Khi Thượng tướng Lý Phong ngồi xuống, Trung tướng Lâm Vũ đứng lên. Ông là một người đàn ông với vóc dáng mạnh mẽ, phong thái tự tin, giọng nói vang dội đầy uy lực.
Ánh mắt sắc bén của ông lướt qua khán phòng trước khi bắt đầu nói.
“Thưa các đồng chí, tiếp nối bài trình bày vừa rồi, tôi sẽ đi sâu hơn vào kế hoạch bảo vệ và quan sát những nhân tố liên quan đến dự án của tiến sĩ Viktor.”
Ánh đèn trong khán phòng mờ dần, và màn hình chiếu lại được hạ xuống. Ở trung tâm màn hình, hình ảnh của tiến sĩ Viktor xuất hiện cùng những thông tin cá nhân cơ bản.
“Đây là tiến sĩ Viktor, nhân vật chính trong dự án này.” Trung tướng Lâm Vũ nói.
“Ông ấy không làm việc một mình. Đây là đội ngũ gần gũi nhất với ông.”
Hình ảnh lần lượt thay đổi.
Vợ của tiến sĩ Viktor.
Alexei Trợ lý của tiến sĩ.
Bốn học trò lần lượt là Dimitri, Natalia, Kenji và Emma.
Sau đó, màn hình hiển thị hình ảnh của Trịnh Kỳ Thanh, con gái của Trịnh Hải.
“Trịnh Kỳ Thanh, hiện là thực tập sinh tại phòng nghiên cứu Khải Hoàn. Cô ấy đang hỗ trợ nhóm nghiên cứu với tư cách thực tập.”
Lời nói của Trung tướng Lâm Vũ khiến nhiều ánh mắt quay sang Trịnh Hải. Trịnh Hải mỉm cười đầy tự hào, đón nhận những ánh nhìn tán thưởng từ đồng nghiệp xung quanh mà không suy nghĩ nhiều.
Cuối cùng, màn hình hiện lên một hồ sơ trống với hình ảnh của Trần An. Nhưng thay vì thông tin chi tiết, chỉ có một dấu chấm hỏi lớn.
“Cuối cùng đây là Trần An.” Trung tướng Lâm Vũ nói, giọng đầy ẩn ý.
“Chúng tôi tạm để dấu chấm hỏi tại đây vì nhân vật này không giống các nhân tố khác. Khác với Trịnh Kỳ Thanh chỉ là thực tập sinh, thì nhiều bằng chứng chỉ ra rằng Trần An đóng một vai trò rất quan trọng trong dự án.”
Cả khán phòng xôn xao, và nhiều ánh mắt bắt đầu chuyển hướng về phía đội cảnh sát đặc nhiệm. Đặc biệt, những ánh mắt đó tập trung vào Trần Dương, người vẫn ngồi im lặng với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.
Vì trên màn hình có thông tin rằng Trần An là con trai đầu của trung tá Trần Dương thuộc bên cảnh sát đặc nhiệm.
Lâm Vũ tiếp tục.
“Từ những thông tin mà chúng tôi thu thập được, Trần An đã từng làm việc tại trường đại học Minh Khai, và ngay từ thời điểm đó, cậu ta đã có sự tương tác với tiến sĩ Viktor và các học trò của ông ấy.”
“Không những thế, nhiều bằng chứng chỉ ra rằng Trần An là người có đóng góp quan trọng vào các bước nghiên cứu trong dự án này.”
Ông dừng lại, liếc nhìn Trần Dương như muốn nói điều gì đó. Sau đó, ông mỉm cười nhẹ, giải tỏa bầu không khí căng thẳng.
“Tôi hiểu mọi người đang nghĩ gì. Nhưng đây không phải là một cuộc điều trần. Chúng ta đang thống kê các nhân tố quan trọng để bảo vệ và quan sát, cũng như đánh giá mức độ ảnh hưởng của từng người đối với dự án và đối với kế hoạch lần này.”
Sau khi tạo sự lắng đọng, Trung tướng Lâm Vũ quay người, nhìn thẳng vào Trần Dương.
“Trung tá Trần Dương, tôi tin rằng anh là người rõ nhất về Trần An. Anh có thể chia sẻ thêm về vai trò của cậu ấy trong dự án này không? Điều này sẽ giúp chúng ta xây dựng kế hoạch bảo vệ và hợp tác tốt hơn.”
Tất cả ánh mắt trong khán phòng đều dồn về phía Trần Dương. Không gian trở nên im ắng đến mức có thể nghe được tiếng thở nhẹ của mọi người.
