Mặt Trái Của Ánh Sáng
Lâm Tiểu Lung
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 107
“Đúng vậy. Tầm quan trọng của việc dự đoán sớm tội phạm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tác giả có lời muốn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Gọi tên anh đi. Gọi anh là Tom.”
Phần lời thoại của giáo sư được trích từ một nhà tội phạm học ẩn danh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giáo sư Mộ nói:
“Muộn rồi nên đi ngủ thôi.”
Tiêu Điềm Tâm cũng nghe lời, chỉ khẽ nói:
Hai người ôm nhau nằm trên giường. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ khoang tàu chiếu vào.
Tiêu Điềm Tâm suy nghĩ:
Anh ấy vẫn luôn nhìn vào mắt cô, khiến cô không chịu nổi, mặt đỏ bừng lên, nói nhỏ:
Giáo sư Mộ im lặng một lát, hiểu được ý cô, thế là cởi từng chiếc cúc áo sơ mi rồi ném áo sang một bên:
Anh ấy nửa tựa vào đầu giường, cô cũng ngồi dậy chui vào lòng anh ấy, cười khẽ:
Anh ấy lập tức giữ tay cô lại và nói:
“Sự sỉ nhục từ mẹ thường là mồi lửa khiến họ trở thành sát nhân hàng loạt.”
Mỗi vụ án anh ấy kể đều đầy ý nghĩa. Với hiểu biết sâu rộng, phân tích tỉ mỉ, anh ấy khiến cô say mê lắng nghe, như đứa trẻ khát tri thức.
Anh ấy cười khẽ chỉ nói:
“Tom, anh sẽ nhớ đêm nay chứ?”
“Hắn còn ép các nạn nhân nữ chụp ảnh khỏa thân khi mang giày cao gót, từ mọi góc độ, thậm chí có ảnh chụp cận bộ phận sinh d·ụ·c.”
“Anh bế em đi ngủ.”
Trong bản tài liệu giảng dạy ban đầu này, giáo sư Mộ trích dẫn nhiều vụ án, tiến hành phân tích so sánh, tổng kết kỹ lưỡng. Một trong số đó là vụ một tên sát nhân hàng loạt có sở thích sưu tập giày cao gót. Qua nhiều lần phỏng vấn, giáo sư Mộ biết được quá khứ của hắn. Mẹ hắn thích con gái vì con trai nuôi tốn kém nhưng bà lại sinh ra ba đứa con trai. Để làm mẹ vui, hắn muốn mình là con gái, lén lút nhặt giày cao gót người ta vứt để mang. Bị mẹ phát hiện, bị mắng nhiếc rồi mẹ còn đốt giày ngay trước mặt. Từ đó, hắn bắt đầu đam mê sưu tầm giày cao gót rồi dần bước vào con đường của một kẻ g·i·ế·t người hàng loạt, trói, tra tấn, g·i·ế·t và thu thập những bàn chân gãy của nạn nhân đi giày cao gót.
Suỵt, đêm nay là của Tom và Điềm Tâm.
Anh cười khẽ:
cô làm nũng, lại dụi mặt vào lòng anh ấy khiến anh ấy ngứa muốn né.
Vừa thấy liên quan đến công việc, cô lập tức nghiêm túc ngồi ngay ngắn trong lòng anh ấy để đọc tiếp. Điều đó khiến anh ấy thở phào, những suy nghĩ vẩn vơ dần tiêu tan.
Chương 107: Một chút rượu
cô gọi khẽ, dịu dàng và ngoan ngoãn.
Cô mang về hai ly rượu, mỗi người một ly.
Chương sau, các bạn muốn xem giáo sư tiếp tục xuất hiện, hay là Kiều Kiều đây?
s
“Cả đời không quên.”
Ký ức về đêm nay, Mộ Kiêu Dương vĩnh viễn không cần phải biết. Đây là thời gian mà anh ấy đã đánh cắp và cũng là quãng thời gian khó quên nhất đời anh ấy.
Chỉ là ôm nhau thế thôi, không bao lâu sau, anh ấy đã thấy khó chịu đến mức không chịu nổi, bèn dỗ dành cô:
Nhưng anh ấy không hề thưởng thức rượu mà uống cạn một hơi. Sau đó còn uống cả ly của cô rồi đặt tay lên sau gáy cô, hôn lấy cô, rót rượu vào miệng cô qua nụ hôn.
Tiêu Điềm Tâm thở dài.
