Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87 : Bữa cơm rất chi đầm ấm =]]]]
Tia chớp ngồi xổm trước cửa nhà, le lưỡi chảy nước dãi nhìn Lưu phong .
Nói rồi lão quay đi . Với kinh nghiệm sống hơn nửa đời người, lão chỉ cần nhìn sơ qua đã biết vấn đề .
" Trái cây đóng hộp thôi, em mua để dành cho anh và bọn trẻ ăn "
Lưu phong nhếch miệng cười nhẹ .
( Xin lỗi anh, điều gì cũng được nhưng điều này thì em bất lực . Mong anh sống sót qua kiếp nạn này )
Vương hữu lẩm bẩm .
Người lính cầm huy hiệu chưa đến hai giây đã trả về .
" Nếu vậy, có lẽ anh sẽ không nhận hai đứa thành em mình nhưng chắc chắn anh sẽ không bỏ hai đứa ngoài kia . Ít nhất sẽ mang hai đứa đến nơi an toàn như bệnh viện hoặc nơi nào đó tương tự kiểu vậy rồi mới rời đi "
" Rốt cuộc dạo gần đây mày đi đâu thế hả "
" Và .... nhanh làm lành đi "
" Lưu phong lên phòng nói chuyện riêng "
Gật đầu, Lưu phong lái xe tách khỏi hàng, chạy ngang qua cổng vào trong trước sự ngỡ ngàng của những người đứng đợi .
Lưu phong lén nhìn qua Bạch băng rồi thở dài lên phòng tắm rửa .
Chi tiết cụ thể thế nào thì Lưu phong không biết, nhưng chắc chắn một điều là mấy thứ kiểu này đều được thiết lập tự vận hành mà không có hoặc có rất ít sự can thiệp của con người .
Lúc này lão già từ phòng bước ra .
Vương hữu mang ra đĩa trái cây cắt lát đặt lên bàn .
Thấy biểu cảm Lưu phong, Tiểu hạo mặt đỏ bừng giận dỗi dậm chân chạy ngược vô .
" Mừng anh chị đã về ..."
Cô gái có mái tóc dài, dao vắt ngang hông lắc đầu .
Những lúc chẳng có gì làm, hắn thường xuyên sẽ đi rèn luyện bản thân, tập luyện ... . Có điều chắc chắn không phải là sau một ngày dài mệt mỏi . Vậy nên trong lúc nhàn rỗi đợi bữa tối, hắn cùng ba đứa nhóc lại về ghế sofa mà xem phim .
Vương hữu nói thầm trong lòng .
" Gâu ? "
Lão già thì kiếm đâu ra chiếc ghế có phần chân hình bán nguyệt, nhâm nhi chút trà nóng rồi nằm nhắm mắt đung đưa nhè nhẹ .
Lưu phong và Bạch băng thực sự không có nhiều điều để làm . Bạch băng còn thường xuyên nấu nướng chứ riêng Lưu phong thực sự nhàn rỗi chảy mỡ .
Ban ngày mỗi người một nơi nhưng đến tối lại về chung một bàn . Bữa cơm trong nhà có thể nói là khá xa sỉ so với mặt bằng chung . Nguyên nhân đến từ lượng lớn thu nhập từ hai vị dị năng giả trong nhà . Chính vì điều đó mà Vương hữu, Châu tấn và ba đứa nhóc luôn tranh làm hết công việc trong nhà .
" Ừm, khả năng cao là vậy "
" Nhiêu tiền thế ? "
" Không có gì, chỉ là hai người được đặc cách vừa nãy ... . Người đàn ông cho tôi cảm giác hơi áp lực . Trái lại người phụ nữ ngồi sau lại cho cảm giác dịu nhẹ có phần ... ấm áp ? "
( Đừng nhìn anh thế, anh không thể làm gì cả )
Bữa cơm trông rất ngon lành, hương vị được chế biến tuyệt hảo bởi tay nghề còn chẳng phải là đầu bếp . Tiếc thay mọi người đều chỉ dám lẳng lặng thưởng thức mà không dám nói gì . Ba đứa trẻ như mắc nghẹn, đưa ánh mắt cầu xin về phía Lưu phong .
" ... "
Nghe vậy, người xung quanh thuộc nhóm nhướng mày .
Vương hữu thở dài, ngồi xuống ghế đối diện . Nhớ đến lần đầu gặp nhau, cậu hiếu kì .
" Sao thế Thanh nhã ? "
" Dị năng giả ? "
Phía bên kia, chiếc ghế đứng im bắt đầu đung đưa trở lại . Lão già im lặng nhắm mắt với nụ cười nhẹ trên môi .
Chính phủ từ lâu đã hoàn thành việc số hóa số liệu cá nhân, lưu trữ trong bộ nhớ đám mây . Cơ sở trung tâm lưu trữ được đặt ở vị trí an toàn và bí mật mà chỉ có những thành viên quan chức cấp cao mới biết .
" Không đáng là bao nhiêu so với số tiền anh trả hằng ngày cho bữa ăn đâu ..."
Lưu phong nhếch mép, cầm miếng đào đút cho Vương tài một góc, một góc cho Tiểu lệ và cuối cùng là cho hắn vì Lục hạo đã nhanh chân tránh ra một góc . (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương hữu lắc đầu .
Thanh gật đầu . (đọc tại Qidian-VP.com)
Lưu phong khóc thầm trong lòng, mồ hôi lấm tấm mặt mày, cố nuốt hương vị ngon ngọt trong cái nhìn đầy sát khí cạnh bên .
...
