Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112 : Tâm trạng
Mồ hôi chảy ròng, tay chân vô cùng mệt mỏi . Gã thủ lĩnh đội khẩu trang suy nghĩ rồi quyết định chạy trốn đến địa điểm mà hắn cho là an toàn nhất .
Gõ xong hắn cùng lũ đàn em chờ đợi trong sự gấp rút vô cùng, mắt đảo quanh bóng tối trên con đường phía ngoài, cảm tưởng như có đôi mắt đang nhìn chúng . (đọc tại Qidian-VP.com)
" Mới nãy hình như có người ở đó ? Chỗ góc tường ấy ? "
Chương 112 : Tâm trạng
Tuyết rơi nhẹ nhàng giữa trời đêm vắng lặng . Ánh đèn đường mờ mờ chiếu rọi . Mọi cảnh vật đều phủ lên một màu trắng xóa xen lẫn bóng đêm tối màu .
Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy ném tàn thuốc đã tắt vào trong thùng rác, sau đó châm điếu khác .
Hắn lắc đầu .
Nơi này vốn dĩ là một địa điểm bí mật, là căn cứ kết nối với đường dây cung cấp chất cấm từ bên ngoài, có liên hệ với hội đầu lâu . (đọc tại Qidian-VP.com)
" Em xin lỗi, em xin lỗi "
Lớp xi măng dày cộm với bên trong là khung sắt thép, bên ngoài một màu trắng kéo dài đến tận đỉnh đầu . Đã vô cùng cao nhưng nhiêu đó vẫn là chưa đủ vì phía trên vẫn đang không ngừng tiếp tục xây dựng .
Suốt cả đoạn đường đi đều không có bóng dáng hay bất kì sự t·ấn c·ông nào, cũng không có thành viên nào trong đoàn đột ngột biến mất như lúc trước, nhưng bóng ma tâm lí in dấu khiến hắn không ngừng lo sợ .
" Cái gì cơ ? "
...
Gã đừng ngoài hiên nhà gõ mạnh cửa .
Gã đeo khẩu trang tụ tập cùng đồng bọn của mình nơm nớp lo sợ, dốc hết sức chạy trốn . Hôm nay vẫn như mọi hôm cứ vào giờ này bọn chúng sẽ cùng nhau chia ra túc trực ở các con hẻm tối nhằm bán chất cấm .
Tại cái giờ này chẳng có mấy ai còn xuất hiện, chỉ có một bóng dáng người nào đó ngồi trên băng ghế phủ tuyết giữa công viên yên tĩnh .
Có lẽ bởi vì ánh đèn sáng bưng cùng âm thanh huyên náo ầm ĩ mà hắn vô thức đi đến gần công trường xây dựng bức tường .
Cách đây không lâu bọn chúng đã bị q·uân đ·ội dọn dẹp gần hết . May mắn số còn lại thoát được phải sống lay lắt qua ngày trong sự lo sợ . Mới gần đây thôi chúng mới hồi phục được chút đỉnh thì đột nhiên thứ này xuất hiện .
" Cạch " (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi thứ vốn bình thường cho đến khi thứ đó đột nhiên xuất hiện .
" Có chuyện gì mà tụi bay trông như thế này ? "
Cánh cửa mở ra, đằng sau là một người đàn ông to lớn trong trang phục bình thường mỉm cười nhìn bọn chúng .
" Mở cửa ! Mở cửa ! "
" Ừm ... "
Gã đàn ông to lớn ngồi trên ghế nghi hoặc .
" Thằng ngu này ! "
" Vào "
" Sao thế ? "
Điều hắn biết bây giờ là bọn chúng đang bị săn đuổi . Chắc chắn mục tiêu là bọn chúng .
Dù vậy, dù vậy đi chăng nữa .... vẫn không tránh được cảm giác nhói lòng dù chẳng quen biết gì .
Gã đàn ông to lớn cau mày .
Sáu tên đàn em khác rút v·ũ k·hí lạnh bá·m s·át theo sau .
Dù trời đã đêm khuya nhưng hoạt động xây dựng tại nơi đây chưa hề có dấu hiệu dừng lại . Máy móc liên tục vận hành, người đến người đi vận chuyển gạch đá . Bước tường bảo vệ căn cứ tị nạn bây giờ mới thực sự chứng minh bản thân mình .
Ngọn lửa nhen nhóm bừng lên rồi lại vụt tắt, để lại một làn khói mờ ảo .
Không chỉ các công nhân mà cả nhiều người khác cũng vậy . Bước tường không chỉ đơn thuần là một bức tường . Bên trong nó ẩn chứa nỗi niềm của tất cả người ở nơi đây, kì vọng về một tương lai tươi sáng cách biệt với ngoài kia, bức tường sẽ bảo vệ họ .
Không một lời báo trước, từng thành viên chỉ vỏn vẹn nửa giờ đã m·ất t·ích một cách bí ẩn . Nếu không phải có người vô tình thấy được cảnh tượng một bóng đen lướt qua hạ gục đồng bạn một cách cực nhanh chóng thì có lẽ chúng còn không biết chuyện gì xảy ra .
Trong các con hẻm nhỏ của khu tị nạn tập thể, có bóng đen lấp ló như một bóng ma đảo quanh các tòa nhà không ngừng truy đuổi con mồi .
Nghĩ đến mà không kìm được cơn giận vì cái lũ ngu này, gã định tiếp tục h·ành h·ạ thì chợt cánh cửa sổ phát ra tiếng động như có người gõ .
