Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9


"Tình yêu với họ là điều xa xỉ."

Hãy để nó thay ta bảo vệ Tiêu Cảnh An và bách tính Vân quốc.

Ta đều biết.

Nàng ấy mặc triều phục vàng sáng, mang vẻ trang nghiêm mà ta chưa từng thấy.

"Họ không phải không có tình yêu, họ chỉ đơn giản là cố gắng sống tốt, họ đã nỗ lực hết sức rồi."

Giọng non nớt của đệ ấy khiến ta ngừng lại, bóng từ chiếc ô che phủ trán ta: “Không đâu, ta tin vào phụ thân, bởi vì ông là một người cha tốt.”

Sau khi c·h·ế·t, linh hồn ta đi theo Tiêu Cảnh An, ta đã nhìn thấy tất cả.

"Nguyên Nguyên, ta nên làm gì với nàng đây?"

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.

33.

Đứa bé ấy, đã từng kiêu ngạo bất kham, không biết từ khi nào đã trở nên trưởng thành, khiêm nhường thế này.

“Đệ thấy mẫu thân và thái hậu nương nương cưỡi ngựa bên ngoài thành. Tỷ tỷ, có phải mẫu thân sẽ không quay lại nữa đúng không?”

29.

Khi cung nữ dâng nó lên, ta kinh ngạc đến run lên.

"Cảnh An ca ca, nhìn xem, có rất nhiều người, họ đều đang làm việc chăm chỉ." Ta chỉ về phía các gian hàng, khẽ nói.

Nhưng ánh mắt của Tiêu Cảnh An còn nóng hơn cả ánh mặt trời ở phía chân trời.

Ta có vẻ lại thích nó nữa rồi.

"Thực sự không hối hận sao?" Quân Dự tự mình đến đón dâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiều năm qua đi, cung điện này vẫn như vậy.

"Có lẽ." Ta đáp.

Nhưng ta cũng nhìn thấy muôn dân bách tính phải lưu lạc.

Đáy mắt hắn phủ đầy sương mù, vành mắt đỏ ửng: "Nguyên Nguyên, nếu kiếp trước ta không tự cho mình là thông minh, chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ phải không?"

32.

Chương 9

Hắn nhìn ta với đôi mắt thâm quầng, hằn lên tia máu.

Để có thể bảo vệ đất nước của mình mà không còn gánh nặng.

"Theo ta đến cổng thành nhìn một lúc đi.”

Ta cười, nhẹ nhàng xoa đầu đệ ấy, đệ ấy thực sự đã trưởng thành rồi, giờ ta phải kiễng chân mới có thể xoa đầu đệ ấy.

Ta cần một mũi tên này để ông có thể được giải thoát.

Đệ ấy nghiêng đầu hỏi ta: “Tỷ tỷ, A Lăng có điều không hiểu, lúc đó tại sao lại muốn đệ b.ắ.n mũi tên đó? Nếu phụ thân không cứu tỷ, với mũi tên đó, tỷ đã c.h.ế.t rồi.”

Cho nên, ái tình quanh đi quẩn lại mấy kiếp của chúng ta dường như cũng không còn quan trọng đến thế.

“Cảnh An ca ca, nhớ tưới nước cho gốc lan trong phủ tướng quân.”

Ta từ từ đứng dậy, ta nói, ta đã biết.

Ta thấy được bách tính của họ bị in dấu nô lệ.

31.

“Y phục nữ quan được thiết kế riêng cho ngươi, thích không?"

"Cảnh An ca ca." Ta nhoẻn đôi môi đã khô đến bong tróc của mình, khẽ mỉm cười.

Hòa thân giữa hai nước được tổ chức rất long trọng.

Là đệ đệ đến đón ta.

"Vậy còn ngươi, ngươi có hối hận không?" Ta nhìn về phía người đang mặc y phục màu tím cách đó không xa, là Tống Tử Lan từng bị nàng ấy mạo danh .

Ta thật sự đã biết.

Tiêu Cảnh An lắc đầu.

Trong mắt ta bỗng hiện lên hình ảnh thiếu niên năm đó tay cầm cây kẹo hồ lô và bánh hoa đào lừa ta: “Ăn kẹo hồ lô của ta rồi, khi lớn lên Nguyên Nguyên sẽ là thái tử phi của Cảnh An ca ca. Muội không được nuốt lời đâu đấy!"

Phụ thân và ca ca đã đến tiền tuyến từ lâu.

