Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 115 : Hẹn hò
" Tí tách ... tí tách "
Sau một hồi lâu tra khảo gã cuối cùng đã khai tất cả .
Đây là lần đầu tiên Lưu phong làm chuyện này . Tuy vậy hắn biết rõ những yếu tố cần được sử dụng, cũng như là thứ duy nhất hắn quen thuộc nhất .
Nỗi đau và nỗi sợ .
Sắp xếp lại thông tin trong đầu, hắn liên lạc trực tiếp cho Đại úy . Không lâu sau sẽ có người đến đây thu dọn mọi thứ .
Thông tin thu được không khác những gì suy đoán bao nhiêu . Tên này chỉ là người giữ cửa, tai mắt được cài vào đây . Bản thân gã cũng không biết quá nhiều, có điều lượng thông tin bị gã nôn ra cũng đủ rồi .
Lưu phong rời hầm người đi lên nhà chính . Trong lúc đợi người đến thì hắn sẵn tiện đi thu gom " rác " lại cùng một chỗ . Rất nhiều " Rác " bị ném loạn trên khắp đường truy đuổi .
Bản thân bây giờ cũng đã chẳng còn việc để làm, hắn không ngại sử dụng thoải mái mana cho dị năng . Bản thân di chuyển với tốc độ cực nhanh như một con báo săn mồi lượn quanh các con đường tối vắng vẻ .
Một lát sau trong con hẻm tối, Lưu phong cùng lúc kéo tận mấy tên cùng lúc trở về căn nhà . Bước đi đều đều không có chút nào dấu hiệu của việc gắng sức . Mấy gã đàn ông trưởng thành cứ thế bị nhẹ nhõm mà kéo đi .
Mở cửa, hắn đem vứt đống rác vào trong góc chung với đồng bạn của chúng .
Thính giác nhạy bén đã nghe được tiếng xe quân sự đang chạy đến từ xa . Lưu phong đốt điếu thuốc, hút một hơi dài rồi biến mất trên con đường vắng .
Mọi chuyện còn lại q·uân đ·ội sẽ lo liệu, hắn không còn cần thiết ở lại nữa . Ngoài ra bản thân hắn bây giờ có cảm giác không muốn gặp ai lúc này .
Cần một chút sự riêng tư ...
...
Thấm thoát đã gần phân nửa ban đêm, nếu không về thì thêm vài giờ trời liền sáng .
Lưu phong mở cửa vào nhà, bên trong hoàn toàn tĩnh lặng không chút động tĩnh . Giờ này chắc hẳn hầu hết mọi người đều đang trong giấc nồng .
Cảm giác hơi thở có mùi thuốc lá, Lưu phong cẩn thận vệ sinh sạch sẽ dưới nhà rồi mới dám lên lầu . Lần gần nhất bị phát hiện đã khiến hắn phải quỳ gối cả buổi trời . Dù rằng sức bền dị năng giả vô cùng lớn, nhưng cứ phải nhìn vô định vào khoảng không mà chẳng thể làm gì là một việc vô cùng nhàm chán .
Mở nhẹ cửa phòng, Lưu phong nhẹ nhàng trở về giường mà không gây ra chút động tĩnh . Tầm nhìn trong bóng đêm rõ ràng như ban ngày, Bạch băng thì vẫn đang ngủ say .
Lưu phong nằm nghiêng người, thở dài một hơi sau một ngày mệt mỏi .
Đột nhiên cảm nhận hơi có động tĩnh phía sau . Hắn theo bản năng xoay người trở lại .
Trong bóng đêm với chút ánh sáng mờ chiếu vào từ cửa sổ . Bốn mắt cứ thế mà nhìn nhau .
" ... Anh làm em tỉnh giấc à ? "
Bạch băng không nói gì, cô chỉ nhích người lại gần Lưu phong hơn, đưa mặt vòng quanh người hắn .
" ... "
( Gì đây ? )
Bạch băng lúc này trong mắt Lưu phong như là một chú mèo tinh nghịch .
Vài giây sau cô ngừng lại mà nhìn vào mắt hắn, giọng nghi vấn .
" Có mùi ... máu nhẹ ... và cả mùi thuốc lá . Rốt cuộc tối nay anh đã làm gì thế ? "
Lưu phong hơi hắng giọng .
" Ừm ... em biết từ lúc nào thế ? "
" Từ lúc anh rời giường "
" ... "
Thật sự mà nói cũng chẳng có gì phải che dấu . Lưu phong thẳng thừng kể ra những chuyện đã xảy ra ngắn ngủi từ lúc rời đi cho đến khi về nhà . Cả hai đều đã đồng ý rằng không nên có bước tường ngăn cách, hắn tuân thủ điều đó .
Tất nhiên trừ nội dung thẩm vấn và việc thừa nhận đã h·út t·huốc ra ...
" ..... thẩm vấn xong thì gã đó có cầu xin được có tý thuốc nên anh nhân từ cho gã, đó là mọi chuyện "
Dưới ánh mắt nghi hoặc và dò xét, Lưu phong gương mặt kiên định rằng câu chuyện được kể đều đúng sự thật . Cuối cùng ánh mắt rút đi hắn mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng .
Có lẽ vì giờ là nửa đêm và cũng đang trong giấc ngủ nên Bạch băng không nói gì nhiều kể cả khi đã nghe tường tận câu chuyện .
Bàn tay mềm mại vuốt lồng ngực hắn .