" VẬY NÊN MÀY DẪN NÓ ĐẾN CHỖ TAO ?! "
Thân là một dị năng giả, khả năng đề kháng c·hất đ·ộc cao hơn rất nhiều người bình thường, vậy nên một hơi thở liền lấy đi một phần ba điếu thuốc mới có tác dụng .
Vì q·uân đ·ội đã siết chặt an ninh hơn nên bọn chúng chỉ có thể hoạt động về đêm chứ không còn dám ngang nhiên giữa ban ngày như trước nữa . Quy mô tổ chức cũng nhỏ hơn, không còn hoạt động mạnh, đồng thời che dấu danh tính cá nhân để tránh bị tố cáo .
Nicotin bên trong thông qua phổi thấm dần vào máu, gây ra cảm giác hưng phấn tạm thời .
Ánh sáng chớp nháy kèm theo tia lửa đến từ các thợ hàn . Xi măng theo móc treo được máy móc kéo l·ên đ·ỉnh cao .
Cuối cùng chúng đến được một căn nhà nhỏ .
Là người, zombie, hay thứ gì đó . Hắn không quan tâm .
Co ro trong góc bởi cơn đau, gã đàn ông nhỏ ngụm nước bọt .
Hắn gật đầu nhanh chóng cùng đàn em vào trong . Cho đến khi cánh cửa đóng lại mới cảm nhận được lại cảm giác an toàn .
Tắt đoạn video, hắn lấy từ trong túi áo một hộp thuốc lá .
( Vì cái gì, Vì cái gì cơ chứ !!! )
Người lính soi đèn qua nhưng chẳng có gì ở đó . Người bạn bên cạch suy nghĩ rồi xua tay .
" Mình ghét cái thế giới hiện tại "
" Quân đội ? "
" Chạy !!! "
Dù ngay từ đầu đã có sự đề phòng nhất định nhưng cuối cùng vẫn không khá hơn bao nhiêu . Cảnh kẻ còn người mất sẽ còn mãi tiếp diễn ...
" Nơi đây phải được giữ bí mật tuyệt đối, vì bọn mày mà giờ đây chúng tao lại phải tìm một địa điểm khác ! "
Hắn rời công viên, đi lặng lẽ trên đường phố giữa đêm dưới trời tuyết rơi . Từng dấu chân in hằn trên lớp tuyết đơn bạc và rất nổi bật .
Nghe vậy hắn nhanh chóng giải thích .
Gã đàn ông nhìn hắn trong bộ dạng lôi thôi, chợt nghĩ đến điều gì mà nghiên răng, đá một cú cực mạnh trực tiếp vào bụng khiến hắn lăn ra xa . Tụi đàn em còn lại đứng dạt ra hai bên cúi đầu mà không dám hé răng một lời .
" Chúng tôi bị t·ấn c·ông bởi một thứ gì đó không rõ, từng người từng người một đều bị hạ trong đêm nay ! "
Tự nhiên hắn muốn làm chuyện gì đó để giải tỏa tâm trạng, chân bước lùi về sau .
Vậy nên mỗi khi làm những nhiệm vụ bên ngoài hắn đều ít khi làm quen hay kết giao với ai, giữ bản thân xa cách một khoảng nhất định .
Vào thời điểm này đường phố gần như chẳng có ai, sau vụ việc lần trước q·uân đ·ội đã siết chặt an ninh khu vực hơn . Họ sẵn sàng dùng biện pháp mạnh để giải quyết vấn đề, điều đó làm rất nhiều kẻ có ý xấu phải suy nghĩ lại .
" Xoẹt xoẹt "
Hắn cứ thế mà đi, không có mục đích hay địa điểm .
Có thể nói nơi đây chính là trạm trung gian cung cấp t·huốc p·hiện cho toàn căn cứ .
Gã mang khẩu trang rút từ trong áo một khẩu s·ú·n·g lục, mắt đảo vòng xung quanh đêm tối . Bất cứ nơi nào đều có thể xuất hiện vì cái thứ này hoàn toàn di chuyển không theo quy tắc thông thường .
Một màn hình sáng chiếu đoạn video quay lại từ camera giá·m s·át trong một căn phòng chỉ có hai người quen ngồi uống trà .
Hắn tự độc thoại với bản thân .
" Kệ đi " (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Gã đàn ông tức giận tiếp tục dẫm lên người hắn .
Trong lúc bị nỗi sợ chi phối, hắn chỉ kịp nghĩ đến trong đầu về nơi hắn cho là an toàn nhất .
Tuyết vẫn rơi trên bờ vai ấy, biến người và cảnh vật xung quanh trở thành một màu .
Đi một hồi lâu, hắn tự nhiên dừng bước .
Phải chăng đấy là cảm giác giữa con người với nhau, hay chỉ riêng mỗi hắn cảm thấy thế .
Yên bình, nhẹ nhàng, tĩnh lặng ... cảnh tượng không có gì đáng nói nếu không muốn nói là khá nhàm chán . Có điều những người biết cụ thể sự tình đằng sau nó mới cảm nhận được một cảm giác khó tả dâng trào ... (đọc tại Qidian-VP.com)
Xưa kia một người ta biết mất đi đều để lại cảm xúc khó tả trong người ở lại . Người càng thân thuộc thì lại càng đau đơn biết bao . Dù tận thế đã bắt đầu thật lâu và những cảnh tượng thế này cũng không hề hiếm thấy, nhưng dù có chứng kiến bao nhiêu lần, hắn cũng không thể làm cách nào cho bản thân quen được với điều này .
Niềm hi vọng .
Hắn có thể thấy rõ từng khuôn mặt của những người đó . Vẻ mặt mệt mỏi và buồn ngủ do làm việc xuyên đêm, nhưng ngoài điều đó ra thì còn có một điều khác ...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.