0
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí cảm động của hai cha con. Trần Dương tiến lại bàn, nhấc máy, giọng từ đầu dây bên kia thông báo.
"Thưa ngài, trung tá Trịnh muốn gặp bàn về vụ phá án sáng nay."
Trần Dương gật đầu, cảm ơn rồi cúp máy. Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn đứng dậy mở cửa, bên ngoài là Trịnh Hải với gương mặt nghiêm nghị nhưng không giấu nổi vẻ mỉa mai thường thấy.
"Anh Dương, tôi tưởng anh đang làm gì bí mật lắm trong này." Trịnh Hải nói, giọng nửa đùa nửa thật.
Nhìn thoáng qua căn phòng, ánh mắt hắn ta dừng lại khi thấy Trần An đang làm việc ở một góc. Khuôn mặt Trịnh Hải thoáng nhíu lại, hắn ta cất giọng nhắc nhở.
"Trung tá Trần, đây là cơ quan nhà nước, anh để người nhà vào thế này có vẻ không đúng quy định đâu nhỉ?" Hai chữ Trung tá hắn có phần nhấn mạnh như nhắc nhở Trần Dương về vị trí của bản thân.
“Tôi nghĩ chức trung tá của anh chắc không chỉ là để giữ cho phòng này luôn ấm cúng như ở nhà đâu.”
Trần Dương nghe vậy thì vẫn cười cười rồi bình tĩnh đáp.
“Cũng có thể coi là vậy, tôi giữ cho phòng này ấm cúng, vì một tập thể lạnh lùng sẽ không bao giờ tạo ra hiệu quả tốt.”
"Với cả đây là con trai tôi, thằng bé vừa đến thăm rồi tiện ngồi làm việc một chút. Không ảnh hưởng gì đến công việc cả."
Không muốn tranh cãi, Trần Dương gọi Trần An lại.
"An, chào trung tá Trịnh đi con. Ngài Trung tá đây chính là một trong những nhân vật chủ chốt nhất, trong các hành động đặc biệt của đội đặc nhiệm mà cha đang quản lý."
Trần Dương có phần khen Trịnh Hải, mục đích là để hắn không quá làm căng với Trần An. Nam nhi đại trượng phụ, co được duỗi được.
Trần An bước tới, nở một nụ cười lễ phép.
"Cháu chào chú Trịnh."
Trịnh Hải khẽ gật đầu, dù vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc. Sau đó, hắn bước vào và ngồi xuống bàn.
Trịnh Hải chưa kịp nói gì thì đã cau mày khi nhận thấy trên bàn vẫn còn dấu vết bữa ăn trưa. Hắn dùng khăn khẽ lau nhẹ chỗ dầu mỡ, nhìn Trần Dương với ánh mắt trách móc ngầm.
"Chúng ta nói chuyện công việc đi." Trịnh Hải nói, ánh mắt đảo qua Trần An như muốn nhắn nhủ rằng đây không phải chuyện dành cho người ngoài.
Trần An hiểu ý ngay lập tức. Hắn đứng lên, mỉm cười.
"Con ra ngoài vệ sinh một lát."
Khi Trần An khuất bóng, Trịnh Hải mỉm cười nhẹ.
"Con trai anh hiểu chuyện đấy."
Trần Dương chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.
Trong nhà vệ sinh, Trần An rửa mặt, dòng nước mát lạnh làm hắn tỉnh táo hơn. Hắn nhìn vào gương, thấy trong đó là hình ảnh của một thanh niên trẻ trung, năng động, thanh xuân phơi phới, nhưng trong mắt lại ẩn giấu một nỗi buồn sâu kín.
Hình ảnh của Trịnh Hải đã khơi dậy ký ức không mấy vui vẻ của hắn về Trịnh Kỳ Thanh, con gái của Trịnh Hải.
Kiếp trước, trong một bữa tiệc của cơ quan. Các nhân viên được phép dẫn người nhà theo.
Và Trần Dương dẫn Trần An theo, cũng tại bữa tiệc đó, Trần An đã làm một việc mà hắn cho là ngu dốt nhất. Đó là trúng tiếng sét ái tình với Kỳ Thanh.
Từ đó, hắn như một kẻ mù quáng, đắm chìm trong mối tình đơn phương không lối thoát.
Kỳ Thanh là người thông minh, sắc sảo, nhưng cô chỉ xem Trần An như một món đồ chơi. Những nỗ lực của hắn, dù là thành tích học tập hay những món quà đắt tiền, đều chỉ đổi lại nụ cười nhạt nhẽo của cô.
Phải biết khi đó Kỳ Thanh được chọn đi du học bên Anh theo diện cá nhân xuất sắc, và để theo đuổi người con gái mình yêu. Trần An đã van xin nài nỉ cha mẹ tạo cơ hội cho hắn đi theo cô nàng.