Tom vốn là người bảo thủ trong thâm tâm, anh ấy chưa hề vượt giới hạn. Nhưng bản ngã của “chú Lạc Trạch” và nhân cách thứ tư Lạc Khắc đều là những nhân vật mạnh mẽ, ăn thịt tới tận xương tủy. Ừm hừm~~
“Nhìn anh mà làm, luôn nhìn vào mắt anh.”
Anh ấy lại nói.
Chương 107
“Đừng như vậy.”
“Phía sau còn có ảnh chụp chân bị chặt, em đừng xem.”
“Lúc đó bọn anh đã thực hiện nhiều lần phác họa tâm lý, khoanh vùng được vài nghi phạm. Trong đó có một người, khi mười tuổi đã bị kẹt trong xe với mẹ rồi chìm xuống nước. Sau đó cậu ta thoát được nhưng mẹ thì c·h·ế·t. Bọn anh tìm gặp cha của nghi phạm đó, biết được một số ẩn tình: thì ra năm ấy, mẹ cậu ta ngoại tình và chính cậu ta khi đó mới mười tuổi đã chứng kiến. Lúc mẹ đưa cậu đi ra ngoài, cậu giật tay lái khiến xe lao xuống nước. Khi ấy mẹ cậu có thể bơi ra được nhưng cậu không ngừng đập đầu bà ấy vào vô lăng, cuối cùng khiến bà c·h·ế·t đuối. Toàn bộ quá trình đó, cha cậu ta đều biết rõ nhưng lại giấu cảnh sát. Ai mà ngờ được, một đứa bé mới mười tuổi lại có thể làm ra chuyện như vậy? Anh và các đồng đội đã suy luận từ bức chân dung tâm lý để tái hiện toàn bộ vụ án, từ đó hiểu rõ mọi hành vi phạm tội về sau của cậu ta. Từ lúc ấy, mô thức g·i·ế·t người của cậu ta luôn kết thúc trong nước. Nhờ đó, bọn anh đã lần theo dấu vết và bắt được hắn.”
“Em rên nghe thật dễ thương.”
“Nếu mẹ của Jenny là một người mẹ đủ tốt thì bi kịch hôm nay đã không xảy ra.”
“Cảnh sát tìm thấy 16 bàn chân khác nhau trong nhà hắn, mỗi bàn chân đều đi một đôi giày cao gót.”
Tập hồ sơ được anh ấy khép lại.
“Tom,”
Bên kia là chồng tài liệu dày cộp, chỗ mở ra đã kín chữ. Tiêu Điềm Tâm nhìn thấy thì không kìm được kêu lên:
Cuối cùng, anh ấy cũng giải thoát được, còn cô thì đã kiệt sức, mồ hôi đầy trán, khiến khuôn mặt lấp lánh ánh sáng. Đôi mắt ấy cũng sáng rực.
Sau đó, khi men say dâng lên, ánh mắt cô nhìn anh ấy mềm mại khiến anh ấy đắm chìm. Môi cô đỏ hồng, thân thể cũng ửng hồng, anh ấy cúi người hôn cô. Cô phát ra những tiếng r*n r* dễ nghe khiến ấy anh bật cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất ngờ, cô ngồi dậy, định cởi hai dây áo mảnh trên vai.
Cô nhìn phần mở đầu, trích lời một nhà tội phạm học: “Đối với tôi, bên trong lớp vỏ của những sát thủ này là những con người đáng thương, lớn lên trong môi trường kinh khủng. Đây không phải là sự cường điệu về mức độ thông cảm mà chúng ta nên dành cho họ, mà chỉ là sự thật đơn giản… Chúng ta đã thấy quá nhiều. Người ta bị họ cuốn hút là bởi họ hoàn toàn khác chúng ta. Họ là vực sâu không đáy.”
Tay cô cũng nhanh hơn nhiều. Cô nhìn vào mắt anh ấy, nhìn mãi, như xuyên thấu cả tâm hồn anh ấy.
Cô ôm anh, khẽ hỏi:
Nếu như anh ấy không dốc toàn lực vào công việc thì khoảng thời gian cô ngâm bồn hai tiếng đồng hồ, anh ấy hoàn toàn chẳng biết sống sao.
Biết rằng khi cô tỉnh rượu sẽ quên hết mọi chuyện, anh ấy nói: “
“Lại một ví dụ điển hình cho việc dự đoán sớm tội phạm.”
