Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 153: Tử địa nhuốm máu....
Viên đội trưởng, với khuôn mặt đầy mệt mỏi và căng thẳng, gấp rút báo cáo tình hình cho cấp trên.
Lý Phong nghiến răng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Kẻ nào dám bán nước, ta sẽ đích thân nhổ tận gốc.
Dù không rõ ràng, hắn biết một điều.
Có vài người thậm chí bị trói lại, miệng bị bịt chặt, ánh mắt hoang mang đến tột độ.
Hai từ "nội gián" đủ sức khiến bất cứ ai ở đây phải lạnh sống lưng.
Nội gián.
Mạng lưới liên lạc vừa được khôi phục, nhưng điều đó chẳng thể giúp giảm đi sự nặng nề đang bao trùm căn phòng.
Thượng tướng Lý Phong giật mình mở mắt.
Không khí trong phòng chỉ huy như đông cứng lại. Một số sĩ quan theo phản xạ siết chặt tay, ánh mắt tối sầm.
Hoang Quỷ suy nghĩ nhanh.
Vậy nghĩa là… năng lực này có điều kiện, hoặc giới hạn nào đó.
Nắm đấm của Đại tá Lương Đình Thạc giáng mạnh xuống bàn, khiến mọi tài liệu rơi tung tóe.
Đây là p·h·ả·n· ·q·u·ố·c.
Mà để đề phòng chính đồng đội của mình.
C·hết hết.
Hoang Quỷ không hỏi bằng cách nào.
Nếu liên quan đến tâm lý, có thể năng lực cần mục tiêu phải rơi vào trạng thái tinh thần bất ổn, sợ hãi hoặc hoang mang cực độ.
Có những t·hi t·hể bị mất đi cả nửa người, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g trải đầy trên mặt đất như những đống bùn lầy ghê tởm.
Giọng hắn khàn đặc, từng câu chữ phát ra như nghẹn lại trong cổ họng.
Đôi mắt sắc bén, từng trải của một vị tướng dày dạn trận mạc chợt tối sầm.
Ông ít khi bị làm phiền vào giờ này. Nhưng một khi có cuộc gọi đến từ đường dây khẩn cấp, đồng nghĩa với việc có chuyện lớn.
Ngồi trong xe, trên con đường vắng lặng giữa đêm khuya, thượng tướng Lý Phong trầm tư nhìn qua cửa kính.
Là những người lính vẫn còn sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tử địa nhuốm máu....
Nếu có thể kiểm soát tâm trí kẻ khác, việc thao túng đối phương để tự hủy diệt sẽ là chiến thuật tối ưu.
Đèn tín hiệu đỏ nhấp nháy liên tục, màn hình lớn hiển thị bản đồ khu vực giao chiến, cùng với những đoạn ghi hình rời rạc thu được từ camera trên người lính và các thiết bị giá·m s·át từ xa.
"Nói đi."
Vừa nói, Đại tá Lương Đình Thạc vừa vươn tay cầm lấy điện thoại q·uân đ·ội. Ngón tay ông lướt nhanh trên màn hình cảm ứng, rồi bấm gọi.
Trước mặt họ là một cảnh tượng địa ngục.
Giây phút ấy, vợ ông khẽ trở mình, đôi mắt mơ màng mở ra, lo lắng hỏi.
Khuôn mặt ông đỏ bừng vì giận dữ, đôi mắt như bốc hỏa khi quét qua những sĩ quan cấp dưới đang đứng nghiêm, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
"Có chuyện gì sao?"
Xe tăng tốc, lao đi trong màn đêm tĩnh mịch, tiến về nơi bão tố đang chờ đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đây là sự sỉ nhục! Không chỉ với q·uân đ·ội, mà còn với cả đất nước này!”
Tiếng nôn hòa vào sự im lặng rợn người của chiến trường, khiến không khí càng thêm nặng nề, c·hết chóc.
"Tổng cộng 17 chiến sĩ t·ử t·rận."
"Bọn chúng đ·ã c·hết hết. Đừng lo."
Sự bất thường.
Khi nghe đến số lượng t·hương v·ong, bàn tay đang cầm điện thoại của ông siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Khi nghe đến khả năng có nội gián, một luồng sát khí lạnh lẽo lan tỏa khắp phòng.
Bà chỉ lặng lẽ ngồi dậy, giúp ông sửa sang lại bộ quân phục, vuốt thẳng từng nếp áo.
