Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Không Gian Ảo
Khi con người phải ẩn náu trong những hầm trú ẩn, cố gắng né tránh những con thú biến dị khủng kh·iếp ngoài kia. Nhưng rồi lũ quái vật vẫn tìm ra họ, buộc họ phải đối mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 85: Không Gian Ảo
[Tác động của công nghệ thực tế ảo lên con người và xã hội.] (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng giờ đây, khi ngồi ở đây, khi tận mắt chứng kiến thế giới mà Trần An đang xây dựng, ông nhận ra mình đã sai.
Nhưng Trần Hiên ông của Trần An lại hiểu cháu của hắn đang nói đến thời kỳ đen tối trong tương lai.
“Dù là bán hết cả gia sản tôi cũng sẽ ủng hộ cậu.”
“Ta đúng là có nợ bọn họ mạng sống, nhưng khổ đến độ để con trai đi nợ của cha. Con không phải trâu ngựa để thay cha làm điều đó!”
Vì đó không chỉ là một câu hỏi mang tính triết lý mà còn mở ra một vấn đề lớn.
Trần An khẽ mỉm cười, nét mặt bình thản nhưng trong ánh mắt hiện lên tia thích thú.
Trần An cười nhẹ, đôi mắt lóe lên tia sáng thấu hiểu.
“Ý cháu là…” Lâm Minh nhíu mày, dường như vẫn chưa nắm bắt hết điều Trần An muốn truyền tải.
“Ngài Lâm, ngài thấy buổi khảo sát hôm nay thế nào? Mọi thứ có như kỳ vọng của ngài không?”
“Cảm ơn ngài, ngài Lâm. Con rất trân trọng sự ủng hộ này. Nhưng ngài hãy yên tâm, con không muốn làm phiền ngài nhiều đâu. Hành trình này là trách nhiệm của con và những người đang đi cùng con.”
“Mọi thứ... thật sự vượt xa những gì ta có thể tưởng tượng. Công nghệ mà cậu và đội ngũ của mình sở hữu, nếu được cấp bằng sáng chế và thương mại hóa, ta chắc chắn rằng nó sẽ mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ.”
“Đây chỉ là suy nghĩ của một người làm kinh doanh lâu năm. Ta chỉ cảm thấy thật khó tin khi công nghệ này lại nằm trong tay một nhóm nhỏ như các cậu mà không phải là những tập đoàn khổng lồ ngoài kia.”
“Chúng ta cần nhớ rằng công nghệ, dù tiên tiến đến đâu, thì nó cũng chỉ là một công cụ. Việc con người có rời xa hiện thực được hay không, phụ thuộc vào cách chúng ta sử dụng công cụ đó.”
Hợp lý chưa bạn ây, còn thắc mắc gì nữa không, cứ mạnh dạng hỏi. Hỏi nhiều thì tác càng có nhiều ý tưởng viết truyện. Càng có content để câu chương kkkkk
“Ý con là.” Trần An mỉm cười, giọng nói càng trở nên chắc chắn.
Bản đồ rộng lớn cùng sự xuất hiện dày đặc của lũ quái vật dường như đã khiến các đội chưa thể chạm mặt nhau, nhưng không khí căng thẳng vẫn bao trùm khắp nơi.
Ông vừa nói xong đã khựng lại, nhận ra câu nói của mình có thể gây hiểu lầm. Lâm Minh liền vội vàng đính chính, đôi bàn tay khẽ giơ lên như để nhấn mạnh.
Không gian im lặng trong vài giây. Lời nói của Trần An như một đòn gõ mạnh vào ý thức của mọi người.
Trần An cười, không nói gì thêm, chỉ gật đầu thay cho lời cảm ơn.
“Con không làm việc này chỉ vì cha, cũng không phải vì món nợ kia. Con làm việc này vì nhân loại, vì tương lai.”
“Ta rất vui vì hôm nay đã đến đây. Và An, nếu cháu cần gì để biến những giá trị này thành hiện thực, đừng ngần ngại nói với ta. Ta sẽ làm hết sức mình để giúp đỡ.”
Chắc chắn rằng Trần An và con trai ông còn có những mục địch khác. Kinh nghiệm của một doanh nhân mách bảo ông là như vậy.
Những lời nói đơn giản nhưng chân thành của Trần An khiến Lâm Minh càng thêm kính trọng. Ông khẽ gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch.
Những hình ảnh chiến đấu trên màn hình quá đỗi chân thật, và công nghệ mô phỏng thực tế ảo này vượt xa bất kỳ thứ gì Lâm Minh từng thấy trong cả cuộc đời kinh doanh của mình.
