Trần An cùng Trần Dương đứng cạnh chiếc xe địa hình cũ nhưng mạnh mẽ, đậu trước cổng nhà.
Ánh nắng đầu ngày chiếu xuống, tạo nên những tia sáng dịu nhẹ xuyên qua hàng cây xanh rợp bóng từ khu vườn.
Hàng cây xoài và ổi trong vườn đung đưa theo gió, những chiếc lá non lấp lánh dưới ánh sáng như được dát bạc.
Phía trước, con kênh nước nhỏ chảy róc rách, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời xanh ngắt. Đàn cá lấp ló dưới dòng nước, thỉnh thoảng tạo thành những vòng sóng nhỏ lan tỏa.
Xa hơn, đồng ruộng bát ngát trải dài, từng cánh đồng lúa đẫm sương sớm phản chiếu ánh sáng tựa như tấm lụa mềm mại.
Một vài người nông dân đã bắt đầu công việc, bóng họ in trên nền trời trong trẻo. Không khí buổi sáng tươi mát, mùi cỏ mới cắt hòa cùng hương đất ẩm ngai ngái.
Gió nhẹ lướt qua, mang theo tiếng chim hót ríu rít từ bụi cây bên đường, hòa vào âm thanh lạch cạch của chiếc xe kéo xa xa trên con đường mòn đất đỏ.
Khung cảnh thanh bình này tạo nên một bức tranh yên ả, đối lập hoàn toàn với những sóng gió mà Trần An biết chắc đang chờ đợi phía trước.
Trong khoảnh khắc, hắn lặng người nhìn quanh, cố gắng khắc ghi hình ảnh yên bình ấy vào ký ức.
Trước khi chia tay bà nội ôm lấy Trần An, xoa đầu hắn như hồi còn bé.
“Nhớ ăn uống đầy đủ, giữ sức khỏe nghe con.”.
Trần Hiên từ trong nhà bước ra, mang theo ba bao lớn đầy ắp trái cây và hai con gà được buộc cẩn thận.
Trước là Trần Dương cùng con cháu trong nhà phải hỗ trợ ông, nhưng giờ đây ông đã không cần ai giúp mà thích tự mình làm.
Ông trao cho Trần Dương, giọng đầy uy nghi nhưng không kém phần ấm áp.
“Đem về cho cả nhà, chia cho người quen nếu cần.”
Ông quay sang Trần An, ánh mắt sắc sảo mỉm cười nhắc nhở.
“Vài hôm nữa ông sẽ dẫn con đến gặp một người. Nhớ chuẩn bị ba phần thuốc ProtoVita. Khi đó chắc là sẽ cần đến.”
Trần An như hiểu chuyện, hắn nghiêm túc gật đầu rồi niềm nở cười nói.
“Con hiểu rồi, ông nội.”
Hai cha con cúi chào tạm biệt. Bầy chó trong sân sủa vang, quẫy đuôi như chào tiễn biệt. Bóng dáng hai ông bà đứng bên cổng, dõi theo cho đến khi chiếc xe khuất xa.
Trên đường về, chiếc xe lăn bánh nhịp nhàng qua những con đường làng, để lại đằng sau vệt bụi mỏng phảng phất trong nắng sớm. Hai bên đường, cảnh quê hiện lên bình yên và thân thuộc.
Những cánh đồng lúa xanh mướt như tấm thảm, đung đưa theo từng cơn gió nhẹ. Những người nông dân, áo bạc màu, cúi lom khom trên ruộng, từng nhát cuốc vang lên đều đặn như nhịp thở của đất trời.
Trần An ngồi tựa vào ghế, ánh mắt dõi theo cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ xe. Hắn thấy những em nhỏ cười khúc khích, tay nắm tay tung tăng trên con đường làng.
Cạnh đó, khói bếp cuồn cuộn bốc lên từ những mái nhà lợp lá đơn sơ, hòa vào nền trời xanh trong vắt.
Từng khoảnh khắc hiện ra trước mắt, mộc mạc mà sao đẹp đẽ đến nao lòng. Trần Dương khẽ liếc sang con trai, ánh mắt dịu dàng nhưng không giấu được sự tò mò.
