nhân loại trước mặt.

Hắn do dự một chút vẫn là nhất nhất kể ra những thành tựu của Hàn Phong khi điều hành trấn Hi Vọng, bao gồm cả việc chăm chỉ tổ chức t·ấn c·ông thây ma, chế độ đãi ngộ, sắp xếp công việc, quản lý trật tự trị an, thu thập vật tư, giải cứu người sống sót, xây thành luỹ chặn thây ma, tổ chức tăng lương, tăng đồ ăn quy đổi khi lương thực dư giả… Lời nói của hắn rất trung lập, không hề tâng bốc, có sao nói vậy.

- Tôi tất nhiên luôn đặt mục tiêu trở về vòng tay chính phủ rồi. Tôi đã từng điều người mạnh nhất nhì trấn Hi Vọng không quản nguy hiểm để dò la đường dẫn tới huyện Tam Giang, cũng ngày đêm tìm kiếm cách thức liên lạc với họ, nhưng chưa có thành quả. Việc này anh có thể hỏi Quan Bình.

Kỹ năng tam giai thứ nhất gọi là Định Không. Một khi kích hoạt kỹ năng này, khoảng cách không gian giữa bản thân và đối tượng chỉ định sẽ bị khoá chặt, bất kể đối tượng kia có nhanh hay mạnh tới mức nào, bản thân cũng có thể tương tự giữ vững khoảng cách mong muốn.

- Đường bên kia không thông. Hàn Phong đã điều quân cùng với tôi tự mình thăm dò, nhận lấy thiệt hại nặng mà không công quay về.

Dù thời gian cố định chỉ 5 giây, đây cũng đã đủ cho hắn làm ra phản ứng cần thiết. Hoặc nếu đối phương bỏ chạy, hắn cũng có thể quyết liệt truy đuổi không sợ mất dấu.

Tường Vi đứng phía sau đội ngũ, ánh mắt nhìn bóng lưng Hàn Phong hiện lên vô cùng phức tạp. Nàng hiện tại chỉ có thể thở dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những người ở đây lại một lần nữa lâm vào im lặng, ngay cả quân nhân vừa hỏi kia cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 127: Nói dối không chớp mắt