“Không gian ảo có thể trở thành một phương án cứu cánh khi điều kiện sống trong thực tế trở nên quá khắc nghiệt. Nó có tiềm năng lớn lao để giúp nhân loại sinh tồn.”
Lâm Minh gật đầu, đôi mắt ông ánh lên sự kính trọng đối với cái nhìn sâu sắc của cậu thanh niên trẻ này.
“Còn mấy thứ công nghệ này chắc chắn sẽ được ra mắt thế giới trong buổi triễn lãm sắp tới.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng nói đi cũng nói lại, nó cũng có cái tốt. Cứ tưởng tượng mà xem, một ngày nào đó, khi thế giới không còn chỗ sống nữa, thì việc sống trong không gian ảo vẫn còn là một điều tốt đẹp hơn rất nhiều.”
“Để không gian ảo trở thành một giải pháp thay thế hiệu quả, chúng ta cần đảm bảo rằng nó được phát triển với mục đích phục vụ con người, cân bằng lợi ích, chứ không phải là để thay thế hoàn toàn đời thực.”
Như bản thân ông lúc còn trẻ, luôn khát vọng thay đổi thế giới, kiến tạo xã hội.
“Công nghệ, dù là một món quà lớn lao, vẫn cần được sử dụng một cách có trách nhiệm.”
Lâm Minh hơi nhướn mày, rõ ràng bị cuốn hút bởi câu trả lời. Ông khẽ gật đầu, khích lệ Trần An tiếp tục.
Trong lòng Lâm Minh dâng lên một cảm giác kính phục. Đây không chỉ là một cậu trai đang xây dựng một công ty. Đây là một người đang tạo dựng tương lai.
Một phần là vì con trai ông Lâm Chấn Vương, khi điều này có thể giúp con trai ông có chỗ đứng vững hơn trong tổ chức. Và một phần khác là vì ông đánh hơi được mọi chuyện không chỉ đơn giản chỉ là đang xây dựng một công ty bảo vệ.
Lúc ấy, Lâm Minh không hiểu và thậm chí còn thấy lời nói của con trai thật ngây thơ.
Ngay lúc đó, Trần An quay sang nhìn ông, nở một nụ cười nhẹ nhưng không kém phần thân thiện.
“Những giới hạn này không chỉ nằm ở mặt kỹ thuật, như năng lực xử lý dữ liệu hay giới hạn sinh học của con người. Mà nó còn nằm ở khía cạnh đạo đức và xã hội.”
“Cậu có biết mình đang ngồi trên một mỏ vàng không?”
Nhưng trong không gian quan sát tĩnh lặng này, Lâm Minh lại đang trầm ngâm, ánh mắt đầy suy tư hướng về những hình ảnh sống động đó.
“Nhưng như con từng nói với các nhân viên của mình.”
Không dừng lại ở đó, ông tiếp tục cam đoan.
Trần An khẽ cúi đầu, nụ cười thân thiện vẫn giữ trên môi.
“Chắc chắn rồi, ta sẽ sắp xếp thời gian để tham dự.”
“Ta chưa từng nghĩ đến chuyện đó theo cách mà cháu vừa nói, nhưng giờ nghe cháu giải thích, ta phải thừa nhận rằng cháu đã đúng.”
“Khi ấy cũng mong ngài có mặt.”
“Đáng lý giờ này thế giới ngoài kia đã phải chấn động với thứ công nghệ này rồi.”
“Đúng là như vậy.” Trần An nhìn thẳng vào mắt Lâm Minh, đôi mắt hắn ánh lên sự điềm tĩnh và quyết tâm.
Ánh mắt ông rời khỏi màn hình, lặng lẽ nhìn sang Trần An, chàng thanh niên trẻ tuổi với vẻ mặt trầm tĩnh và ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ.
Lâm Minh khẽ cười khi nghe cách xưng hô của Trần An, và lần đầu tiên ông cảm thấy yên tâm về quyết định của mình, không chỉ là vì thái độ của cậu thanh niên trẻ này, mà còn là vì một điều lớn lao hơn rất nhiều.
“Cháu tin rằng, với sự đồng lòng và hiểu biết, chúng ta sẽ tìm được cách để công nghệ thực tế ảo trở thành một công cụ hỗ trợ con người mà không đánh mất giá trị của thế giới thực.”
Ông quay sang Trần An, nét mặt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự tò mò hỏi nhưng có phần thân cận hơn.
“Cậu Trần, từ hôm nay, tôi không chỉ xem đây là món nợ giữa cha cậu và ta nữa. Những gì tôi thấy hôm nay đã khiến tôi thay đổi. Tôi sẽ ủng hộ hết mình cho cậu và cả dự án này. Nếu có gì cần đến tôi, cứ nói một tiếng.”