Hoặc có lẽ cần một dạng kết nối nào đó...một ánh nhìn, một câu nói, hay một hành động vô thức nào đó mới có thể kích hoạt sức mạnh này.
"Lỡ bọn chúng tiết lộ thông tin thì sao? Dù rằng chúng ta đã xóa mọi dấu vết, nhưng biết đâu được."
—
Và cũng không ai dám nhắc lại chuyện vừa rồi.
Không ai muốn bất cứ ai tìm thấy những gì đã xảy ra ở đây.
Những binh sĩ từng là đồng đội của họ, nhưng giờ đây trông như những kẻ xa lạ.
Mùi tanh nồng của máu, mùi khét lẹt của thịt cháy, và cả mùi h·ôi t·hối của chất dịch cơ thể tràn ra từ những v·ết t·hương hòa vào nhau tạo thành một thứ hỗn hợp kinh tởm đến nghẹt thở.
"Còn nữa! Vụ vận chuyển này bị lộ, trong khi kế hoạch được giữ bí mật tuyệt đối.”
“Bất cứ ai có dấu hiệu khả nghi, lập tức điều tra! Đã đến mức này, ta không thể để một con sâu làm rầu nồi canh nữa!"
...
Họ đứng tản mác, đôi mắt đảo quanh như thú hoang trong một khu rừng đầy nguy hiểm.
Có những cái đầu vỡ nát, não tương bắn tung tóe lên vách đá gần đó, những mảng da đầu vẫn còn dính lơ lửng trên nhánh cây khô.
Ông dừng lại, hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn thịnh nộ đang bùng lên trong lòng. Nhưng lửa giận chưa dừng ở đó. Ông nghiến răng, mắt lóe lên tia sắc bén.
Một vài người trong nhóm tiếp viện không chịu nổi, lập tức quay sang nôn thốc nôn tháo.
"Ngươi nhìn đủ chưa?" Giọng nói vang lên, trầm thấp nhưng mơ hồ, như thể không thuộc về nam hay nữ, thậm chí còn mang một âm sắc bất ổn, khiến người nghe không khỏi sởn gai ốc.
Không ai lên tiếng hỏi, cũng không ai dám.
"Không có gì. Bà ngủ tiếp đi. Tôi có việc gấp, phải đi ngay."
Hẳn là bằng năng lực quỷ dị đó, Bạch Quỷ đã thủ tiêu tất cả.
Đội tiếp viện đứng c·hết trân tại chỗ, một cảm giác lạnh sống lưng chầm chậm bò dọc theo cột sống họ.
Nhưng thứ làm họ kinh hoàng hơn cả…
Lý Phong hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại. Ông đặt tay lên bàn tay vợ, khẽ siết nhẹ, rồi nói bằng giọng trầm ổn.
Sau đó, Bạch Quỷ chỉ đơn giản nói.
Nhưng chỉ sau vài bước chân, nhiều người trong số họ đã khựng lại, hơi thở chợt nghẹn cứng trong cổ họng.
"Còn những tù nhân b·ị b·ắt thì sao?" Hắn hỏi, giọng bình thản nhưng sắc bén.
Hoang Quỷ hơi nheo mắt. Hắn không thích những thứ hắn không thể hiểu rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn biết mình không cần phải hỏi.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở đây?
Dưới ánh trăng lờ mờ, Hoang Quỷ nhìn chằm chằm vào Bạch Quỷ.
Đội tiếp viện đã đến nơi.
Với kinh nghiệm hàng chục năm trong q·uân đ·ội, ông không lập tức bắt máy. Trước tiên, ông liếc sang người vợ đã chung sống với mình hơn bốn mươi năm, chắc chắn bà vẫn còn ngủ say. Sau đó, ông mới vươn tay nhấc điện thoại lên.
Từ đầu dây bên kia, giọng Đại tá Lương Đình Thạc vang lên...trầm thấp, lạnh lùng, nhưng ẩn chứa cơn giận dữ đang bùng cháy.
“Nhanh thu dọn chiến trường rồi rút lui!”
Hắn nhìn chiếc mặt nạ trắng vô cảm của Bạch Quỷ, chợt cảm thấy với kẻ như Bạch Quỷ, tốt nhất là giữ khoảng cách.
Họ gấp rút làm việc, gom lại những mảnh t·hi t·hể rải rác, thu dọn tất cả xác c·hết, cả của kẻ thù lẫn của đồng đội.