" Mấy ngày gần đây là quá mệt mỏi và nặng nề rồi . Vậy nên ... đừng chèn ép bản thân nữa ... được chứ ? "
Lưu phong nắm lấy bàn tay, gật đầu .
" Ừm "
Băng bạch nở nụ cười hài lòng .
Hai người cứ thế im lặng cho đến một lúc nào đó Bạch băng mở lời .
" ... Này anh "
" Sao thế ? "
" Tuần này .... "
" ? "
Lưu phong hơi nghiêng đầu xem khuôn mặt đang khó khăn vì mở lời, đưa tay vuốt mái tóc .
" Anh nghe đây "
" ... Chúng ta ... chưa hẹn hò chính thức với nhau bao giờ ... đúng không "
( ... À )
Lưu phong gãi đầu .
" Điều đó ... cần thiết sao ? Đừng nhầm, ý anh là ... ừm ... mối quan hệ giữa chúng ta sớm đã nhảy tắt qua cái giai đoạn đó lâu rồi ... "
Nhìn ánh mắt Bạch băng, Lưu phong dường như ngộ ra điều gì mà bật cười .
Bạch băng tức giận liếc mắt rồi quay người sang đối diện .
Thấy thế Lưu phong nhẹ nhàng ôm cô từ sau, cảm nhận hơi ấm . Lưu phong nói nhẹ nhàng bên tai cô .
" Được mà, tất nhiên rồi, sao lại không cơ chứ ? ... Tuần này sẽ là khoảng thời gian hẹn hò giữa chúng ta "
Đan xen ngón tay vào bàn tay chắc khỏe trước người, Bạch băng dựa người ra sau, vào lòng Lưu phong .
" Hứa chứ ? "
" Anh hứa "
...
Sáng sớm, Lưu phong rãnh rỗi đưa lũ trẻ đến trường học . Lũ trẻ khác thấy vậy túm tụm vây quanh Lưu phong khiến giáo viên chỉ đành bất lực .
Dặn dò các kiểu cho đến khi tụi trẻ vào hết bên trong hắn mới yên tâm rời đi .
Trở về đến nhà, Bạch băng đã đứng chờ sẵn trước cửa .
Cô diện trên người một bộ trang phục kín đáo dưới cái lạnh mùa đông, nhưng đồng thời cũng không kém phần xinh đẹp . Đặc biệt ở phần cổ áo, Lưu phong vẫn thấy thấp thoáng đâu đó sợi dây truyền .
Xem ra Bạch băng rất thích món quà này vì hắn để ý cô luôn mang nó kể từ lúc được tặng .
Về phần trang phục Lưu phong, đó là bộ đồ mà cô ấy lựa chọn lúc trước . Một bộ trang phục màu trắng với chiếc áo khoác mùa đông, toát lên vẻ sáng sủa và ấm áp .
Hai người đi đến trạm xe bus gần đấy chờ đợi . Lần này họ đi phương tiện công cộng thay vì đi xe riêng .
Quân đội vẫn rất tích cực trong việc khôi phục trang thái ban đầu của thành phố . Một trong số đó là giờ đây đã có phương tiện công cộng chuyên trở hoạt động trở lại .
Không lâu sau xe bus liền đến . Cả hai nắm tay nhau cùng bước vào, đi đến một hàng ghế trống bất kì .
Kì thật tuy phương tiện đã hoạt động trở lại nhưng người sử dụng khá thưa thớt . Đơn giản tại vì không nhiều người thật sự cần sử dụng .
Đa số người dân trong thành phố đều sống trong trạng thái thất nghiệp của người tị nạn, họ được cấp một số tiền vừa đủ để duy trì cuộc sống sinh hoạt thường ngày ở trạng thái tối thiểu . Chỉ số ít người mới có công việc, phần lớn đến từ công trường và các hoạt động công .
Để căn cứ tị nạn đi vào ổn định thì họ cần hai điều kiện bắt buộc : Lương thực và quân sự .
Người ta có câu nói " miệng ăn núi lở " . Điều đó thật sự rất đúng .
Dù cho số lương thực sẵn có trên thị trường là rất lớn, nhưng nếu không tiếp tục tạo ra thêm sản phẩm mà cứ tiếp tục sử dụng thì cạn kiệt chỉ là vấn đề sớm muộn .
Biết rõ điều này, q·uân đ·ội, cụ thể ở đây là ngài đại tá từ lâu đã dự tính sẵn kế hoạch . Lượng lớn q·uân đ·ội được cử đi đến các kho lương thực dự trữ chiến lực phục vụ c·hiến t·ranh được vận chuyển trở về căn cứ tị nạn .
Lưu phong có nghe được quá trình rất gian nan và nguy hiểm vì một số địa điểm lưu trữ trong khu vực 10 có vị trí khá xa . Nhưng cuối cùng họ, những đội trưởng cũng thành công mang lương thực trở về với ít t·hương v·ong nhất có thể .
Từ đó vấn đề lương thực cơ bản đã giải quyết .
Tình hình quân sự tiến triển khả quan . Căn cứ tị nạn đã có thể sản xuất được các loại đ·ạ·n s·ú·n·g cơ bản mà không còn phải bị phụ thuộc vào sự viện trợ từ trung ương nữa .
Hệ thống tường vây, công sự tuy chưa xây xong . Có điều đâu rồi cũng đã vào đấy .
Nhìn qua cửa sổ xe bus dưới trời tuyết rơi nhẹ . Hắn có thể thấy được những bóng người bé nhỏ, tay cầm s·ú·n·g đi trên đoạn bức tường đã hoàn thành .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.