Hắn ngay ngắn theo thứ tự cũng xếp hàng chờ đợi . Có điều chờ đợi chưa được mấy giây thì đã có một người lính tiếp cận .
Nếu nói người duy nhất không bị ảnh hưởng chắc có mỗi Tia chớp .
Hắn trả lời bằng giọng nói như lẽ hiển nhiên .
Mang xe để vô nhà kho, sau đó hung hăng t·rấn l·ột Tia chớp rồi mới vào nhà .
" Em không còn nhỏ ... "
...
Lưu phong còn thấy có người lúc trước còn là dân quân, nay đã khoác lên mình trang phục q·uân đ·ội chính quy, tay cầm s·ú·n·g đứng nghiêm túc cảnh giới .
Nếu ngày đấy Lão già không đưa tay kéo một chàng trai trẻ khỏi khúc phố đen tối thì liệu sau này chàng trai đó có trở thành người như hiện tại không .
" Hai người có thể vào thẳng trong mà không cần qua kiểm tra, chúc ngày tốt lành ngài Lưu phong và ngài Bạch băng "
" Xin phép xuất trình minh chứng thân phận ? " (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn khua tay .
Lão già thì kiểu : ai rồi cũng phải trải qua cảm giác này mà thôi .
" Đến lượt chúng ta rồi kìa "
" Của cậu đây "
" Gâu "
Châu tấn nhìn qua với hàm ý : cậu đã làm gì thế .
Trong trạm trung gian, hàng dài người và phương tiện nối đuôi nhau làm thủ tục xác minh thân phận và kiểm tra thân thể .
Cuộc đời mỗi người đều có những bước ngoặt định hình mọi thứ sau này .
Cánh cổng nhanh chóng đóng lại ngay sau lưng họ .
Lưu phong người cứng đờ, thân thể run bần bật nhìn quanh cầu sự trợ giúp . Tiếc thay tất cả đều tránh mặt .
Không nói đâu xa, ngay sau khi điện và nước khu vực này được khôi phục . Trên đường lúc về họ chạy qua một số cánh đồng mà tại đó các cỗ máy gieo trồng, phun thuốc, tưới nước vẫn đang hoạt động mà không hề có sự điều khiển .
Mặc dù nói thế nhưng làm gì có ai dám lộn xộn trước hàng dài các binh lính đứng xung quanh và tay cầm s·ú·n·g .
Cổng vào có một cửa chính lớn và hai cửa phụ nhỏ hai bên . Người quan sát đã thấy họ từ xa nên khi hai người chạy xe đến thì đã thấy cổng phụ mở sẵn .
" Ồ, trái cây à, hiếm thấy đấy . Cậu lấy từ đâu thế Vương hữu ? "
" ... cảm ơn anh " (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh tượng phải nói vô cùng mạt thế khi mà có các cỗ máy tự hoạt động, các cỗ máy hư hỏng c·hết đứng giữa đồng và cả các zombie trong trang phục nông dân lảng vảng, lấp ló sau các hàng cây trái chín mọng .
Vấn đề tự động hóa, máy móc hóa cũng đồng thời tạo nên vấn đề khan hiếm việc làm . Hắn không nhớ tỉ lệ là bao nhiêu nhưng chắc hẳn phải có rất nhiều người thất nghiệp vì b·iểu t·ình phản đối diễn ra hằng năm .
" Xếp hàng ngay ngắn, không chen lấn ! "
" Chúng tôi cũng thế "
Lưu phong không khỏi cảm thán tốc độ phát triển của căn cứ tị nạn . Mới ngày nào đó thôi nơi đây chỉ là một vùng ven bình thường với một căn cứ nhỏ lấy bệnh viện làm trung tâm do người sống sót lập ra . Giờ đây nơi này đã thay da đổi thịt, tường cao vẫn đang tiếp tục xây dựng, hàng dài công nhân, máy móc trộn xới bê tông đổ khuôn sắt . (đọc tại Qidian-VP.com)
" Nếu ngày đó anh phát hiện ra em có ý đồ xấu thì sao ? "
Khi này có chàng trai chạc tuổi Thanh nhã vỗ tay thu hút sự chú ý . Cậu chỉ ngón trỏ về phía người lính .
" Trước mắt nhóc đi tắm ngay đi "
" Anh nghe được cả đấy, và trong mắt anh thì em luôn nhỏ "
Thoáng cái liền đến bữa tối .
Ngạc nhiên thay lần này ra đón lại là Lục hạo, đứa nhóc đầy cá tính . Phía xa chỗ góc tường có hai cái bóng nhỏ lấp ló . Phải chẳng tụi nhóc phân công thay phiên nhau tiếp đón người trở về ?
Lưu phong quần áo tơi tả, máu dính đầy khắp nơi . Có điều đây không phải là lần đầu tiên nên người trong nhà cũng dần quen thuộc .
Tuy câu hỏi khá ngang xương, không đầu đuôi nhưng Lưu phong lại nhận ra ngay cái ngày đó mà Vương hữu muốn nói đến là gì qua đôi mắt hồi tưởng quá khứ xa xăm đấy .
Khi bữa cơm đến thời điểm kết thúc, tưởng chừng bầu không khí này sẽ tan biến . Ai ngờ đâu một câu nói như tiếng sét đánh ngang tai khiến mọi người ảnh hưởng đều có chút run rẩy .
" Đừng bận tâm quá chuyện đấy, anh luôn xem mấy đứa như em ruột mình cả . Người trong nhà cả thôi . "
Chương 87 : Bữa cơm rất chi đầm ấm =]]]]
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.