Xác người nằm la liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải vì tên này nguy hiểm...tất cả Đội trưởng Hắc Ảnh đều là những kẻ nguy hiểm.
Mệnh lệnh vang lên kéo họ khỏi sự hoang mang.
Giọng ông gầm lên như sấm rền giữa trời quang.
Màu đỏ nhuộm khắp chiến trường, thấm đẫm vào lớp bùn đất, hòa lẫn với máu đen tanh tưởi của những cơ thể bị xé toạc, nghiền nát như những con búp bê bị vặn gãy.
Bạch Quỷ không đáp ngay. Trong một khoảnh khắc, bầu không khí trở nên tĩnh lặng đến mức Hoang Quỷ có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua những tán cây.
Họ quan sát lẫn nhau, không tin tưởng bất cứ ai bên cạnh mình.
Bà không hỏi thêm. Người phụ nữ đã cùng ông trải qua bốn mươi mấy năm cuộc đời biết rõ khi chồng bà đã nói như vậy, nghĩa là vấn đề thực sự nghiêm trọng.
Chương 153: Tử địa nhuốm máu....
Nếu không phải giác quan được cường hóa, Hoang Quỷ thậm chí còn không chắc rằng y có còn sống hay không.
“Ọe…!!”
Đầu dây bên kia, giữa đêm khuya tĩnh mịch, tiếng chuông điện thoại vang lên trong một căn biệt thự.
"Xong việc rồi, nhanh chóng quay về thôi."
Nhưng không phải để chống lại kẻ thù.
Không ai muốn để lại dấu vết nào của cuộc chiến này.
“Nếu trong vòng một tuần không có manh mối, đừng trách tôi vô tình, các anh cứ chuẩn bị nộp đơn từ chức đi!"
Họ chỉ có một cảm giác duy nhất... “Nơi này không an toàn.”
Tên Bạch Quỷ ngồi yên lặng như một pho tượng, hơi thở chậm đến mức gần như không hiện hữu, cả cơ thể như bị bao phủ bởi một màn sương vô hình, tách biệt khỏi thế giới này.
Ông không phủ nhận rằng trong bộ máy nhà nước, có không ít kẻ t·ham ô·, tư lợi. Nhưng lần này, vấn đề không chỉ là t·ham n·hũng.
"Phong tỏa ngay lập tức tất cả thông tin liên quan! Không để bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài!”
Hắn đã thấy những biểu hiện kỳ lạ của đám lính phe phục kích trước khi biến mất, những kẻ có biểu hiện kì lạ, làm những hành động không khác nào là phản bội.
“Thêm vào đó, có dấu hiệu phản bội từ một số binh sĩ… Điều đó chỉ có thể có một lời giải thích: Chúng ta có nội gián."
"Lẽ nào lại như vậy?! Chúng xem thường chúng ta đến thế sao?!"
Lý Phong ban đầu vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nhưng càng nghe, nét mặt ông càng thay đổi.
...
Bỗng nhiên, đôi mắt sau lớp mặt nạ trắng chậm rãi mở ra.
Còn nán lại đây lâu hơn nữa, có lẽ ngay cả bọn họ cũng sẽ trở thành những xác c·hết vô danh trên chiến trường này.
Phòng chỉ huy tác chiến ngập trong bầu không khí căng thẳng.
Chỉ khi thấy chồng bước ra khỏi phòng, bà mới thở dài, ánh mắt thoáng hiện lên sự lo lắng sâu thẳm.
Mọi người đều đang cầm chặt v·ũ k·hí.
Năng lực của Bạch Quỷ mạnh mẽ và đáng sợ đến vậy, nhưng tại sao y không sử dụng nó để điều khiển tên đội trưởng phe địch? Hoặc những tên quái vật hình người kia? (đọc tại Qidian-VP.com)
Không gian lặng đi trong vài giây. Rồi một tiếng RẦM! vang lên như tiếng sấm rền.
Thành phố vẫn sáng đèn, vẫn bình yên như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng ông biết, sâu trong lòng, một cơn bão ngầm đang hình thành.
“Tên này rất nguy hiểm.” Và sự nguy hiểm này không đến từ vũ lực, mà từ sự khó đoán và khả năng thao túng tinh thần.
Không nói thêm một lời, cả hai nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Như thể họ chưa từng tồn tại.
Điều này làm Hoang Quỷ càng thêm cảnh giác.
...
Một loại cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.