Editor: Mứt Chanh
“Không sao, anh đã cảnh báo rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô lặng lẽ nhìn anh ấy, không nói gì.
“Hành vi phạm tội, ở mức độ nào đó, là sản phẩm của xã hội. Dù sao, con người là sinh vật xã hội.”
Giáo sư Mộ nói.
***
Anh ấy đưa tay cô lướt nhẹ xuống theo eo và bụng mình, cuối cùng dừng lại ở nơi đó.
Những lời của cô khiến anh vừa buồn cười vừa bất lực, chỉ có thể nói:
“Đây là tư liệu điển hình. Chúng cung cấp manh mối để chúng ta lập hồ sơ và bắt giữ hắn.”
“Ngoan, em lùi ra một chút được không?”
Cô giơ tay, chọc đầu ngón tay vào lớp lông tơ vàng nhạt trên ngực anh và nói:
Nụ hôn đó kéo dài như cả thế kỷ, khiến cô như say, đầu óc choáng váng. Nhưng lần này, cô lại rất ngại ngùng, nhiều lần né tránh ánh mắt anh ấy đều bị anh ấy giữ cằm kéo lại, anh ấy nói:
Anh ấy nói:
Tiêu Điềm Tâm dũng cảm lật tiếp, cũng thở dài: “
“Anh thế này rồi… Em đi lấy đi.”
“Tự anh biết khổ thế nào.”
“Hay là… uống chút rượu nhé?”
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Điềm Tâm là của anh ấy.
“Anh khó chịu mà, A Dương, em chỉ muốn giúp anh thôi.”
Anh ấy khó chịu, cô đều biết.
Thật tàn nhẫn.”
“Sự tha hóa của họ phần lớn đến từ môi trường xã hội tệ hại và
Cô hiểu ý anh ấy thế là đưa tay vào trong.
Giáo sư Mộ hôn nhẹ vai cô, cô luôn hiểu ý anh ấy, ăn ý đến lạ thường.
“Anh phỏng vấn hắn, biết được hắn từng bị cha mẹ ruồng bỏ như đồ rác rưởi. Mẹ hắn sau này tái hôn, hắn sống cùng cha dượng, dượng thường xuyên đánh đập. Hắn khao khát một cuộc sống ổn định. Hắn nói rằng cho đến bây giờ, nếu chỉ có một trong hai người cha mẹ chấp nhận hắn thì có lẽ hắn sẽ không như bây giờ. Có thể là luật sư, đầu bếp, hay nhiếp ảnh gia. Nhưng không ai cho hắn cơ hội.”
“Không được, em thích ôm anh ngủ,”
“Anh muốn nhìn em mãi, đêm nay cứ nhìn em như vậy, để ghi nhớ em.”
“Đúng vậy, và chúng cũng đóng vai trò chủ động trong các vụ án tương tự trong tương lai.”
“Chúng mọc ra hết rồi này, đáng yêu ghê. Mùa đông ôm anh ngủ chắc sẽ ấm lắm.”
ự mất kiểm soát của gia đình ban đầu của họ. Họ trở thành ‘b**n th**’, là bởi đến từ những gia đình ‘b*nh h**n’.”
Tiêu Điềm Tâm khẽ gật đầu.
Giáo sư Mộ nói.
Tiêu Điềm Tâm thở dài.
Giáo sư kết luận:
“Lại đây, ôm một cái.”
Cô nghe giáo sư Mộ kể về một kẻ phạm tội t*nh d*c có hành vi b·ắ·t· ·c·ó·c, tra tấn và cuối cùng là dìm c·h·ế·t phụ nữ trong nước, bồn tắm và bồn rửa tay. Bất kể hắn ở đâu, hắn đều chọn cách kết thúc cuộc sống của nạn nhân dưới nước.
Yêu giáo sư quá biết làm sao giờ?!!
“Em không chê là tốt rồi.”
Tay anh ấy vuốt nhẹ má cô, lúc nói chuyện thì giọng khản đặc:
Anh ấy áp trán mình vào trán cô.
“A Dương, anh nhắm mắt lại được không? Đừng nhìn em như thế mà…”
“Hiệu suất làm việc của anh nhanh thật!”
Ánh trăng chiếu lên bờ vai nhỏ xinh của cô, khiến làn da trắng càng nổi bật. Ngón tay anh ấy nhẹ lướt qua vai cô rồi hỏi:
Là của Tom.
“Quả nhiên ấm thật! Lông mềm mềm, hơi ngứa nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.