“Ngài Lâm, tôi biết ngài không phải người như vậy. Nếu tôi không tin ngài, thì hôm nay ngài đã không ngồi ở đây rồi. Cảm ơn ngài vì đã cống hiến khu vực này cho chúng tôi. Điều này rất có ý nghĩa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Như ông bà ta từng nói, cái gì quá cũng không tốt.”
“Trốn tránh vấn đề không có nghĩa là giải quyết vấn đề. Một ngày nào đó, những gì chúng ta cố trốn tránh rồi cũng sẽ tìm đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“An này, ta không thể không thừa nhận rằng thứ công nghệ thực tế ảo này là một điều kỳ diệu, nhưng… nó phải có giới hạn, đúng không?”
Trần An hơi nhướng mày, nụ cười trên môi trở nên rạng rỡ hơn đôi chút. Hắn khẽ nghiêng đầu, đáp lại một cách nhẹ nhàng đầy thân thiện.
“Cân bằng lợi ích…” Lâm Minh lặp lại, dường như suy nghĩ sâu hơn về câu từ này.
Ông nhớ lại những lời của con trai mình, Lâm Chấn Vương, khi hắn khăng khăng muốn tham gia vào công ty của Trần An. Lúc đó, Lâm Minh đã mắng con trai.
…
“Nhưng chú nói cũng đúng ở một điểm.” Trần An dừng lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng vào Lâm Minh như muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của điều mình sắp nói.
“Thực tế thì công nghệ thực tế ảo không thể không có giới hạn được, chú ạ.”
Ngồi ở hàng ghế đầu, Lâm Minh, một doanh nhân lừng lẫy với mái tóc hoa râm và đôi mắt sắc sảo, im lặng quan sát. Nhưng ánh mắt của ông lúc này lại ẩn chứa sự ngạc nhiên và suy tư sâu sắc.
Trần An tiếp tục, giọng nói chậm rãi nhưng dứt khoát.
Ông hắng giọng, chậm rãi trả lời.
“Công nghệ thực tế ảo, nếu không được sử dụng một cách có trách nhiệm, sẽ đẩy con người vào tình trạng lạc xa hiện thực, trốn tránh hiện thực.”
Trong màn hình khổng lồ, các đội nhóm vẫn đang lao lực chiến đấu với những con dị thú biến dị. Những tiếng gầm gừ và tiếng v·ũ k·hí vang lên như một bản giao hưởng của sự sống còn.
Lâm Minh thoáng giật mình, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt ông ánh lên sự ngạc nhiên pha lẫn thán phục khi nhìn vào Trần An.
Lâm Minh nhíu mày, ông hiểu ý của Trần An.
Lâm Minh nhìn Trần An thêm một lúc lâu, rồi khẽ thở dài, như thể vừa giải tỏa được một điều gì đó trong lòng. Ông chậm rãi nói, nhưng từng lời đều chắc chắn.
Nhưng Chấn Vương vẫn kiên định, nói với ông rằng.
Đôi tay ông đan vào nhau, những ngón tay khẽ run.
“À, cậu Trần, xin đừng hiểu lầm! Ta không có ý định tiết lộ hay gợi ý thương mại hóa những gì cậu đang làm.”
Khi Trần An lần đầu tiên ngỏ ý mời ông đến sự kiện này, Lâm Minh vốn nghĩ rằng đây chỉ là một hình thức cảm ơn vì ông đã cống hiến khu vực rộng lớn để xây dựng cơ sở cho công ty bảo vệ này.
Lý do ông giúp Trần An cũng đơn giản, ông nợ cha con Trần An một mạng, và việc này là để trả món nợ ấy.
Đối với người khác, đây có thể là một câu hỏi cần đến nhiều ngày suy ngẫm, nhưng với hắn, một người sở hữu dị năng vượt xa trí tuệ bình thường, việc đưa ra câu trả lời chính xác là điều không hề khó.
Nhưng từ khi sự kiện bắt đầu, những gì ông chứng kiến đã hoàn toàn thay đổi góc nhìn của ông.
Ánh mắt ông trở lại màn hình, nơi những nhân viên chính thức đang tiếp tục cuộc chiến.
Câu hỏi của Lâm Minh khiến những người xung quanh cũng ngưng trò chuyện, ánh mắt dần đổ dồn về phía ông.
Trên màn hình khổng lồ, những trận chiến trong thế giới thực tế ảo vẫn tiếp diễn, đầy kịch tính và nghẹt thở.
“Chú Lâm, câu hỏi của chú thật sự rất hay.”
Trần An nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói vừa thân thiện vừa sâu sắc, thu hút sự chú ý của cả những người ở hàng ghế sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.