Trong kho hàng HV, ánh sáng từ những chiếc đèn huỳnh quang trên trần tỏa xuống không gian đầy hơi lạnh. Các nhân viên cảnh sát đang bận rộn khám xét từng ngóc ngách dưới sự chỉ đạo của Trần Dương.
Những tiếng bước chân, tiếng xào xạc khi lật mở các thùng hàng, và tiếng nói chuyện qua bộ đàm tạo nên một bầu không khí gấp gáp.
Trần Dương đứng tựa nhẹ vào một chiếc bàn sắt cũ kỹ, ánh mắt chăm chú quan sát mọi hoạt động xung quanh. Hắn khoanh tay trước ngực, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Từ phía sau, một người đàn ông khoảng đầu ba mươi, dáng người cao ráo, nhưng không quá vạm vỡ, mang nét phong trần của một kẻ đã quen thuộc với những hành trình gian truân.
Khuôn mặt hắn có đường nét sắc sảo với đôi lông mày rậm, sống mũi cao và quai hàm cương nghị.
Đó là Thanh Phong, một thiếu tá bên lực lượng cảnh sát h·ình s·ự.
Hắn bước tới, trên tay là một ly cà phê nóng còn b·ốc k·hói. Hắn cười nửa miệng, giọng đầy vẻ trêu đùa.
"Ngài trung tá đây bận rộn quá nhỉ? Không biết vụ này có liên quan đến khủng bố hay không mà ngài lại đích thân ra tay như vậy?"
Trần Dương liếc nhìn Thanh Phong, biết ngay bạn mình đang cố tình chọc ghẹo. Hắn nhận ly cà phê từ tay Thanh Phong, khẽ nhấp một ngụm rồi đáp lại bằng giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần châm biếm.
"Thế nào? Ghen tị vì ta lên trước à? Đừng lo, chờ thêm vài năm nữa đi, có khi ngươi cũng sẽ được gọi ta là ngài thiếu tướng ấy chứ."
Thanh Phong là Thiếu tá thuộc bộ phận cảnh sát h·ình s·ự, hắn là bạn của Trần Dương, cả hai có cùng quê và nhà cả hai cũng chỉ cách nhau một cây cầu.
Thanh Phong bật cười lớn.
"Được, đến lúc đó nhớ mua rượu mời ta đấy! Nhưng mà Dương này,thật, ta đang thắc mắc... Sao tự dưng khi không ngươi lại quan tâm đến vụ này? Nhìn không giống kiểu vụ liên quan đến khủng bố hay p·hản đ·ộng gì cả. Hay là có gì mà ta chưa biết?"
Trần Dương khẽ thở dài, ánh mắt lóe lên tia nghiêm trọng. Hắn rút từ trong túi áo một tập tài liệu, đưa cho Thanh Phong.
“Ngươi xem cái này trước đi.”
Thanh Phong cầm lấy tập tài liệu, mở ra và bắt đầu đọc.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt hắn khi từng chi tiết về vụ án, động cơ của h·ung t·hủ, và bằng chứng được trình bày mạch lạc, rõ ràng. Đến khi đọc hết, Thanh Phong gấp tài liệu lại, nhìn Trần Dương với ánh mắt không tin nổi.
"Những thông tin này... ngươi lấy ở đâu ra vậy, Dương? Ai cung cấp cho ngươi?"
Trần Dương khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút nặng nề. Hắn nhấp thêm một ngụm cà phê trước khi trả lời, giọng trầm hơn.
"Là Trần An. Nó bảo rằng đây là suy luận của nó. Ta chỉ dựa theo những gì nó nói mà tiến hành kiểm tra, tìm bằng chứng, rồi hoàn thiện báo cáo."
Thanh Phong ngẩn người, như không tin vào tai mình. Hắn lặp lại, gần như bật cười vì quá bất ngờ.
"Trần An?Thằng nhóc con trai cả của ngươi ấy hả? Cái thằng mà suốt ngày ta thấy ngươi than phiền là lông bông, chẳng làm nên trò trống gì ấy hả?"
Trần Dương không trả lời, chỉ gật đầu. Thanh Phong nhìn bạn mình một lúc, rồi thở dài, lắc đầu như muốn xua đi những suy nghĩ không thể giải thích.
"Chậc! Thật đúng là con nhà tông, không giống lông thì cũng giống cánh. Đến ta còn không ngờ thằng nhóc đó lại có khả năng như vậy.”
Hắn vỗ nhẹ lên vai Trần Dương, giọng vẫn còn pha chút kinh ngạc.
"Nhưng mà này, nếu những thứ trong này là đúng, thì cẩn thận đấy. Coi chừng kéo thằng nhóc vào vụ này."
Trần Dương không nói gì, ánh mắt trở lại với không gian kho hàng, nơi các nhân viên vẫn đang cẩn thận lục tìm từng góc khuất. Trong thâm tâm, hắn biết vụ việc này chỉ là một phần nhỏ, nếu mọi thứ diễn ra là đúng, thì câu chuyện thực sự sẽ còn vượt ra khỏi nhận thức của cả hai người bọn họ.