Đau đớn hơn cả là lần hắn khẩn khoản ép cha mình đi cầu tình với Trịnh Hải để có được một mối lương duyên với Kỳ Thanh.
Không nói cũng biết lúc ấy cha hắn khó xử như thế nào.
Cha hắn, Trần Dương, không bao giờ cúi đầu trước ai, nay cuối đầu chỉ vì con trai hắn.
Trần an cúi đầu, hứng nước lên rửa mặt thêm lần nữa, cố gắng gạt đi cảm xúc hỗn loạn. Hít một hơi sâu, hắn lẩm bẩm với chính mình.
"Quá khứ là bài học, không phải gông cùm. Tỉnh táo, tập trung."
Lấy lại bình tĩnh, hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Rầm!” “Lộp bộp, lộp bộp.”
Trần An vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, đang đi dọc hành lang thì bất ngờ bị va phải bởi một cô viên cảnh sát trẻ đang loay hoay bê một chồng thùng tài liệu cao ngất ngưởng.
Tài liệu rơi vãi khắp nơi, cô gái ngã ngồi xuống sàn.
Trước mắt Trần An, một cô gái có vóc dáng thanh mảnh cùng chiều cao trung bình đang ngồi ngã ra đó.
Cô có khuôn mặt khả ái nhưng đôi phần hơi ngốc, tạo cho hắn cảm giác đây là một cái người hậu đậu. Sẽ trở nên hoảng loạn khi có tình huống bất ngờ xảy ra.
"Tôi xin lỗi! tôi không nhìn thấy anh! Tôi xin lỗi." Cô vội vàng liên tục cúi đầu xin lỗi, giọng nói đầy vẻ bối rối.
Trần An không để ý nhiều mà nhanh chóng bước tới đỡ cô gái dậy.
"Tôi không sao, cô có b·ị đ·au ở đâu không?"
Cô gái lắc đầu, nhưng khi nhận ra người đứng trước mặt chính là Trần An, con trai của trung tá Trần, cô càng trở nên lúng túng.
"Anh là... con trai của ngài Trần?"
Trần An gật đầu, không muốn cô rối hơn.
Nhưng cô vẫn lên tiếng xin lỗi thêm vài lần nữa, khiến Trần An có phần bắt đầu lúng túng.
Sau đó cô gái nhìn đống tài liệu vương vãi, cô chỉ biết khẽ thở dài, nét mặt đầy vẻ chán chường.
“Làm sao mà mình lại hậu đậu thế này? Chỉ cần thêm một lỗi nữa, chắc chắn đội trưởng sẽ không ký đề nghị gia hạn thực tập.”
Nhìn biểu cảm giác bối rối pha chút lo lắng của cô khiến Trần An bất giác mỉm cười. Cô gái này làm hắn nhớ đến một người đồng đội cũ trong tương lai cũng hay vụng về như thế.
"Để tôi giúp cô." Trần An nói, cúi xuống nhặt.
"Không không, không cần đâu! Như vậy phiền anh quá!" Cô viên cảnh sát vội xua tay.
Trần An không để tâm, bắt đầu phân loại tài liệu với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Chỉ trong chốc lát, mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng. Cô gái nhìn hắn như không tin vào mắt mình, sau đó cô ríu rít nói lời cảm ơn.
Giúp người thì cũng nên giúp đến nơi đến chốn.
"Để tôi giúp cô mang mấy thùng này đi." Trần An đề nghị hỗ trợ, mặc cho cô gái liên tục từ chối.
Cả hai chia nhau bưng thùng tài liệu đi đến phòng cất giữ, cả hai đi ngang qua phòng làm việc của Trần Dương, đúng lúc hắn và Trịnh Hải bước ra.
"An, con đang làm gì vậy?" Trần Dương hỏi, ánh mắt tò mò khi thấy con trai bưng đồ cùng một viên cảnh sát trẻ khác.
"Con đang giúp cô ấy vận chuyển tài liệu. Để một cô gá ôm hết đống này thì đúng là làm khó người ta quá."
Trịnh Hải nhíu mày, giọng có phần không hài lòng.
"Đây là cơ quan nhà nước, sao lại để người ngoài đụng vào tài liệu? Cô là ai? Thuộc bộ phận nào?"
Cô viên cảnh sát nhỏ giật mình ngẩn đầu cố gắng giữ bình tĩnh đáp.
"Dạ..Thưa ngài Trung Tá, tôi là Lâm Dung, thực tập viên ở bộ phận 3, phụ trách xử lý tài liệu."
Lâm Dung căng thẳng, lo lắng đến mức như muốn khóc khi bị hai vị lãnh đạo lớn nhìn chằm chằm. Cô thầm nghĩ chắc chắn lần này về sẽ bị đội trưởng mắng thậm tệ.