Hắn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Con đang nghĩ gì thế?” Trần An không quay lại, đôi mắt vẫn dán chặt vào khung cảnh đang lùi dần về phía sau. Giọng hắn trầm thấp, như một lời tự sự với bản thân.
“Không... Con chỉ đang cố cảm nhận không khí nơi này. Vì trong tương lai... có lẽ sẽ chẳng còn nhìn thấy những thứ như thế nữa.”
Trần Dương lặng người. Ông hiểu ý con, nhưng lời nói ấy vẫn để lại trong lòng ông một nỗi buồn không tên. Sau một thoáng trầm ngâm, ông cười, cố xoa dịu bầu không khí.
“Con đúng là ông cụ non, lúc nào cũng hoài niệm những điều xưa cũ. À mà quên, tính tuổi thực thì giờ con cũng đã 32-33 tuổi rồi... đúng là đàn ông tuổi trung niên thật, có cần cha tư vấn tâm lý tuổi trung niên không.”
Trần An nghe vậy thì bật cười.
“Dù là thế thật, nhưng chẳng phải trong mắt cha mẹ, con cái vẫn luôn là những đứa trẻ thôi sao? Dù con có biến hóa thế nào, mẹ cũng sẽ mãi lo lắng xem con như con nít vậy.”
Hai cha con cùng cười lớn, tiếng cười vang lên giữa không gian yên bình. Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ, hương đất, và cả những yêu thương thầm lặng của gia đình.
Điện thoại Trần An bất ngờ rung lên. Màn hình hiển thị người gọi là Chấn Vương.
Giọng nói gấp gáp vang lên khi hắn vừa bắt máy.
“Trần An! Em đang ở đâu?”
“Trên đường về nhà... Có chuyện gì mà trông anh có vẻ căng thẳng vậy?”
“Có thể qua công ty ngay bây giờ không? Chúng ta có chuyện cực kỳ quan trọng cần bàn.” Chân Vương vội vàng nói, như thể ngài mai thế giới không còn vậy.
Trần An không ngần ngại đồng ý.
“Được, em sẽ tranh thủ qua ngay.”
Hắn quay sang hỏi cha.
“Cha có tiện chở con đến công ty đầu tư tài chính Khải Hoàn không?”
Trần Dương gật đầu không chút do dự.
“Không vấn đề gì. Nhân tiện, đem ít trái cây cho nhân viên của con và Chấn Vương nữa. Nhiều thế này nhà mình ăn không hết đâu.”
Chiếc xe đổi hướng, lao nhanh về phía trung tâm thành phố.
Chiếc xe của Trần Dương dừng lại trước tòa nhà công ty tài chính Khải Hoàn. Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà trông cũ kỹ và không mấy nổi bật, với lớp sơn đã phai màu và vài mảng tường bong tróc.
Bề ngoài khiêm tốn nhưng mang vẻ bền bỉ, giống như những người làm việc bên trong đó.
Trần An bước xuống xe, tay ôm ba bọc lớn trái cây. Cửa kính trượt tự động mở ra, để lộ không gian bên trong bận rộn và tràn đầy năng lượng.
Những nhân viên trong trang phục công sở đang hối hả di chuyển, tiếng điện thoại reo liên tục hòa cùng âm thanh của bàn phím lách cách tạo nên không khí căng thẳng nhưng đầy năng lượng.
Trần An vừa bước vào sảnh chính thì một bảo vệ trẻ tiến tới, vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm.
“Anh đến thăm người nhà à? Xin lỗi nhưng nơi này không cho người ngoài vào đâu.”
Giọng điệu có phần cứng nhắc nhưng không thiếu sự lịch sự. Trần An không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn cảm thấy hài lòng vì đội bảo vệ làm việc có trách nhiệm.
Cũng phải thôi, hắn ít khi xuất hiện ở đây, lại mang theo một đống trái cây trông chẳng khác gì người nhà nhân viên đến thăm nuôi.