“Tìm được rồi, ở bên này, mau gọi cứu hộ qua đây...” Âm thanh của một viên cảnh sát vang lên thú hút sự chú ý của cả hai.
Ở một nơi khác...
Trong một quầy xổ số nằm ở một con đường nhộn nhịp, Trần An, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt đầy sự tập trung, đứng trước quầy đăng ký. Hắn đang rà soát lại một danh sách dài các con số, từng dãy số được cẩn thận ghi chép và đối chiếu trong đầu trước khi nhập vào hệ thống.
Trên quầy, từng tờ vé xổ số với các mã số khác nhau dần chồng lên nhau, tạo thành một xấp giấy dày cộm. Nhân viên phụ trách, một cô gái trẻ với gương mặt hiền lành, không giấu nổi sự hoài nghi, kèm một chút lo nghĩ.
Cô ngước nhìn Trần An qua cặp kính, khẽ nhắc nhở bằng giọng thận trọng.
"Anh à, mua nhiều vé số như vậy cũng không đảm bảo sẽ trúng đâu. Hay anh cân nhắc lại đi? Tôi có thể giúp anh huỷ đi một vài số."
Trần An ngước lên, nở một nụ cười nhẹ, vừa lịch sự vừa kiên quyết.
"Không sao đâu. Tôi đã tính kỹ rồi. Chỉ cần giúp tôi làm theo danh sách này là được."
Cô nhân viên có vẻ muốn nói thêm điều gì đó, nhưng tiếng bước chân của người quản lý vang lên. Đó là một người đàn ông trung niên hơi mập, vẻ mặt có phần phúc hậu .
Hắn nhìn qua danh sách và tập vé trên quầy, rồi quay sang cô nhân viên, giọng dứt khoát.
"Cứ làm theo yêu cầu của khách hàng. Nếu họ chắc chắn, mình không có quyền cản."
Cô nhân viên miễn cưỡng gật đầu, tiếp tục xử lý các yêu cầu. Trần An khẽ gật đầu với người quản lý, rồi trở lại với sự tập trung tuyệt đối.
Đồng thời trong ba lô của hắn cũng đầy những tờ vé số nằm gọn gàng, đủ mọi dạng và nhiều thể loại sổ số khác nhau.
Trong đầu Trần An, một dòng ký ức sống động như một bộ phim quay chậm đang tua lại.
Những con số trúng thưởng từ các bảng kết quả xổ số trong kiếp trước hiện lên rõ ràng như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Dù chưa từng chơi xổ số trước đây, nhưng việc lướt mạng, đọc qua những tiêu đề tin tức, hoặc thấy ai đó nói về chúng đã để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong bộ não siêu việt của hắn.
Phần nào đó hắn cảm thấy may mắn vì khả năng này vẫn còn khi hắn sống lại, chính thứ này sẽ là một công cụ hoàn hảo để hắn chuẩn bị nguồn lực cho tương lai.
Khi giao dịch hoàn tất, cô nhân viên trẻ đưa ra hóa đơn. Trần An nhận lấy, liếc qua tổng số tiền, rồi khẽ nhíu mày. Số dư trong tài khoản hiện tại của hắn có thiếu một chút.
"Không ổn rồi." Hắn nghĩ, rồi đưa tay lấy điện thoại. Trong đầu nhanh chóng tính toán.
‘Gọi cho mẹ thì phiền phức lắm, mẹ sẽ tra hỏi cả đống câu. Còn cha... dựa vào thời điểm này thì ông ấy vẫn còn một quỹ đen chưa bị phát hiện, vừa đủ để giúp mình trả tiền.’
Hắn chuẩn bị bấm số để gọi cho cha. Nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào màn hình, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Trần An nhìn vào màn hình. Người gọi đến không ai khác chính là Trần Dương, cha của hắn.
Trần An khẽ nhếch môi cười, lẩm bẩm.
"Đúng là thần giao cách cảm mà."
Hắn kéo nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lên tai.
Chiếc điện thoại của Trần An đổ chuông, màn hình hiện lên tên người gọi.
“Cha”. Hắn nhấc máy, giọng Trần Dương ở đầu dây bên kia hiện lên có phần gấp gáp.
“An, con đang ở đâu?”
Trần An liếc nhìn biển hiệu chớp nháy của quầy lottery, điềm nhiên đáp.
“Con đang ở chỗ quầy xổ số.”
Trần Dương nhíu mày, thắc mắc.
“Quầy xổ số? Con làm gì ở đó?”
Thay vì trả lời trực tiếp, Trần An hỏi ngược lại.
“Cha, nếu cha biết trước được tương lai, điều đầu tiên cha làm là gì?”
Trần Dương khựng lại trong giây lát, rồi lập tức hiểu ra. Hắn xoa nhẹ huyệt thái dương, có phần vừa đau đầu vừa mệt mỏi, vì có quá nhiều thông tin chấn động dồn dập bộ não của hắn trong buổi sáng này.