Trần An cũng hơi sững lại khi nghe tên Lâm Dung, cảm giác quen thuộc từ kiếp trước chợt lóe lên, nhưng tính cách và ngoại hình thì hoàn toàn khác. Hắn đang định hỏi thêm thì Trịnh Hải đã lên tiếng trách móc.
"Cô làm việc kiểu gì mà để người ngoài đụng chạm tài liệu thế này? Gọi đội trưởng cho tôi!"
Thấy tình hình khó khăn cho Lâm Dung, Trần An chuẩn bị lên tiếng nhận trách nhiệm thì Trần Dương đã bước tới, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền.
"Trịnh Hải, tôi nghĩ không cần làm lớn chuyện. An chỉ là vô tình giúp đỡ, tài liệu cũng không phải loại cơ mật gì, cho qua đi."
Trịnh Hải cau mày nhưng không thể phản bác. Trần Dương tiếp tục.
"Thực tập sinh như cô còn non kinh nghiệm, lỗi cũng không lớn. Lần này tôi chỉ cảnh cáo thôi, lần sau mà còn như thế này nữa, thì cả cô và đội trưởng chuẩn bị tinh thần viết bản tường trình rồi thôi việc đi."
Lâm Dung cúi đầu cảm ơn rối rít. Trần An nhìn cha mình, thầm cảm kích sự khéo léo của ông trong việc giải quyết tình huống. Trịnh Hải tuy không hài lòng nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ quay người bước đi.
Lâm Dung thở phào nhẹ nhõm, lén lau mồ hôi trên trán. Trần An quay sang cô, nở một nụ cười trấn an, xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng cô.
Cô gái vội từ chối lời xin lỗi của Trần An đồng thời cũng không quên cảm ơn hai cha con trước khi đi.
Trần An đứng tựa nhẹ vào tường, ánh mắt dõi theo Lâm Dung. Cô nàng vẫn loay hoay với những thùng tài liệu, cẩn thận sắp xếp lại từng thứ. Sự vụng về xen lẫn nét nghiêm túc làm cô trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Trần Dương liếc mắt nhìn con trai, khẽ cười, hắn vẫy tay gọi một viên cảnh sát khác đến hỗ trợ Lâm Dung. Sau đó, quay sang Trần An, giọng có phần trêu chọc.
"Thế nào, An? Con thấy cô bé này được chứ? Có cần cha làm mai cho không?"
Trần An phì cười, lắc đầu.
"Cha đừng đùa, chỉ là cô ấy làm con nhớ đến một người bạn trong tương lai thôi. À, Lâm Dung có chị em nào không?"
Trần Dương nghĩ một lát rồi đáp.
"Không, con bé là con một. Nhưng tài giỏi lắm, mới thực tập mà đã được vào cơ quan làm thì chắc không phải dạng xoàng đâu."
Nghe vậy, Trần An chỉ gật đầu, ánh mắt tiếp tục theo dõi bóng dáng Lâm Dung cho đến khi cô khuất sau hành lang dài.
Hắn thở dài rồi trở lại phòng của cha, thu dọn đồ đạc chuẩn bị khởi hành.
Thời gian đã gần 4 giờ chiều, sắp đến giờ xổ số. Trần An cũng thầm tính toán, nếu đúng như những gì hắn sắp xếp, thì người kia cũng sắp xuất hiện rồi.
Vé số thì hắn gửi lại ở chỗ này, vì còn nơi nào an toàn hơn văn phòng cơ quan nhà nước?
Trần Dương cũng không ý kiến gì, hắn đứng dậy, nhìn con trai một lúc trước khi cùng con trai rời khỏi cơ quan. Khi cả hai bước qua cổng, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trần An, giọng nói trầm ấm.
"Con trai! Đừng áp lực quá. Cha và chú Phong sẽ luôn ở đây để hỗ trợ con."
Dù số tuổi thật của Trần An gần bằng tuổi của cha thì hắn cũng không khỏi có chút xúc động khi nghe cha nói vậy.
"Cảm ơn cha." Hắn nhẹ nhàng nói.
Cả hai bước đi trên con đường trải dài dưới ánh nắng chiều. Trần An ngẩng đầu nhìn bầu trời, những đám mây trắng trôi lặng lẽ. Tâm trí hắn quay về những ký ức kiếp trước.
Trong ký ức, những khoảnh khắc đau thương chồng chất cùng những mất mát lớn lao lần lượt hiện về. Hắn đã mất đi tất cả một lần, nhưng lần này, mọi thứ sẽ khác.
Hắn thề sẽ không để bi kịch lặp lại. Hắn sẽ bảo vệ tất cả những người mà hắn yêu thương.