Trần Dương ngồi yên, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư. Sau một lúc, hắn thở dài, đứng lên nhưng một nụ cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Thay vì tiếp tục giữ sự kín đáo như thường lệ, hắn bước lên một cách điềm tĩnh. Ánh mắt hắn sắc bén, đầy sự tự tin, quét qua khán phòng đang chờ đợi câu trả lời.
“Thưa các đồng chí.” Trần Dương cất giọng, âm vang rõ ràng.
“Tôi khẳng định, con trai tôi, Trần An, thực sự là một nhân tố chủ chốt, đã góp phần quan trọng trong việc hoàn thiện ProtoVita và ProtoVita-T.”
Lời nói của hắn vừa dứt, cả khán phòng lập tức trở nên ồn ào. Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi, từ hàng ghế của các lãnh đạo đến những nhóm cán bộ.
Trịnh Hải và Thanh Phong đồng đội thân thiết của Trần Dương, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Trịnh Hải thì không tin Trần An lại có tài năng như vậy, còn Thanh Phong thì không tin nổi là Trần Dương lại nói ra việc Trần An tham gia vào nghiên cứu thuốc.
“Thật không thể tin được...” Trịnh Hải lẩm bẩm, ánh mắt chuyển từ Trần Dương sang màn hình chiếu, như đang cố gắng tiêu hóa thông tin vừa nghe được.
Thanh Phong thì nhướng mày, lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người, nhưng không nói gì.
Trần Dương vẫn bình tĩnh đứng đó, không hề tỏ ra nao núng trước bầu không khí hỗn loạn. Trên hàng ghế lãnh đạo, các vị tướng lĩnh và đại tá thì thầm bàn luận với nhau, rõ ràng đang đánh giá mức độ quan trọng của thông tin này.
Sau một lúc, bầu không khí trong phòng dần lắng xuống khi Thượng tướng Lý Phong đứng lên. Ông nở một nụ cười đầy thân thiện, giọng nói trầm chắc vang lên.
“Trung tá Trần Dương, thông tin anh vừa chia sẻ quả thật rất đáng chú ý. Hiện tại, liệu anh có thể liên lạc với Trần An để chúng ta xác nhận và trao đổi thêm được không?”
Trần Dương không hề chần chừ, gật đầu chắc nịch.
“Vâng, thưa ngài Thượng tướng, tôi có thể liên lạc với con trai tôi ngay lúc này.”
Các nhân viên kỹ thuật nhanh chóng tiến đến bên Trần Dương, hỗ trợ kết nối điện thoại của hắn với hệ thống trình chiếu. Một sợi cáp được cắm vào điện thoại, và chỉ trong vài giây, màn hình chiếu trong khán phòng hiển thị giao diện điện thoại của Trần Dương.
Trên màn hình lớn, hình nền điện thoại của Trần Dương hiện rõ. Đó là một bức ảnh gia đình ấm áp Trần Dương, vợ hắn Lý Nguyệt, cùng hai người con, Trần Kiệt và Trần An, đang tươi cười tại một bãi biển.
Cả khán phòng bất giác lặng đi trong giây lát. Hình ảnh này không chỉ thể hiện khía cạnh đời thường của một người cha mà còn làm nổi bật tình yêu thương gia đình của Trần Dương. Nhiều người khẽ mỉm cười, có lẽ vì cảm nhận được sự gần gũi và chân thành từ hình ảnh ấy.
Khi tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình, Trần Dương cảm thấy một chút áp lực nặng nề. Tuy nhiên, nhìn thấy hình ảnh Trần An trên màn hình, sự tự hào trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.
Hắn hiểu rằng đây không chỉ là một thử thách cho con trai hắn mà còn là thời khắc để chứng minh sự đúng đắn của những gì hắn từng tin tưởng.
Trần Dương nhìn lên màn hình, cười nhẹ rồi bấm nút gọi video.
Chỉ sau vài hồi chuông, hình ảnh của Trần An hiện lên. Đó là một chàng trai trẻ với gương mặt nghiêm túc thân thiện đang đeo mắt kính bảo hộ. Trên người Trần An là một bộ đồ bảo hộ chuyên dụng, rõ ràng hắn đang làm việc trong phòng thí nghiệm.
Trần An lên tiếng trước, giọng nói đầy lễ phép.
“Con đây. Ba gọi con có chuyện gì vậy?”
Trần Dương mỉm cười, giọng nói có phần ấm áp nói.
“Con trai, ba muốn tâm sự với con một chút, hiện tại con có tiện không?”
Trần An nhướng mày, ánh mắt lóe lên sự tò mò nhưng hắn cũng ngay lập tức hiểu ra vấn đề.
