Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Máu Của Bầu Trời
Unknown
Chương 96.5: Câu chuyện nhân vật. (4)
Có hơi liên quan đến cốt truyện, là một đoạn nhỏ thể hiện chiều sâu của nhân vật, không quá khuyến khích độc giả lướt qua.
——————————
Hậu chương: Sợ nhất là đứa lớn xác cư xử như trẻ con.
[Văn phòng chính thức của Chủ tịch hội đồng quản trị trụ sở chính Hiệp hội Du Hành Gia]
Khác với [Lãnh Địa Mùa Hạ] quanh năm đều hầm bức thì [Vĩnh Hằng Tinh] - một vệ tinh được xây dựng theo mô hình xã hội lý tưởng (Utopia). Con người cùng kiến trúc nơi đây đều có liên kết với thiên nhiên, bởi vậy mà bầu không khí lúc nào cũng trong lành, mát mẻ và…
— Dễ buồn ngủ…
Anh Nghĩa đang thẫn thờ nhìn trân trân vào một khoảng không vô định với nét mặt nẫu ruột. À không, sai rồi… Ở cuối đường nhìn của anh ta là một cái đồng hồ kim màu trắng treo tường.
Bởi vì nơi đây là trụ sở chính của Hiệp hội nên lượng công việc luôn sinh ra theo từng giây từng phút. “Tăng ca” đã sớm trở thành một món ăn nhẹ khó mà thiếu được trong lịch sinh hoạt hằng ngày của toàn thể nhân viên.
Cũng bởi vì thế mà tất cả đồng hồ ở nơi này đều không hề được cài đặt chuông reo khi hết giờ hành chính. Thế nhưng, chỉ vài năm gần đây đổ lại thì mỗi khi tới giờ tan tầm, tiếng động báo hiệu sẽ luôn vang lên chưa từng lệch một giây. Tất nhiên, đây không phải là đang nói về đồng hồ…
…58
…59
…60
5:00–!!
Cạch.
Cánh cửa văn phòng Chủ tịch hội đồng mở ra trong vẻ mặt không hề bất ngờ của các thư ký. Anh Nghĩa còn không thèm mang theo chiếc laptop dành cho công việc về nhà, anh dõng dạc nói: “Tan làm, ai muốn về thì về”
Nữ thư ký với xấp tài liệu nóng hổi trong tay bất lực đến muốn bỏ việc: “Chủ tịch!”
Cô nghẹn khuất đuổi theo: “Giấy tờ còn đang xếp hàng chờ anh xem đó!”
Anh Nghĩa chẳng rõ vui buồn đáp trả: “Để mai xem thì nó cũng chẳng bay mất chữ”
Nữ thư ký dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ để níu vạt áo của anh lại. Vậy nhưng sức mạnh của cô nào có thể so bì với một Bán Thần? Thành ra người bị kéo ngược, lại chính là cô.
Hai mắt có quầng thâm đã nhanh chóng phủ sương: “Chủ tịch à! Nhân viên của anh vẫn còn đang nỗ lực làm việc đó. Anh dù không muốn thì ít nhiều cũng đừng nên bỏ về chứ!”
Anh Nghĩa bấm gọi thang máy, điềm nhiên nói: “Bọn họ ở lại làm việc là vì tiền lương nhân hai, còn tôi làm việc là để trả tiền cho họ. Cô thấy tôi nên ở lại làm việc à?”
Nữ thư ký nghe xong thì đứng phát ngốc, mỗi lần muốn về sớm là Chủ tịch luôn viện một lý do chưa từng trùng nhau. Mà cô lại chẳng thể cãi lại, chỉ đành nước mắt lưng tròng nhìn cửa thang máy chậm rãi khép chặt.
— Tôi muốn nghỉ việc!
— Không, không. Tôi muốn đổi Chủ tịch—!!
…
Anh Nghĩa xuống tầng hầm để lấy xe, khác với hệ thống giao thông của [Lãnh Địa Mùa Hạ]. Ở vệ tinh này, nhà nhà có Huyền phù, người người lái Huyền phù. Lộ tuyến trên không cũng trở nên phức tạp hẳn, vậy nên anh Nghĩa đã quyết định đi ô tô cho nhàn.
Đúng là mạch não của người có tiền…
Trong lúc tìm kiếm chiếc xe đen bốn bánh của mình, anh đi ngang qua một nhóm Du Hành Gia khác đến đây để xử lý uỷ thác. Bọn họ vốn đang cười đùa rất vui vẻ, sau khi thấy anh thì lại thu liễm hết tất cả vào rồi kính cẩn cúi đầu chào hỏi.