“Được rồi, tranh thủ đến cơ quan của cha ngay đi. Nhanh lên, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc.”
Trần An mỉm cười, hắn đoán cha đã đọc email và xử lý xong vụ án. Nhìn đồng hồ, hắn gật đầu vì thời gian cũng không xê xích với dự đoán là bao. Nhưng trước khi cúp máy, hắn nhẹ nhàng hỏi.
“Cha, con cần mượn chút tiền.”
Giọng Trần Dương lập tức trở nên cảnh giác, hắn dứt khoát trả lời.
“Không có. Hỏi mẹ con ấy.”
Trần An tặc lưỡi, rồi hạ giọng đầy ẩn ý.
“Vậy chắc là con phải nói với mẹ về chỗ cha giấu quỹ đen dưới gầm ngăn kéo bàn làm việc, để đổi lấy một khoản phí chi tiêu rồi?”
Ở đầu dây bên kia, Trần Dương im lặng trong vài giây, rồi giọng nói đầy ngạc nhiên.
“Làm sao... con...!”
Trần An khẽ cười.
“Cha, cái gì cũng có cái giá của nó.”
Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, Trần Dương cuối cùng cũng thỏa hiệp, hỏi.
“Được rồi, con cần bao nhiêu?”
“2 triệu 830 ngàn, đủ để mua mấy tờ vé số thôi.” Trần An đáp tỉnh bơ.
Nghe số tiền ấy, Trần Dương suýt thì thốt lên vài câu chửi thầm, vì chỉ cần thêm 70 ngàn nữa là hết số quỹ đen của hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng chỉ biết thở dài.
“Thằng phá gia chi tử. Thôi được, cha sẽ bảo chú Phong chuyển tiền cho con. Nhưng làm xong việc thì lập tức đến cơ quan, gọi cho cha ngay khi đến.”
“Yes, sir.” Trần An trả lời rồi cúp máy, trong lòng khẽ cười.
...
Trần An đứng trước cổng bộ tư lệnh, ánh mắt lơ đãng nhưng trong lòng lại hết sức bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu hắn đến nơi này, nhưng lần này lại là lần đầu sau 6 năm hắn sinh tồn tại mạt thế.
Nơi này, một trong những cơ quan đầu não của lực lượng quốc gia.
Vài phút sau, bóng dáng quen thuộc của Trần Dương xuất hiện từ bên trong, bước nhanh về phía cổng. Các cảnh sát trực ca lập tức đứng thẳng, đưa tay chào nghiêm chỉnh khi thấy quân hàm của hắn.
“Chào ngài Trung tá!”
Trần Dương chỉ gật đầu, ánh mắt lướt qua đám nhân viên, rồi dừng lại trên người Trần An. Sau một cái liếc sắc bén, hắn ra hiệu cho các nhân viên tiến hành thủ tục kiểm tra.
Hai viên cảnh sát tiến lại gần Trần An, một người kiểm tra giấy tờ, người kia bắt đầu lục soát ba lô của hắn.
Trong vài phút, ngoài laptop cùng các món đồ ăn như cơm sườn, bún đậu mắm tôm, bánh bao mà Trần An mang bên người, thì trong ba lô của hắn chứa toàn là vé số đủ thể loại.
Một trong hai người không khỏi nhíu mày, liếc nhìn Trần Dương như muốn hỏi.
‘Ngài biết con trai ngài mua từng này vé số không? Tiền triệu đấy, chứ không ít gì đâu.’
Trần Dương hít một hơi thật sâu, tay vô thức xoa xoa huyệt thái dương. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt đầy ẩn ý khiến Trần An chỉ cười trừ.
Thủ tục kiểm tra hoàn tất nhanh chóng. Trần Dương dẫn Trần An tiến vào trong khuôn viên cơ quan.
Trần An vừa đi vừa quan sát khung cảnh xung quanh. Hắn không khỏi cảm thán sự nghiêm túc và khẩn trương trong bầu không khí làm việc nơi đây. Mỗi người đều tất bật với nhiệm vụ của mình, từ các nhóm điều phối viên đến những người vận hành thiết bị.
“Quả nhiên là môi trường làm việc của lực lượng đặc nhiệm, kỷ luật thép thật sự.” Trần An khẽ thì thầm, ánh mắt lấp lánh sự thán phục. Dù trước kia hắn đã làm việc trong môi trường tương tự, nhưng vẫn khó có thể sánh bằng sự nghiêm túc tại nơi này.
Trên đường đi, không ít nhân viên dừng lại chào hỏi Trần Dương, đồng thời liếc nhìn Trần An với ánh mắt tò mò. Có người còn cười chào thân thiện, hỏi nhỏ.
“Người nhà của ngài Trung tá sao? Hân hạnh được gặp em!”
Trần An chỉ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng đã cảm nhận rõ ràng, vị thế của cha hắn ở nơi này không hề nhỏ chút nào.
...
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Cảm ơn và chúc mọi người có một ngày vui vẻ và thư giãn.
0