Từ xa, một người đàn ông lực lưỡng với thân hình vạm vỡ bước nhanh tới. Đó là Đại Ngưu, đội trưởng đội bảo vệ. Vừa thấy Trần An, hắn lập tức đứng thẳng, giơ tay chào trang trọng.
“Chào Trần tổng!”
Sau đó, Đại Ngưu quay sang tên bảo vệ trẻ, mặt nghiêm lại.
“Đây là ông chủ của công ty! Cậu không nhận ra sao, trong phòng bảo vệ còn để cả hình kia cơ mà?”
Tên bảo vệ trẻ giật mình, vội vàng cúi đầu xin lỗi. Trần An mỉm cười xua tay.
“Không sao đâu, cậu ấy làm đúng nhiệm vụ mà.”
Đại Ngưu gật đầu, mặt giãn ra đôi chút. Trần An đưa cho hắn một túi lớn đầy trái cây.
“Một ít quà từ quê nhà, chia cho anh em trong đội bảo vệ hộ tôi, còn một ít nhớ mang về cho con gái anh ăn.”
Đại Ngưu thoáng ngạc nhiên rồi cúi đầu cảm ơn, ánh mắt ánh lên vẻ cảm kích. Trần An không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ lên vai hắn trước khi bước lên cầu thang dẫn đến văn phòng làm việc của Chấn Vương.
Trên đường đi, Trần An nhớ lại ngày phỏng vấn tuyển dụng Đại Ngưu. Hắn biết rõ quá khứ của người đàn ông này.
Từng ngồi tù hai năm vì xây xát với vợ cũ và tình nhân của cô ta, khi phát hiện họ bỏ rơi đứa con gái nhỏ của hắn trong đói khổ. Dù không ủng hộ b·ạo l·ực, Trần An hiểu rằng đó là hành động của một người cha tuyệt vọng và bất lực.
Ngày đó, Chấn Vương phản đối quyết liệt khi biết quá khứ tù tội của Đại Ngưu, nhưng Trần An lại thấy được một ngọn lửa quyết tâm trong đôi mắt người đàn ông này, một người sẵn sàng làm mọi thứ vì con gái mình.
‘Có những người, nếu ta chìa tay giúp họ lúc tuyệt vọng... họ sẽ mang ơn suốt đời./
Trần An khi ấy quyết định cho Đại Ngưu một cơ hội.
Đẩy cửa bước vào tầng làm việc chính của công ty tài chính Khải Hoàn.
Không khí nơi này náo nhiệt, căng thẳng đến nghẹt thở. Nhân viên bận rộn như những cỗ máy không ngừng nghỉ. Họ đi lại hối hả, mắt dán chặt vào màn hình máy tính, tay lướt bàn phím không ngừng.
Tiếng máy in chạy rào rào xen lẫn tiếng điện thoại reo liên hồi. Các cuộc gọi dồn dập vang lên từ mọi hướng. Một vài nhân viên vừa gõ máy tính vừa la lớn những con số báo cáo, như thể sợ thời gian sẽ nuốt chửng công việc của họ.
Không ai để ý đến sự xuất hiện của Trần An. Hắn chậm rãi tiến vào, đôi mắt bình thản quan sát khung cảnh hỗn loạn nhưng đầy năng lượng ấy.
Trần An bước thẳng vào phòng làm việc của Chấn Vương. Khác xa với vẻ bảnh bao, chỉnh tề thường ngày, Chấn Vương giờ trông tiều tụy với mái tóc hơi rối và đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.
Trên bàn làm việc, giấy tờ chất đống như một ngọn núi nhỏ, phần lớn là các báo cáo tài chính cùng tài liệu điều tra.
Phải mất một lúc, Chấn Vương mới nhận ra Trần An đang đứng chờ. Thấy hắn, Chấn Vương như kẻ c·hết đ·uối vớ được cọc, lập tức lao tới, hai tay nắm chặt vai Trần An, giọng khàn khàn pha chút điên loạn.
“Làm thế nào? Rốt cuộc em đã làm gì? Những thông tin này… em lấy chúng từ đâu?”