Anh Nghĩa lười tiếp chuyện, chỉ gật đầu rồi sải chân nhanh hơn.
Nhưng đến khi bắt đầu lái xe thì tâm trí nhàn rỗi lại tự động tua ngược. Bản thân anh cũng từng là một Du Hành Gia như thế, song đáng tiếc là lại chẳng có được cái vẻ nhiệt huyết sôi động như kia.
Anh sinh ra trong một một gia đình có quyền có thế, còn chưa cai sữa là đã ôm luôn cái ghế kế thừa. Và thế là anh lớn lên, trưởng thành và được dạy dỗ như một người kế thừa hợp pháp. Tính cách khô khan và cứng nhắc cũng là từ đó mà chui rèn ra.
Anh Nghĩa có thể bình bình đạm đạm đối mặt với tất cả mọi vấn đề, cảm xúc thật sự của anh hẳn là một trong số những bí mật mang đẳng cấp thế giới. Vậy nhưng có một thứ đã làm cho anh không thể nào lãnh tĩnh nổi.
Anh Nghĩa ghét trẻ con.
Ngay từ lúc tiếp xúc lần đầu tiên là anh đã biết được điều đó. Anh không thích những hành động tùy hứng và cái vẻ suồng sã như chưa từng tiếp xúc với văn hoá ứng xử chuẩn mực của bọn quỷ nhỏ đó. Nhưng chỉ là trẻ con thôi mà, chỉ cần anh tỏ ra hung dữ một xíu là bọn nó sẽ tự động né xa.
Chẳng qua, anh đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Có những đứa trẻ cư xử như người lớn, thì tất nhiên cũng sẽ có đứa lớn xác cư xử như trẻ con.
Đồng đội từng vào sinh ra tử, cứu sống anh không biết bao nhiêu lần trong suốt hai năm chính là cái kiểu thứ hai.
Lần đầu tiên cậu ta được nhận vào đội, nhìn cái vẻ mặt non trẻ lúc nào cũng treo cao nụ cười sáng sủa là anh đã cảm thấy hơi bất an rồi. Càng bất an hơn là chẳng rõ cái thằng điên đó nhìn trúng điểm nào ở anh (để anh còn sửa) mà cứ kè kè theo ở mọi nhiệm vụ.
Cậu ta thật sự là giống như một đứa trẻ, nhìn vào hành vi và tính cách, anh Nghĩa có thể mường tượng ra được quá trình trưởng thành đầy đủ hoặc dư thừa tình cảm cùng vật chất của cậu ta.
Cậu ắt hẳn phải lớn lên trong một gia đình đầy lý tưởng.
Hoàn toàn trái ngược với nơi đã đổ tiền nuôi anh lớn.
Giờ ngẫm nghĩ lại, so sánh cậu ta với trẻ con thật sự là đánh giá thấp cậu ta quá rồi. Bởi vì trẻ con sẽ không thân với những người ác độc, sẽ bị dọa và tránh xa kẻ hung dữ. Vậy nhưng cái thằng điên đó còn hề hề cười khi bị anh uy h·i·ế·p sẽ đánh cậu đến c·h·ế·t nếu còn dám lại gần.
Anh Nghĩa không phải là một kẻ nói lời suông cho vui. Anh đã thật sự vung nắm đấm tới.
Rồi bất ngờ thay.
Anh - một người lớn lên với mọi sự giáo d·ụ·c bậc nhất từ võ thuật đến văn học. Lại đi thua một thằng điên chỉ vừa mới tiếp nhận huấn luyện đặc biệt cấp tốc.
Tam quan của anh Nghĩa sụp đổ rồi.
Và cũng từ trận ẩu đả đó mà anh Nghĩa không còn là người mạnh mẽ nhất trong đội nữa. Hệt như một con sư tử già bị đàn đuổi đi, với tính cách vốn khó ở của mình, anh Nghĩa ngay lập tức trở thành đối tượng bị cô lập.
Thật ra việc bị cô lập cũng rất tốt, mà nếu cái thằng điên kia cũng cô lập anh luôn thì càng tốt hơn.
Nhưng cô lập là chuyện nhỏ, lập kế hoạch “xử lý” đồng đội trong nhiệm vụ rồi ngụy trang thành tai nạn thì mới là chuyện lớn.
May mắn, không… thật ra cũng không biết có nên gọi là may mắn không. Vì cái kế hoạch trừ khử anh đã bị bóp nát từ trong trứng. Bị thằng điên kia “bóp” sạch tất cả không chừa một ai.
Anh Nghĩa lúc này lại có thêm một nhận thức mới.