Lúc nói điều đó, mắt hắn trở nên vô hồn, cảm tưởng như hắn đã già đi mười tuổi chỉ trong chốc lát.

Vị tướng quân trọng tình trọng nghĩa, nhưng cuối cùng cũng là hung thủ g.i.ế.c người.

Sau khi tiến vào địa phận Sở quốc, Quân Dự nói ta phải mặc y phục của Sở quốc bọn họ.

Ta thấy hắn ôm lấy t.h.i t.h.ể của ta mà khóc.

"Cảnh An ca ca, để ta đi hòa thân đi, Vân quốc cần có mười vạn đại quân của Sở quốc, Vân quốc cần liên minh với Sở quốc." Ta cố gắng thuyết phục.

Thế sự này giống như một ván cờ, tất cả chúng ta đều chỉ là những quân cờ thôi.

Đó không phải là y phục của hoàng hậu Sở quốc, mà là một bộ triều phục màu tím, áo bào thêu rồng ba móng.

Nhưng lại chẳng biết từ khi nào, trên người đã nhuốm đầy tang thương.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng ta đã gặp được hắn.

Cũng đã nghe thấy những lời nói dịu dàng dành cho mình.

Cung nữ mang trân bảo mỹ thực đến cho ta, mí mắt ta chưa từng nhấc lên nhìn.

Hắn xoay người ra khỏi hoàng cung.

Đệ ấy mở ô che cho ta: “Tỷ tỷ, chúng ta về nhà.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong thời gian này, một vài tên nội gián đã bị bắt.

Ta chứng kiến Sở quốc diệt vong, nữ tử hoàng thất bị ném vào quân doanh, đêm nào cũng bị ép phải hầu hạ kẻ khác, bị làm cho đến c·h·ế·t.

Ta trở lại cung Vị Ương.

"Vậy ta cũng không hối hận nữa."

Tống thị, là thế gia bậc nhất của Sở quốc.

Vào ngày hòa thân, Tiêu Cảnh An đã đích thân đến tiễn ta.

Hắn nói: "Cô đã phạm sai lầm hết lần này đến lần khác, cô sẽ không thể chịu nổi nếu nàng c.h.ế.t trước mặt cô một lần nữa. Nguyên Nguyên, nếu lần này nàng đúng, cô sẽ lựa chọn buông tay."

Hai kiếp đều phải tận mắt chứng kiến cái c.h.ế.t của ta, ta biết hắn đã đau đớn thế nào.

Thiếu niên lang của ta vẫn tuấn tú như cũ.

"Đã từng, nhưng bây giờ không còn hối hận nữa." Nàng ấy nói.

Hiệp ước liên minh được ký kết, Tiêu Cảnh An cuối cùng đã thả ta ra khỏi cung.

Một hoàng đế nữ cải nam trang, một công tử xuất thân đại tộc.

Nàng ấy mỉm cười, nhìn người đàn ông đang ngây người như tượng ở phía xa.

"Đây là?"

“Thế à?” Ta cười một tiếng: “Vậy có lẽ đệ nhận nhầm người rồi, mẫu thân đã mất rồi.”

"Cảnh An ca ca, chàng biết không? Nếu chúng ta thất bại, thậm chí việc sống tốt cũng là điều xa xỉ đối với họ."

Hoa lan, tao nhã.

Ta cũng mỉm cười.

Ta dùng tuyệt thực uy h.i.ế.p hắn.

30.

"Nữ quan?" Mắt ta mở to, không phải là hoàng hậu sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta thấy “Vân cẩu” rõ ràng cũng là con người nhưng lại bị tra tấn và g.i.ế.c hại.

Thiếu niên thấp giọng hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có ai biết được chứ?

Ta khẽ cười với hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mùa hè đến, thời tiết ngày càng nóng bức.

Ngày còn bé, đứng trên cổng thành hóng gió là chuyện chúng ta thích nhất, chúng ta nhìn những thường dân bận rộn với cuộc sống hàng ngày, sau đó trò chuyện với nhau về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Hắn dùng cầm tù vây khốn ta.

Quân Dự nhìn theo ánh mắt của ta, liếc nhìn Tống Tử Lan rồi lặng lẽ thu ánh mắt lại.

Nhưng ta sắp phải rời đi rồi.

Dù là hoàng hậu nào từng ở đây, dường như cung điện cũng chưa bao giờ thay đổi.

Ta biết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9