“Được thôi, thưa ba. Nhưng ba chờ con một chút, con đang dở tay làm thí nghiệm.”
Nói rồi, Trần An cầm điện thoại lia một vòng quanh phòng thí nghiệm của mình như thể đang chứng minh mình đang bận thật.
Hình ảnh trên màn hình khiến cả khán phòng sững sờ. Trong phòng thí nghiệm, những thiết bị hiện đại sáng loáng hiện ra. Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất là những lọ dung dịch màu xanh nhạt, được đặt ngay ngắn trên giá đựng.
Đó chính là ProtoVita, loại thuốc mà cả khán phòng vừa thảo luận sôi nổi.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào màn hình. Thượng tướng Lý Phong khẽ nghiêng người, đôi mắt ánh lên sự hứng thú rõ rệt.
Trần Dương vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh trên môi, nhìn con trai qua màn hình. Trần An quay lại, nói thêm.
“Ba đợi con vài phút, con sẽ xong ngay thôi.”
Cả khán phòng im lặng, không ai muốn làm gián đoạn khoảnh khắc này.
Hình ảnh trên màn hình cho thấy Trần An nhanh chóng kiểm tra các ống nghiệm lần cuối. Hắn tỉ mỉ ghi chú lại vào một bảng dữ liệu trên máy tính trước khi tháo găng tay bảo hộ. Quay trở lại với chiếc điện thoại, hắn nhìn vào màn hình và nở một nụ cười nhẹ.
“Ba, con xong việc rồi. Ba muốn tâm sự gì vậy?”
Trần Dương nhìn về phía màn hình lớn phía sau, nơi các câu hỏi từ ban lãnh đạo được hiển thị. Đây là những thông tin mà họ muốn biết thông qua cuộc trò chuyện giữa Trần Dương và Trần An.
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ bình tĩnh, rồi chuyển hướng sang điện thoại.
“An, con đang làm gì đấy?”
Trần An không chút ngần ngại, trả lời ngay.
“Con đang hoàn thành công đoạn tổng hợp cuối cùng của ProtoVita. Với cả thử nghiệm một vài loại ProtoVita mới.”
Nói rồi, Trần An quay camera một lần nữa và để lộ một màn hình lớn ở góc phòng với dòng chữ: “Thử nghiệm giai đoạn cuối: Ngày 4.” Cả khán phòng lập tức sững sờ, vài người thì thầm.
Các ống thuốc được xếp gọn gàng, ánh sáng từ đèn phòng thí nghiệm phản chiếu khiến chúng trông như phát ra ánh sáng riêng.
Trần Dương tiếp tục đặt câu hỏi, theo gợi ý của các lãnh đạo.
“Thế tiến sĩ Viktor có đang ở đó không con?”
Trần An lắc đầu, trả lời một cách tự nhiên.
“Không, thưa ba. Tiến sĩ Viktor đang đi thăm vợ ông ấy ở bệnh viện. Hiện giờ trong phòng thí nghiệm chỉ có con và các trợ lý đang làm việc ở khu vực khác.”
Câu trả lời của Trần An khiến nhiều người trong khán phòng khẽ gật đầu, dường như đang ghi nhận thông tin quan trọng này.
Sau một lúc trả lời, Trần An đột nhiên nheo mắt nhìn cha mình qua màn hình.
“Ba, con biết đây không chỉ là chuyện ba muốn tâm sự đâu. Ba cứ để con nói chuyện trực tiếp với người cần nói đi. Không cần phải thông qua cha để hỏi đâu.”
Câu nói thẳng thắn của Trần An khiến cả khán phòng rơi vào sự im lặng bất ngờ.
Sau vài giây yên lặng, Thượng tướng Lý Phong bất ngờ bật cười lớn. Tiếng cười sảng khoái của ông vang khắp phòng, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Trung tá Trần, cậu đúng là có một người con trai xuất sắc đấy! Đúng thật là hổ phụ sinh hổ tử, thật không hổ danh!”
Nhiều người trong khán phòng cũng mỉm cười đồng tình. Một số thì thầm bàn tán về sự tự tin và thông minh của Trần An, không khỏi tỏ ra ấn tượng.
Trần Dương, dù bị con trai "vạch trần" hắn vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh trên môi. Trần Dương nhẹ nhàng quay sang phía màn hình lớn, chờ ý kiến tiếp theo từ các lãnh đạo.
Trong khi đó ánh mắt của mọi người trong phòng dần tập trung trở lại vào Thượng tướng Lý Phong, người có vẻ đang sẵn sàng tiếp tục cuộc trò chuyện theo ý Trần An vừa đề xuất.
0