Anh từ chán ghét chuyển sang sợ hãi “trẻ con”. Bởi vì bọn chúng có thể trở nên tàn nhẫn một cách vô giới hạn. Tàn nhẫn, nhưng lại không hề mang theo ác ý…
Bọn chúng có thể cười một cách ngây ngô trong khi đang đưa tay nghiền nát một con kiến, có thể oà lên kinh ngạc sau khi quăng một con c·h·ó từ mười hai tầng lầu, có thể vì hiếu kỳ mà quan sát một con mèo vùng vẫy dưới đáy bể,… Rồi sáng ngày hôm sau, bọn chúng vẫn sẽ thức dậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Từ đó anh chẳng còn kháng cự việc bị thằng điên kia đi theo nữa, nhưng biểu cảm kỳ thị của anh thì càng mất khống chế mà bộc lộ rõ ràng hơn. Chẳng qua, thằng điên kia nếu nó chịu quan tâm đến người khác thì đã chẳng bị anh gọi là điên.
Mặc dù thế, trớ trêu là cả hai lại phối hợp ăn ý với nhau hệt như anh em sinh ra từ cùng một buồng trứng.
Trong một lần mắc kẹt bởi trận tuyết lở, anh đã lơ đãng hỏi: “Cậu cứu tôi nhiều như vậy là muốn tích điểm một lần để đổi cái ghế chủ tịch à?”
Thằng điên ha hả cười đến tự sặc nước bọt: “Thứ đó còn chẳng có tí giá trị nào”
Khoé mắt anh Nghĩa co giật, có xúc động muốn lao sang đánh người. Nhưng thôi nhịn, vì anh đánh đâu có lại. Anh khinh bỉ: “Thế cậu muốn cái gì?”
— Để tôi xem thứ mà một tên điên muốn sẽ có dáng vẻ gì.
Thằng điên “hmmm” thật lâu, rồi nói: “Hiện tại tôi chả cần gì cả, cũng chả thiếu thứ gì”
— Đúng là con cưng được lớn lên trong môi trường lý tưởng.
Anh Nghĩa thầm giễu trong khi thằng điên tiếp tục nói: “Nhưng tôi có một đứa em trai. Trái ngược với tôi, thằng bé thiếu rất nhiều thứ, thiếu tất cả từ khi sinh ra”
“Vậy chờ khi nào cậu c·h·ế·t thì tôi sẽ giúp cậu chăm sóc nó”
Thằng điên vui vẻ híp mắt: “A! Thế thì tôi vô cùng yên tâm”
Anh Nghĩa nhếch môi: “Tôi cũng không ngại thực hiện điều đó liền đâu, cho nên cậu có thể tự sát ngay bây giờ, sống lâu chướng mắt” - Anh nhìn thằng điên kế bên đang cười đến gập bụng, chẳng rõ làm sao mà bị người chửi vẫn có thể cười sảng khoái như thế.
Thằng điên lau đi chút nước mắt sinh lý ở khóe mi, lại kể: “Cha tôi cũng là một Du Hành Gia, mẹ tôi là Nhà nghiên cứu thực vật học. Cho nên bọn họ bận lắm. Thật ra nhiều lúc tôi cũng chả hiểu tình yêu của họ đã nảy mầm như thế nào giữa cái thời khoá biểu còn bận rộn hơn cả học sinh cuối cấp. Thế nhưng họ vẫn dành phần lớn thời gian cho tôi. Vậy mà, khi lên mười bốn tuổi, tôi đã giận dỗi bọn họ rất lâu với cái lí do là không ai chơi cùng”
“Nghe thế, bọn họ liền sinh cho tôi một đứa em trai. Dẫu biết em trai sinh ra không hoàn toàn là vì mình, nhưng cũng không thể phủ nhận là bọn họ đã vì lời nói của tôi mà chẳng còn kiêng kỵ nữa”
“Thế giới này lấy đi của thằng bé rất rất nhiều thứ, đến cả một tấm ảnh chụp bốn người trong gia đình thằng bé cũng không có đâu. Cha mẹ không thể bù đắp vì bận rộn, cái này có thể hiểu. Nhưng tôi lại là tự mình lựa chọn không bù đắp cho nó”
Không phải không thể, mà là không chọn, không muốn.
Anh Nghĩa là người thuộc tố chất Thổ, cái danh hiệu “người thấu hiểu” cũng không phải giỡn chơi: “Đó là lúc cậu chọn trở thành Du Hành Gia à?”