Sự lo lắng, hoang mang hiện rõ trong ánh mắt của người đàn ông từng trải qua biết bao thương trường khốc liệt.
Trần An nhẹ nhàng vỗ vai anh, bình tĩnh nói.
“Anh nên ngồi xuống trước đã. Từ từ nói chuyện.”
Cả hai ngồi xuống ghế sofa. Trần An đặt mấy bọc trái cây quê lên bàn, còn Chấn Vương run run rót ly nước, uống một hơi để bình tâm lại.
“Những tài liệu này...” Chấn Vương đẩy về phía Trần An một xấp hồ sơ dày cộm.
Trần An lật mở từng trang. Bên trong là các báo cáo tài chính về những ngân hàng, công ty bất động sản và tập đoàn lớn vừa phá sản hoặc bị mua lại với giá rẻ mạt.
“Hầu hết các công ty trong danh sách đều sụp đổ vì các vụ phanh phui tài chính hoặc tai tiếng không thể cứu vãn. Tất cả đều giống như bị ai đó thao túng từ trong bóng tối…”
Chấn Vương nheo mắt nhìn Trần An đầy nghi ngờ.
“Đừng nói với anh là… em đứng sau tất cả chuyện này?”
Mọi thứ quá trùng hợp, một vài công ty thì không nói làm gì nhưng đa phần các công ty trong danh sách đều có một hai điểm chung. Điều này khiến một kẽ mẫn cảm như Chấn Dương không khỏi nảy sinh nghi ngờ.
Trần An bật cười nhẹ.
“Anh nghĩ em có sức mạnh làm được điều đó sao?”
Thực tế, hắn đã âm thầm can thiệp, thúc đẩy các sự kiện mà hắn biết chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai. Nhưng bây giờ chưa phải lúc tiết lộ tất cả.
“Anh yên tâm. Một thời gian nữa, em sẽ nói rõ mọi chuyện.”
Dù chưa hoàn toàn tin tưởng, Chấn Vương bị vẻ điềm tĩnh của Trần An thuyết phục, đành gật đầu đồng ý.
Trần An chuyển chủ đề, giọng nghiêm túc.
“Việc em nhờ mua công ty chế biến thực phẩm và công ty công nghệ sinh học… tiến triển đến đâu rồi?”
Chấn Vương lấy ra thêm hai tập tài liệu, đẩy về phía Trần An.
“Tất cả đã xong. Giấy tờ hoàn tất, chỉ chờ chỉ thị của em để chính thức đưa vào hoạt động. Nhân sự cũ vẫn còn, nếu em muốn giữ lại thì không cần thay đổi.”
Trần An lật nhanh qua các tài liệu, kiểm tra một lượt rồi gật đầu hài lòng.
“Tốt. Em sẽ tự đến đó kiểm tra và sắp xếp lại hệ thống.”
Trước khi đứng dậy rời đi, Trần An không quên nhắc nhở.
“À anh đừng quên tiếp tục gom mua BTC nha, bất chấp giá cả thế nào. Càng nhiều càng tốt.”
Chấn Vương hơi sững người nhưng rồi cũng gật đầu. Dù không hiểu ý đồ của Trần An, hắn biết mình không nên nghi ngờ vào những quyết định này.
Trần An khẽ cười, chỉ tay vào đống trái cây trên bàn.
“Trái cây do ông em trồng đấy, ngon lắm. Anh nhớ chia cho mọi người cùng ăn.”
Chấn Vương bật cười nhẹ, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt dường như giãn ra đôi chút.
Trần An bước ra khỏi văn phòng, để lại phía sau một người anh trai đang trăn trở nhưng đã phần nào bình tâm lại. Hành trình đầy biến động phía trước vẫn còn dài, và những gì hắn chuẩn bị làm… mới chỉ bắt đầu.
...
T,T cay thật mọi người ạ, dành 3 tiếng ngồi viết truyện chưa kịp lưu thì "Bụp" máy tính tắt, thế là ngồi viết lại arrr. Cay ko tả nổi, bực cả sáng nay.
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.
Chứ mình là mình cay ko thư giãn nổi rồi ấy :)
0