Thằng điên gật gù: “Đúng rồi, lúc tôi rời khỏi nhà, thằng bé chỉ mới ba tuổi thôi. Bây giờ thì sắp lên năm rồi”
“Vậy thì tôi sẽ trả hết “nợ cứu mạng” của cậu bằng cách thay cậu bù đắp mọi thứ cho nó, dù sao nhà tôi thứ dư thừa nhất là tiền, xây cho nó cả tòa cung điện còn được, che chở nó đến khi c·h·ế·t già” - Anh Nghĩa lơ đãng nói.
Thằng điên lúc lắc ngón trỏ như đang chê trách: “Tch… tch… không cần”
Cậu nói: “Dưới gốc cây to không có cỏ lớn. Em trai của tôi không cần ai che chở hay chăm lo cả. Dù sao nó cũng đã sống thiếu thốn từ nhỏ, nếu mà bây giờ mới bù bắp thì tính cách của nó sẽ hỏng mất. Cứng không cứng mà mềm cũng chẳng mềm”
Anh Nghĩa hừ mạnh, vô cùng khinh bỉ: “Chỉ cần tính cách lớn lên không làm ngứa mắt người khác như cậu là được rồi”
Thằng điên cười rộ lên, lại nói: “Để tôi kể cho nghe một bí mật”
Vẻ mặt cậu ta trở nên bí hiểm, thì thầm: “Gen di truyền của nhà tôi là thuộc hàng ưu tú trong ưu tú đó”
Anh Nghĩa ngay lập tức cau mày mếu môi như chuẩn bị nôn ra một bãi khinh thường. Thằng điên ha hả vài tiếng rồi lại nói: “Người mang gen của nhà tôi từ khi sinh ra đã được ấn định sẽ là kẻ dẫm đạp lên mọi lứa tuổi cùng thế hệ”
“Phải… phải. Chỉ cần không c·h·ế·t yểu, thì bọn tôi sẽ là người đứng đầu ở mọi lĩnh vực” - Thằng điên tay chỉ thiên, tự hào cùng ngạo mạn tuyên bố.
“Vậy nên khi tôi c·h·ế·t, cậu chỉ cần giữ thằng bé đó, đừng cho nó c·h·ế·t yểu là được…” - Giọng nói của thằng điên bỗng chùng xuống, không còn mang âm hưởng đùa giỡn, hệt như một lời giao phó trước khi lâm chung.
Tâm trạng anh Nghĩa cũng bị làm cho dao động theo, anh hừ lạnh: “Xui xẻo—!” - Chẳng rõ là anh đang chửi ai, là bản thân thằng điên, hay là lời nói bất thường của cậu?
Nhưng sau đó vài tuần, một trận tai nạn ập đến và cả đội chỉ còn mỗi anh có thể trở ra… Anh lúc đó hệt như người bị mộng du chưa tỉnh, lâu lâu lại có ảo giác là thằng điên kia sẽ đội mồ sống dậy rồi hét vào mặt anh: “Surprise—!!”
Thế nhưng, điều đó là không thể mà… phải không?
…
Về tới nhà, anh Nghĩa tháo chiếc cà vạt rồi vứt bừa lên bàn. Không cẩn thận đã làm văng trúng vào một khung ảnh nhỏ, không gian yên tĩnh liền vang lên tiếng “cạch” khe khẽ khi nó bị úp mặt xuống bàn.
Anh Nghĩa cẩn thận đi đến lật khung ảnh lên. Bên trong nó lồng tấm ảnh chụp hai người thanh niên trẻ. Anh đứng bên phải, mặt mày nghiêm nghị chẳng khác nào quân nhân đang chờ điểm danh. Còn người kế bên thì lùn hơn anh rất nhiều, ngũ quan sáng sủa tới mức chói mù mắt. Trên miệng treo nụ cười hớn hở như trẻ con được cho quà.
Cái thằng lùn đó thật sự là không biết “lượng chiều cao” mà nhón chân làm sừng quỷ trên đầu anh, cuối cùng sừng quỷ không có mà hai cánh tay đều bị thân hình cao lớn của anh che khuất. Giờ nhìn tới thì lại muốn đấm cho một cái ghê.
Anh Nghĩa bất giác cười khẩy, anh dùng cái cà vạt mình vừa vứt đi thô bạo lau sơ mặt kính bị úp xuống.
— Ưu tú với người đứng đầu cái con khỉ mốc.
— Chỉ có cái máu điên là di truyền theo Gen…
…
Hết hồi 4: Cái c·h·ế·t chỉ đến với những kẻ có thể c·h·ế·t.
——————————
Tác giả: “Hê… một chút spoil, tên của hồi 4 không phải là đang nói về sự kiện hố sụt”